Diệp Huyền Tần dẫn hai người đến văn phòng giám đốc.
Anh tự tìm chỗ ngồi xuống, cũng không chào hỏi hay mời hai người kia ngồi… Bọn họ không có tư cách để anh nhường ghế.
Mặc dù trong lòng Vương Minh và Tử Hàm có chút oán giận, nhưng lại không nói gì.
Muốn làm việc lớn không chấp chuyện nhỏ.
Diệp Huyền Tần quan sát đánh giá Vương Minh một hồi, chợt mở ngăn kéo lấy ra giấy bút, vừa viết vừa hỏi: “Hai ông đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
Hai người đó rất tò mò, không biết Diệp Huyền Tần đang viết gì, nhưng vì phép lịch sự nên họ không hỏi.
Vương Minh nói: “Muốn hợp tác với cậu, nói một cách chính xác hơn, là muốn cung cấp cho cậu một lợi ích không tưởng.”
Diệp Huyền Tần: “Nguyện nghe rõ ngọn ngành.”
Vương Minh hít sâu một hơi, cũng chưa nói ngay mà hỏi ngược lại Diệp Huyền Tần: “Theo những gì tôi biết, cậu và ông cố vấn Hồ Thanh Sơn của tỉnh Hà Tây là kẻ thù của nhau phải không?”
Diệp Huyền Tần không hề ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú viết viết trên giấy: “Ông ta không có tư cách làm kẻ thù của tôi.”
Vương Minh bật cười sang sảng: “Ha ha, hay lắm, hay cho một câu không có tư cách.”
“Không giấu gì cậu, tôi và Hồ Thanh Sơn cũng có tranh chấp về mặt lợi ích.”
“Lần này tôi đến đây là muốn bắt tay với cậu, đối phó Hồ Thanh Sơn.”
Đến lúc này, Diệp Huyền Tần mới dừng tay viết.
Nhưng, anh chỉ ngẩng đầu lên nhìn Vương Minh một cái, rồi lại cúi đầu xuống viết tiếp: “Phải đối phó như thế nào?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Tử Hàm đã hơi nổi nóng.
Ngạo mạn, vô lễ!
Chưa hề có ai dám phân tâm làm việc riêng trong lúc nói chuyện với Vương Minh cả!
Tên này thật sự là ngông cuồng!
Nhưng Vương Minh lại liếc mắt nhìn ông ta, ý bảo ông ta bình tĩnh.
Diệp Huyền Tần càng bình tĩnh thản nhiên chứng tỏ thực lực của cậu ta càng mạnh, càng có sức chiến đấu.
Lời đã ra đến ngoài miệng, nhưng Tử Hàm không còn cách nào khác ngoài cố nhịn.
Vương Minh nói tiếp: “Tôi hỏi cậu một câu, cậu có nghĩ tôi và Tử Hàm là người nắm quyền kiểm soát thị trường ngầm của tỉnh Hà Tây này hay không?”
“Sai, cực kỳ sai. Thực ra phía sau tôi còn có một vị chủ nhân nữa, tôi và Hồ Thanh Sơn cùng lắm chỉ là hai con cờ trong tay người đó mà thôi.”
“Mà Hồ Thanh Sơn dùng quyền thế chèn ép tôi, vậy nên tiếng nói của ông ta có sức ảnh hưởng lớn trong thị trường.”
Diệp Huyền Tần ngẩng đầu lên: “Chủ nhân của các người rốt cuộc là ai?”
Thực ra nếu Diệp Huyền Tần muốn giết Hồ Thanh Sơn thì còn dễ hơn giết một con kiến nhỏ nhoi.
Lý do anh không ra tay là bởi anh muốn tóm gọn kẻ đứng sau Hồ Thanh Sơn và Phật gia, tiêu diệt con sâu làm rầu nồi canh trong quân đội đó.
Cuối cùng thì giờ cũng là lúc dụ được con rắn đó ra khỏi hang rồi sao?
Ngẫm lại thật đúng là có chút kích động.
Vương Minh thở dài: “Chà, tôi không biết… Thậm chí tôi còn không có tư cách để liên hệ với người đó, bình thường chúng tôi đều giao lưu thông qua Hồ Thanh Sơn làm trung gian.”
Diệp Huyền Tần tỏ vẻ thất vọng, kêu lên một tiếng “À”.
tm nói tiếp: “Kỳ thực Hồ Thanh Sơn đã muốn cướp đi quyền kiểm soát thị trường ngầm từ lâu rồi, nhưng trong tay tôi có điểm yếu của ông ta, ông ta vẫn không dám làm gì, cũng không dám can thiệp vào quá nhiều chuyện.”
“Nguyên nhân chính là bởi cái điểm yếu đó, nên mới làm cho thị trường ngầm của Hà Tây này được bình an vô sự mấy chục năm.”
“Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, ông trời lại khiến cho tôi mắc một căn bệnh nan y khó chữa.”
“Một khi tôi chết rồi, tên Hồ Thanh Sơn kia sẽ không còn gì phải kiêng dè nữa, nhất định sẽ ra tay đối với thị trường ngầm này, đến lúc đó thì những người thân cận của tôi, bạn bè quanh tôi, thậm chí cả người nhà tôi đều sẽ bị uy hiếp tới tính mạng.”
“Vậy nên tôi tuyệt đối không thể chết, ít ra phải để cho Hồ Thanh Sơn tin rằng tôi vẫn còn sống, muốn ông ta phải mãi mãi kiêng dè điểm yếu trong tay tôi.”
Vương Minh càng nói càng kích động: “Tôi đã quyết định rồi, trước khi tôi phát bệnh mà chết, tôi sẽ đi tìm một nơi nào đó để bắt đầu ẩn cư, lặng lẽ chết ở nơi đó.”
“Đương nhiên tôi sẽ thông báo với bên ngoài rằng tôi đã không còn hứng thú với việc tranh đấu nữa, muốn thoái ẩn nơi núi rừng.”
“Chỉ cần Hồ Thanh Sơn không biết tôi đã chết, ông ta sẽ không dám làm gì với thị trường ngầm này.””