“Mày muốn chết à!”
Phổi của Tiêu Thanh sắp nổ tung, lao tới ngay lập tức. “Dừng lại cho tôi, nếu không tôi sẽ đánh gãy răng cô ta!"
Những người nước ngoài kinh hãi hét lên, nếu Tiêu Thanh không quan tâm đến sự sống hay cái chết của Mục Thiên Lam, thì họ sẽ chết chắc. Tuy nhiên, rốt cuộc thì Tiêu Thanh vẫn sợ Mục Thiên
Lam gặp chuyện, nên dừng lại ngay lập tức. “Tiêu Thanh, anh không quan tâm đến em. Giết bọn chúng đi, anh mau giết bọn chúng đi!” Mục Thiên Lam hét lên.
Có một người nước ngoài lập tức bịt miệng Mục Thiên
Lam và không cho cô nói. “Quỳ xuống đưa hai tay lên có nghe không? Đếm tới ba anh còn không quỳ, tôi bảo đảm sẽ xử đẹp vợ anh!” Gã đứng đầu người nước ngoài hét lên và bắt đầu đếm ngược: "Ba!" "Hai!" “Một!”
Bùm!
Tiêu Thanh quỳ trên mặt đất.
Thay vì quỳ gối người nước ngoài, anh quỳ gối trước Mục Thiên Lam và giơ hai tay lên.
Rốt cuộc thì anh ấy không thể chịu đựng được khi vợ mình gặp chuyện. "Ha ha!"
Những người nước ngoài cười lớn. "Hu hu..."
Mục Thiên Lam bị bịt miệng, không nói được lời nào, cô chỉ biết khóc. “Tôi đã làm những gì anh nói, có thể thả vợ tôi ra chưa?” Tiêu Thanh hỏi.
Tên cầm đầu mặc áo đen chế nhạo: “Thành thật đi, cho tôi bắn vài phát, thì sẽ thả vợ anh ra. Nếu anh dám dùng chân khí hộ thể, tôi bảo đảm sẽ bắn chết vợ anh!”
Tiêu Thanh biết cơ hội để cứu vợ mình đã tới rồi, vì vậy anh nói: “Lại đây, muốn bắn bao nhiêu phát tùy ý, chỉ cần các người không làm tổn thương vợ tôi, thì có thể giết tôi! Cứ bắn vào tôi đây này!”
Những người nước ngoài rất vui mừng khi họ nghe điều này.
Gã cầm đầu người nước ngoài lập tức chĩa súng vào Tiêu Thanh. “Đùng!”
Một viên đạn đột ngột bắn ra, bắn vào vai Tiêu Thanh và lập tức xuyên vào. Máu cũng lập tức nhuộm hết đồ của Tiêu Thanh. "Hu hu hu..."
Mục Thiên Lam khóc vô cùng đau lòng, cô muốn nói với Tiêu Thanh hãy bỏ mặc cô đi, nhưng miệng cô lại bị bịt chặt nên không thể nói được gì cả, chỉ có nước mắt đang tuôn rơi. "Đoàng!” “Đoàng!” “Đoàng!”
Tên cầm đầu người nước ngoài đã bắn hơn chục phát đạn, làm trống cả hộp đạn rồi. Từng viên từng viên bắn hết vào cơ thể Tiêu Thanh.
Vừa đúng lúc cổ độc phát tác dụng, trong miệng Tiêu Thanh chảy ra máu. Sau đó, cả người anh ngả ra sau rồi nằm xuống đất bất động. "Ha ha ha!"
Nhìn thấy Tiêu Thanh ngã xuống, những người nước ngoài phá lên cười.
Nhưng Mục Thiên Lam lại khóc tới gần chết.
Ở đỉnh núi phía xa. Nghe thấy tiếng súng, Mục Hải Long kích động hỏi: “Bố vợ, Tiêu Thanh bước vào rồi và phát ra nhiều tiếng súng như vậy. Có nghĩa là người của tổ chức Hắc Sát đã giết Tiêu Thanh rồi sao?" là
Matsushita nói: “Khó nói lắm, cũng có thể có khả năng người của tổ chức Hắc Sát đã bị Tiêu Thanh giết rồi." “Chắc là không đâu!” Mục Hải Long nói: “Có Mục ТrцуeлАРР.cоm trang web cập n*hật nhanh nhất
Thiên Lam trong tay, theo lý mà nói, Tiêu Thanh sẽ không dám ra tay đâu. Anh ta sẽ không bỏ mặc sự sống chết của Mục Thiên Lam, có lẽ bị giết rồi." “Để tôi hỏi”
Matsushita lấy điện thoại di động ra và gọi. “Buck, cậu đã giết Tiêu Thanh chưa?" “Tôi bắn cạn băng đạn, tất cả các viên đạn đều trúng vào anh ta. Mỗi viên đạn đều trúng vào hết, anh ta cũng nôn hết máu ra ngoài, có lẽ là đã chết rồi.” Buck nói.
Matsushita vui mừng khôn xiết: “Vì sự an toàn tuyệt đối, hãy bắn thêm vài phát nữa để đảm bảo anh ta hoàn toàn bị giết!” “Được thôi!”
Sau khi cúp điện thoại, Matsushita hưng phấn nói: “Tiêu Thanh đã bị bắn hơn chục phát, nôn ra máu rồi ngã xuống đất!” “Tuyệt quá!”
Mục Hải Long vui mừng khôn xiết. “Cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay! Cuối cùng thì con cũng đã đợi được đến ngày này! Con sẽ đi nhặt xác của anh ta về! Dao găm con cũng đã chuẩn bị rồi! Con phải chém anh ta thành trăm mảnh! Ha ha ha!”
Anh ta bỏ ống nhòm và chạy về phía nhà máy hóa chất bỏ hoang.
Bên trong nhà máy hóa chất. “Ni Lỗ, bắn thêm vài phát và kiểm tra xem anh ta đã chết chưa.
Gã gầm đầu người nước ngoài tên Buck ra lệnh. Người nước ngoài tên Ni Lỗ thận trọng đi về phía Tiêu Thanh.
Đùng đùng đùng đùng!
Gã ta bắn rỗng băng đạn và tất cả các viên đạn đều trúng Tiêu Thanh.