Dưới sự tức giận của anh, đầu của Buck đã bị đập vỡ. Những người nước ngoài khác cũng lần lượt bị Tiêu Thanh giết chết. “Bà xã, em có sao không?”
Tiêu Thanh chạy đến trước mặt Mục Thiên Lam, anh chạm vào khuôn mặt sưng tấy của cô và nói một cách thương xót. “Em không sao. anh có sao không, Tiêu Thanh?” Mục Thiên Lam quan tâm hỏi.
Tiêu Thanh cười lắc đầu: “Viên đạn tuy rằng trúng vào người anh, nhưng dưới tác dụng nội lực của anh. Chỉ là trúng vào bề mặt da, cho nên anh chỉ chịu chấn thương ngoài da một chút” “Tốt quá rồi!”
Mục Thiên Lam rất vui.
Vào lúc này.
Tít tít tít
Quả b hẹn giờ trên người cô đột nhiên vang lên. Thời gian trên đồng hồ cũng đã chuyển sang trạng thái đếm ngược.
Năm!
Bốn! “Không xong rồi!"
Sắc mặt của Tiêu Thanh thay đổi đáng kể. "Hu hu..."
Mục Thiên Lam khóc ra tiếng: “Nó sắp nổ rồi. Tiêu Thanh, anh chạy đi!” “Bà xã đừng sợ!”
Tiêu Thanh ngay lập tức phá vỡ đường dây của quả b, ném nó một cách thản nhiên rồi bế Mục Thiên Lam chạy đi.
Tại thời điểm này.
Mục Hải Long đang vui vẻ chạy đến nhà máy hóa chất. Và đáng đứng rất gần phía sau nhà máy hóa chất. "Ha ha!"
Anh ta không giấu được sự vui sướng trong lòng: “Tiêu Thanh ơi là Tiêu Thanh, muốn đấu với tôi thì cậu còn non lắm. Cho dù cậu là Chiến thần hộ quốc thì sao? Đến cuối cùng chẳng phải cũng chết dưới thủ đoạn âm mưu của tôi và bố vợ tôi sao?" “Tôi vui quá! Vui quá! Thật là kích động quá!” “Cái chết này của cậu, cũng với tài sản của dì nhỏ, ông nội và ông ngoại của anh sớm muộn gì cũng bị tôi nuốt hết dưới sự giúp đỡ của bố vợ tôi. Mục Hải Long tôi sẽ sớm ngày cất cánh thôi, ha ha ha!”
Anh ta đang vui mừng ngân nga.
Đột nhiên!
Bùm!
Có một tiếng ồn rất lớn.
Ngọn lửa bốc lên chóng mặt. Các mảnh vỡ bay ra từng tóe, bức tường của nhà máy hóa chất đột nhiên sụp đổ. “Không!”
Mục Hải Long kinh hoàng hét lên và bỏ chạy.
Nhưng rất nhanh sau đó!
Rầm ầm ầm!
Bức tường sụp đổ, đè Mục Hải Long ở phía dưới.
Đồng thời vào lúc này.
Cả người Tiêu Thanh nhảy lên đè Mục Thiên Lam nằm xuống. Các thanh sắt, đất đá vỡ vụn đều sụp đổ lần lượt đánh Tiêu Thanh. “Chuyện này..”
Matsushita ở đằng xa sững sờ! “Chuyện gì vậy?"
Ông ta sững sờ muốn cứu Mục Hải Long nhưng lại sợ Tiêu Thanh sẽ không chết, đi qua đó thì chỉ có con đường chết. Cho nên, ông ta cùng một vài võ sĩ, núp trong bụi cỏ để quan sát.
Và tại thời điểm này, Tiêu Thanh đứng dậy từ đống đổ nát.
Sau đó, anh kéo Mục Thiên Lam đứng lên. “Bà xã à, em có sao không?"
Tiêu Thanh nhìn Mục Thiên Lam và hỏi. “Em không sao.” Mục Thiên Lam lắc đầu: “Còn anh, Tiêu Thanh, anh có bị thương không?
Tiêu Thanh cười cười: “Anh cũng không sao” Trái tim của Mục Thiên Lam cảm động. Cô ôm lấy
Tiêu Thanh, đôi môi cô chạm vào môi anh.
Tiêu Thanh ôm chặt lấy cô.
Vào lúc này, dường như chỉ có hai vợ chồng này trên thế gian. Cả hai yêu nhau sâu đậm đến mức không thể kìm lòng được, liền nằm ngay tại chỗ.
Ngay lúc Tiêu Thanh chuẩn bị xông vào cuộc chiến. Thì đột nhiên, phía dưới chiếc quần jean của Mục
Thiên Lam hiện lên vết máu với diện tích khá lớn. “Bà xã, em bị sao vậy?”
Tiêu Thanh lo lắng hỏi: “Bị thương rồi hay là tới tháng vậy em?" "Hu hu hu..."
Chỉ khi Mục Thiên Lam nhận ra mình đã chảy quá nhiều máu, trái tim cô mới vỡ òa. Cô cũng không biết đứa con có bị mất đi hay chưa nên lo lắng nói: “Tiêu Thanh, đưa em đi bệnh viện, mau đưa em đi bệnh viện"
Cô không dám nói, vì sợ đứa bé không còn nữa. Nếu
Tiêu Thanh biết thì lòng sẽ đau như cắt. “Được rồi”
Tiêu Thanh lập tức bế cô lao về phía trước. Không lâu sau, một chiếc xe hơi hú còi lao đi. “Hải Long!”
Tiêu Thanh đi mất. Matsushita dẫn theo các võ sĩ từ trên sườn đồi lao xuống. “Mau lên! Cứu con rể của tôi! Cứu con rể của tôi!”
Matsushita sợ hãi, sợ rằng Mục Hải Long sẽ bị đề chết. Ông ta vẫn còn phải chờ Mục Hải Long giúp mình làm giàu.
Ngay sau đó, Matsushita cùng vài tên võ sĩ đến khu tàn tích để nhặt các khối bê tông và thanh thép.