*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Sính Đinh tức giận nói: “Chồng, chúng ta đi thôi!”
“ông ta không muốn giúp vậy chúng ta đi tìm Lão Dược Thần ra tay cứu giúp là được.”
Hoàng Hải Sinh không thể nhịn được cười khi nghe những lời đó: “Ha ha, cô muốn tìm sự giúp đỡ của sư phụ tôi sao? Sư phụ của tôi đã nghỉ hưu từ lâu rồi. Sẽ không ra tay lộ diện đâu.”
Bây giờ tôi là người duy nhất có thể
giúp cô cứu người.”
“Ví thế, bây giờ cô tự mình quyết định có đồng ý yêu cầu của tôi hay không?”
Trần Ninh dửng dưng nhìn Hoàng Hải Sinh: “ông cảm thấy rằng chuyện này rất thú vị sao?”
Hoàng Hải Sinh nghe xong liền cười nói: “Tôi nói để vợ anh làm người mẫu cho tôi. Có vấn đề gì không?”
“Lẽ nào anh muốn tôi nói là tôi nhìn trúng vợ anh!”
“Lẽ nào anh muốn tôi nói, tôi muốn vẽ vợ anh, muốn ngủ với vợ anh?”
“Ha ha ha…”
Hoàng Hải Sinh nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt lạnh lùng, cười nói: “Làm sao thế, hình như anh rất tức giận, có phải là anh đang muốn đánh tôi không, nhưng có phải là anh không dám không?”
“Bây giờ chỉ có tôi mới có thể giúp các người cứu người, anh thử đánh tôi một cái xem?”
Vù!
Trần Ninh giơ tay tát mạnh.
Đồng tử của Hoàng Hải Sinh đột ngột mở to, vẻ mặt đầy kinh hãi và không thể tin được.
ông ta trơ mắt nhìn lòng bàn tay của Trần Ninh không ngừng tiến lại gần và phóng to lên.
Bốp!
Nghe như tiếng pháo nổ!
Lòng bàn tay của Trần Ninh đập lên khuôn mặt của Hoàng Hải Sinh, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ của lòng bàn tay khiến khuôn mặt của Hoàng Hải Sinh rách ra, máu tươi bắn ra.
Phụt!
Hoàng Hải Sinh trực tiếp phun ra một ngụm máu trộn lẫn với răng gãy, bay ra một góc, đụng ngã bàn cà phê.
“A!”
Thấy vậy, thím người hầu bên cạnh không khỏi hét lên.
Tống Sính Đình lộ ra vẻ mặt lo lắng, cô không hề biết rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Hoàng Hải Sinh bị Trần Ninh tát, nửa má sưng tấy, vài chiếc răng bay mất.
Ông ta thất thần vùng vẫy từ dưới đất lên, vừa xắn tay áo vừa nghiến răng chửi: “Thằng khốn, tao là đai đen cấp năm môn Taekwondo, mày chết chắc rồi…”
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, đặt một tay lên vai đổi phương quát: “Quỳ
xuống!
Hoàng Hải Sinh cảm thấy tay Trần Ninh đặt trên vai mình nặng như núi.
Áp lực khiến ông ta khuỵu gối xuống nền đất cứng.
Đau đến mức ông ta nghiến răng nghiến lợi, nước mắt chực trào ra.
Trần Ninh mạnh mẽ tát Hoàng Hải Sinh hai cái cả hai bên trái phải khiến mặt Hoàng Hải Sinh đầy máu.
Hoàng Hải Sinh ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi sâu thẳm,
nhưng ông ta vẫn căng da đầu hét lớn: “Mày dám đánh tao, tao sẽ gọi cảnh sát tới bắt mày phải chịu trách nhiệm.”
“Còn nữa, chúng mày đừng mong tao sẽ giúp chúng mày cứu người. Chúng mày cứ trơ mắt lên mà nhìn người thử nghiệm chết đi. Người thử nghiệm đó căn bản có thể sống, nhưng bởi vì chúng mày đánh tao nên người đó sẽ chết chắc.”
Ông ta không tranh luận với Trần Ninh, mà là nhìn thím người hầu cách đó không xa: “Má Vương, gọi cảnh sát đến bắt người!”
Má Vương kinh hãi nhìn Trần Ninh, phát hiện Trần Ninh không có ý định
ngăn cản mình.
Bà trốn sang một bẽn, lấy điện thoại di động ra nói nhỏ với cảnh sát.
Khi Hoàng Hải Sinh thấy rằng Má Vương đã gọi điện cho cảnh sát, ông ta càng dương dương tự đắc hơn: “Ha ha, thằng nhóc kia mày đánh tao thảm như vậy, đợi lát nữa cảnh sát đến, đến lượt mày xui xẻo rồi.”
“Với địa vị và các mối quan hệ xã hội của tao, tao sẽ khiến mày chết từ từ trong trại giam.”
