Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 759



Sau đó gã đến bên cạnh Tiêu Thanh, dùng chân đá vào Tiêu Thanh, thấy Tiêu Thanh không nhúc nhích, gã dùng tay để trước mũi Tiêu Thanh kiểm tra hơi thở. Sau đó kích động hét lên: “Đại ca, anh ta chết rồi, chết rồi! Thần soái không ai bì nổi bị chúng ta bắn chết rồi!” "Ha ha ha!"

Bọn người nước ngoài rất vui.

Tất cả bọn họ thư giãn ngay lập tức. Tất cả những khẩu súng đang chĩa vào Mục Thiên Lam đều được thu về eo. Người đang che miệng của Mục Thiên Lam lúc này cũng lấy ra. “Tiêu Thanh!”

Mục Thiên Lam khóc tới nỗi đau xé lòng. “Tôi đáng chết! Tôi thật đáng chết! Tôi đã giết chết

Tiêu Thanh! Tôi là kẻ có tội! Tôi có tội!” Cô khóc tới bán sống bán chết, đau tới mức tuyệt vọng. Những người nước ngoài đang cười tới người ngã ngựa đổ, họ đi về phía Tiêu Thanh. “Anh giết bọn Hưng Hạ chúng tôi. Cuối cùng cũng phải chết trong tay Hưng Hạ tụi này mà thôi... Lời nói của Buck vẫn còn chưa nói hết.

Chính vào lúc này, Tiêu Thanh vẫn đang bất động trên mặt đất bỗng nhiên bật dậy. Anh xông tới gã Buck cùng mười mấy tên người nước ngoài rồi cười nhếch mép. “Tiêu rồi.

Những người nước ngoài đều sững sờ, họ giật mình quay lại và kêu lên kinh hoàng: “Anh, anh, anh ….. anh là người hay là xác chết vậy?"

Những người này đều là sát thủ giết người, giết qua rất nhiều người. Trong thời gian làm sát thủ, họ cũng gặp phải rất nhiều vụ xác chết trỗi dậy, đó là sau khi bắn mục tiêu, cứ nghĩ rằng mục tiêu đã chết, đang chuẩn bị rời đi thì kết quả là mục tiêu đột nhiên ngồi dậy hoặc đứng lên.

Đây là phản xạ thần kinh, họ đều đã từng nhìn thấy.

Mặc dù bị Tiêu Thanh làm cho hoảng sợ, nhưng bọn họ đã sớm bình tĩnh lại. “Tiêu Thanh?”

Mục Thiên Lam nhìn thấy Tiêu Thanh đứng lên, kinh ngạc kêu lên: “Tiêu Thanh, anh còn chưa chết phải không?

Tốt quá rồi, em có lại ông xã rồi, hu hu..”

Cô vui mừng tới nỗi hư luôn.

Buck cười nói: “Cô nghĩ nhiều quá rồi, anh ta là người chết, chỉ là thần kinh thì chưa chết. Dưới sự phản xạ của thần kinh, anh ta mới đứng lên được. Nếu không tin thì cô nhìn đây, tôi đẩy một cái là anh ta sẽ ngã xuống.

Nói xong, Buck duỗi tay ra đẩy Tiêu Thanh.

Kết quả là đẩy tới vài cái, nhưng Tiêu Thanh vẫn không bị đẩy ngã. "Hu?"

Buck đột nhiên cau mày: “Chuyện gì thế này?” Gã vẫn còn chưa hiểu, và đang sẵn sàng đá bằng chân.

Nhưng tại thời điểm này. Tiêu Thanh dồn hết nội lực. Xoẹt xoẹt xoẹt!

Hơn hai mươi viên đạn bắn trúng vào anh được bắn ra với tốc độ tương đương với khi chúng lao tới, trúng thẳng vào người Buck và những gã khác, đâm trực tiếp vào cơ thể họ. "A!"

Đột nhiên có tiếng hét thất thanh vang lên. “Anh, anh, anh... chưa chết sao?”

Buck hỏi lai một cách đầy kinh hãi. “Không tệ.” Tiêu Thanh cười lạnh: “Nếu không giả chết với các anh, liệu các anh có thả lỏng cảnh giác mà rút lại súng đang nhằm vào vợ tôi không? “Trúng kế rồi!”

Buck giận dữ hét lên: “Mau nhắm súng vào vợ anh ta. Nhanh lên!” “Muộn rồi!”

Tiêu Thanh ngay lập tức bắt đầu hành động. “Rắc rắc!” “Rắc rách” “Rác rác!”

Tốc độ của anh nhanh như một bóng ma.

Trong tích tác, anh đã đánh gãy xương bàn tay, vặn đầu của hơn mười mấy người nước ngoài. "A!"

Từng thét thảm thiết vang lên, cùng với những tiếng là hét đó, Buck cùng vài gá còn sống đã ngã xuống đất, lần lộn khắp sàn nhà. "Hu hu hu..."

Nhìn thấy cảnh này, Mục Thiên Lam vui mừng đến nỗi khóc luôn rồi. “Ông xã, anh thật sự rất tuyệt vời. Em cứ tưởng là sẽ mất anh rồi, không ngờ anh lại có sức mạnh như vậy. Thật tuyệt khi giải quyết được những tên sát nhân khốn kiếp này, em lại có thể ở bên chồng nữa rồi...

Nội tâm lúc này kích động thế nào, chỉ có Mục Thiên Lam là biết rõ nhất. Cô không cần phải chết, có thể tiếp tục ở bên cạnh

Tiêu Thanh một lần nữa. “Chỉ là không biết, con em có sao không”

Cô nghĩ thầm, đặc biệt lo lắng cho đứa bé. “Bà xã đừng khóc, để anh nhìn bọn họ đến chết, anh sẽ trút giận cho em!”

Tiêu Thanh vừa nói vừa đè Buck xuống đất, đấm vào mặt gã hết cú đấm này đến cú đấm khác. “Mày dám đánh vợ tao! Mày dám đánh vợ tao...