**********
Chương 757
Cô vừa nói vừa khóc.
Bởi vì bụng cô đang rất đau.
Cũng không biết liệu đứa bé còn sống hay không. "Fuck! Fuck!"
Phổi của người mặc đồ đen bị cô chọc tức tới nổi như muốn nổ tung, gã rướn người bò lên và nói dứt khoát: “Đồ đàn bà chết tiệt, cô dám đá tôi không được làm đàn ông. Cô chết chắc rồi. Tôi sẽ đánh cô thành cái sàng!”
Tức giận, gã lấy từ thắt lưng ra một khẩu súng Desert
Eagle rồi chỉ vào Mục Thiên Lam.
Thấy vậy.
Mục Thiên Lam nhắm lại mắt trong tuyệt vọng, chờ đợi sự xuất hiện của thần chết.
Đúng lúc người mặc đồ đen tên Peter chuẩn bị bắn.
Đột nhiên!
Một tiếng “Xoẹt” vang lên!
Thì nhìn thấy một năng lượng trong suốt của một quả bóng rổ, trông như một quả đạn đại bác, từ đống tàn tích không khi ngoài nhà máy bay đến. “Peter, cẩn thận!”
Tên cầm đầu người nước ngoài hét lên kinh ngạc.
Nhưng lúc tiếng nói của gã vang lên, khối năng lượng đó đã bắn phá vào sau đầu của Peter, làm nổ tung đầu gã ngay lập tức. Sau đó lại thêm một tiếng nổ vang, Peter lúc này đã bò trên mặt đất, đầu cũng không còn nữa, mùi máu tanh nồng nặc lập tức tràn ra.
Nghe thấy động tĩnh, Mục Thiên Lam đột nhiên mở måt ra.
Cô nhìn thấy Tiêu Thanh với vẻ mặt lạnh lùng xông vào. “Tiểu Thanh! Anh tới rồi!”
Mục Thiên Lam ngạc nhiên gọi.
Nhưng ngay sau đó, trái tim cô như bị thắt chặt. Bởi vì, vài khẩu súng Desert Eagle đã chĩa vào trán cô. “Đứng lại cho tôi, nếu không tôi sẽ giết chết vợ anh!” Tên cầm đầu người nước ngoài hét lên.
Tiêu Thanh lập tức dừng lại. "Hu hu hu..."
Mục Thiên Lam kêu lên: “Tiêu Thanh, không cần quan tâm đến em. Anh mau chạy đi, bọn chúng đang buộc một quả b hẹn giờ trên người em. Nếu anh tới cứu em, sẽ bị b giết chết đó. Em không hy vọng anh có chuyện, anh mau chạy đi Tiêu Thanh, chỉ cần anh an toàn, em và con...
Mục Thiên Lam muốn nói chỉ cần anh không sao, em và con sẽ rất hạnh phúc. Nhưng lời nói vừa đến đầu môi, cô đột nhiên bị kiềm lại không nói ra gì cả.
Nếu như nói ra, Tiêu Thanh sẽ biết cô đang mang thai, vậy thì anh sẽ bất chấp mạng sống sao?
Nếu trong trường hợp những người nước ngoài này sử dụng cô để đối phó Tiêu Thanh, vậy thì Tiêu Thanh sẽ bị họ giết chết còn gì.
Huống hồ là vừa rồi bụng của cô đã bị người mặc đồ đen đánh nhiều củ, bây giờ bụng cô cực kỳ đau. Cũng không biết đứa bé sao rồi, có bị đánh chết không. Ngộ nhớ bị đánh chết rồi mà Tiêu Thanh biết thì sẽ đau lòng lắm.
Nên cô sẽ không nói gì cả, để tránh làm hại Tiêu Thanh, làm Tiêu Thanh buồn. “Bà xã đừng sợ”
Tiêu Thanh an ủi: “Em là người vợ mà anh yêu thương, anh làm sao có thể không cứu em?” “Hơn nữa, chuyện em bị trói như thế, trách nhiệm là thuộc về anh. Cho nên anh tuyệt đối sẽ không bỏ mặc em đâu. Vả lại, đây chỉ là mấy con kiến, uy hiếp không được ông xã đâu. Em, yên tâm.”
Anh mỉm cười với Mục Thiên Lam rồi quay lại nhìn tên cầm đầu người nước ngoài. Sắc mặt của anh bỗng trở nên lạnh lẽo. “Thả vợ tôi ra, có giỏi thì xông thẳng vào tôi. Bắt cóc một phụ nữ, có dáng mặt anh hùng không?” “Ha ha!”
Tên đứng đầu mặc đồ đen cười: “Ngay từ đầu chúng tôi đã không phải là anh hùng. Chúng tôi làm nghề giết người, chứ không giống như anh, là đại anh hùng tuyệt thế trong mắt người dân Long Quốc" “Nếu đã là anh hùng, thì phải cứu mỹ nhân đi. Huống chí rằng đây là vợ của anh, tôi hy vọng anh có thể cứu cô ta. Đừng tưởng bản thân an toàn mà không màng tới mạng sống của cô ta. Vậy thì tôi sẽ coi thường anh đấy”
Tiêu Thanh lạnh lùng đáp lại: “Vợ tôi tôi nhất định sẽ cứu. Chuyện này cậu không cần nói, muốn gì thì mở miệng di."
Anh biết rõ, những người này sợ anh nếu không quan tâm đến tính mạng của vợ mình, thì dù có súng có b cũng không đối phó được anh. Cho nên chúng yêu cầu anh không được không quan tâm đến sự sống chết của Mục Thiên Lam.. “Quỳ xuống, hay tay giơ lên cao!”
Tên đứng đầu người nước ngoài chế nhạo. Tiêu Thanh híp mắt: "Muốn tôi quỳ trước mặt đám Hưng Hạ các người sao, nghĩ hơi nhiều rồi đó?” “Không quỳ phải không?”
Tên cầm đầu người nước ngoài cầm khẩu Desert Eagle đập vào đầu Mục Thiên Lam. Ngay lập tức, máu trên má Mục Thiên Lam chạy xuống.