Tống Sính Đình cũng cảm thấy
chuyện Trần Ninh bảo Lão Dược Thần ra tay là chuyện không thể.
Hơn nữa, hiện tại Trần Ninh đã làm bị thương Hoàng Hải Sinh, sẽ rất khó để xử lý khi cảnh sát đến.
Cô cầm lấy tay Trần Ninh, nói nhỏ: “Chồng, hay là chúng ta đi thôi, đừng tính toán với ông ta nữa.”
Trần Ninh hờ hững nói: “Không thể đi, anh đã gọi Lão Dược Thần đến đây khám bệnh, chúng ta đi rồi Lão Dược Thần tới đây thì phải làm sao?”
Hơn nữa, tên cặn bã ngành y này
phải bị nghiêm trị đến cùng.
Hoàng Hải Sinh cười lạnh nói: “Được, có gan thì chúng mày đừng đi, chúng ta cùng chờ.”
Bất giác nửa giờ đã trôi qua!
Hoàng Hải Sinh mãi vẫn chưa thấy cảnh sát đến, trong lòng vô cùng kinh ngạc tự hỏi hỏi lần này làm sao vậy?
Theo lý mà nói ngay cả ở ngoại ô, cảnh sát lẽ ra phải đến sau khi báo cảnh sát mười phút!
Đúng lúc đó!
Bên ngoài đột nhiên có tiếng xe cảnh sát, có thể thấy rất đông xe cảnh sát đang đi tới.
Ngoài ra, hình như bên ngoài có tiếng động lớn như tiếng máy kéo …
Hoàng Hải Sinh đang bị buộc phải quỳ trên mặt đất, cũng từ trẽn mặt đất phấn khích vùng vẫy, sải bước chạy ra ngoài, kích động nói: “Cảnh sát đến rồi, ha ha, Trần Ninh mày xong đời rồi!”
Hoàng Hải Sinh chạy ra khỏi biệt thự,
Bên ngoài đột nhiên có tiếng xe cảnh sát, có thể thấy rất đông xe cảnh sát đang đi tới.
Ngoài ra, hình như bên ngoài có tiếng động lớn như tiếng máy kéo …
Hoàng Hải Sinh đang bị buộc phải quỳ trên mặt đất, cũng từ trẽn mặt đất phấn khích vùng vẫy, sải bước chạy ra ngoài, kích động nói: “Cảnh sát đến rồi, ha ha, Trần Ninh mày xong đời rồi!”
Hoàng Hải Sinh chạy ra khỏi biệt thự,
chạy thẳng đến cửa biệt thự.
Tiếng cười của ông ta đột ngột dừng lại, sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Trần Ninh, Tống Sính Đình, và Má Vương giúp việc cũng đi ra khỏi biệt thự.
Chỉ thấy hàng chục xe cảnh sát ở lối vào biệt thự, từng đoàn lớn cảnh sát hình sự xuống xe!
Những cảnh vệ này chỉ có nhiệm vụ duy trì trật tự, không cho người khác
Trên bầu trời, một chiếc trực thăng quân sự từ từ đáp xuống bãi cỏ ở sân trước.
Điển Chử dẫn đầu nhảy khỏi trực thăng, sau đó đỡ một ông già mặc áo vải đi giày vải đen nhảy xuống.
ông già này vậy mà lại là Lão Dược Thần nổi tiếng Cát Vi Dân!
Mắt của Hoàng Hải Sinh gần như bay ra ngoài!
Một cao thủ ở ẩn núi rừng, nhiều năm không xuống dưới, không màng thế sự, vậy mà lại thực sự đến.
“Sư phụ!”
Hoàng Hải Sinh vội vàng đi về phía trước chào đón!
Bốp!
Cát Vi Dân tát vào mặt Hoàng Hải Sinh một cái, tức giận nói: “Súc sinh, tôi không có có đứa học sinh như cậu!”
Hoàng Hải Sinh che mặt kinh ngạc nhìn Sư phụ, hoàn toàn chết lặng.
Cát Vi Dân bước nhanh về phía Trần Ninh cung kính nói: “Trần tiên sinh, lão hủ biết được cậu đang muốn tìm tôi liền lập tức tới gặp. Thật vinh hạnh có cơ hội phục vụ cậu!”
Hoàng Hải Sinh thấy vậy, mắt ông ta như sắp rơi xuống đất.
Làm thế nào mà sư phụ bình thường hay xua đuổi những người giàu có lại có thể tôn trọng Trần Ninh đến như vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính
Đình cũng tràn đầy kinh ngạc, cô nhìn chằm chằm Trần Ninh, trong lòng không khỏi nghĩ: Trời ạ, anh ấy làm thế nào vậy, có thể gọi được Lão Dược Thần rời núi.
- -----------------