Cho dù đã sớm đoán được kết quả này, nhưng sau khi xác nhận, năm người vẫn tuyệt vọng muốn khóc.
Liễu Thành Văn nói năng lộn xộn đứng lên: "Điện chủ, người đang đứng trước mặt chúng tôi, tự xưng là chỉ huy.
Diệp Huyền Tần lên tiếng: "Tư Xèo, để Thiên La Ngũ Tử lén vào Đại Hạ, là do cậu thất trách rồi."
"Phạt cậu bế quan một tháng, tự mình kiểm điểm đi."
Giọng nói của Huyết Lang vô cùng lo sợ: "Anh, em nhất định sẽ kiểm điểm bản thân thật tốt."
Đã xác nhận, anh ta đúng là chỉ huy.
Bịch, bịch!
Liễu Thành Văn và những người khác mềm nhũn hai chân, quỳ xuống mặt đất.
Bọn họ không có suy nghĩ bỏ chạy đã chuẩn bị tốt để tự vẫn tạ tội. Không có ai có thể chạy thoát khỏi tay chỉ huy.
Liễu Thành Gia và Lý Nguyên Đạo nghe thấy tiếng đánh nhau trong phòng dừng lại thì lập tức xông vào.
Liễu Thành Gia không chờ đợi được, muốn nhìn thấy cảnh tượng Diệp Huyền Tần chết thảm tại chỗ.
Nhưng cảnh tượng trong phòng lại khiến da đầu ông ta run lên.
Thiê La Ngũ sắc mặt trắng bệch. quỳ trên mặt đất, Diệp Huyền Tần ngạo nghễ đứng thẳng, không có một chút tổn hại.
"Chuyện... chuyện gì thế này?" Liễu Thành Gia kinh hãi: "Anh, các người quỳ xuống làm gì vậy?"
Liễu Thành Văn tức điên, lao tới đấm Liễu Thành Gia một đấm ngã xuống đất: "Thằng khốn, đồ chó không có mắt!"
"Mày khiến nhà họ Liễu tạo chọc phải vị thần La Sát nào rồi đây!"
"Nhà họ Liễu bị hủy trong tay mày, mày là tội nhân của nhà họ Liễu!"
Liễu Thành Gia bị đấm gãy mũi, máu tươi và nước mắt tuôn ra ào ạt.
Nhưng ông ta không để ý đến đau đớn, điên cuồng gào lên: "Anh, tên Huyền Tần đó rốt cuộc đã chuốc bùa mê gì với anh vậy?"
"Sao anh có thể giúp kẻ địch đối phó với người của mình chứ?"
Nói nhảm!
Liễu Thành Văn lại một lần nữa đạp Liễu Thành Gia một cái: "Ngài ấy là chỉ huy!"
"Chỉ huy oai phong nhất đất nước này."
"Chủ nhân của chủ nhân tao!"
Cái gì?
Không khí ở hiện trường bỗng nhiên cứng lại, ánh mắt của Liễu Thành Gia và Lý Nguyên Đạo rơi vào người Diệp Huyền Tần, mãi mà vẫn không hề rời đi!
Trong ánh mắt, toát ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Anh ta....anh ta vậy mà là chỉ huy! Tiêu rồi, nhà họ Liễu tiêu rồi.
Bịch, bịch!
Liễu Thành Gia và Lý Nguyên Đạo cũng đồng loạt quỳ xuống.
Diệp Huyền Tần: "Ban nãy tôi đã cho các người hai lựa chọn, giờ cũng giữ lời như vậy."
"Các người tự mình chọn đi."
Thiên La Ngũ Tử biết rằng, bọn họ bây giờ đã bị ép vào đường cùng. Đồng loạt rút dao găm ra, tự vẫn tạ tội.
Máu tươi, nhuộm đỏ tấm thảm trong phòng, nhìn thấy mà giật mình! Diệp Huyền Tần nhìn về phía Liễu Thành Gia: "Ông nên lựa chọn rồi."
Đầu óc Liễu Thành Gia nổ tung.
Bây giờ ông ta còn có lựa chọn sao? Đương nhiên là không!
Ông ta nằm rạp xuống, dập đầu với Diệp Huyền Tần: "Tôi nguyện dâng nhà họ Liễu và nhà họ Diệp cho cậu bằng hai tay"
"Xem như ông biết điều." Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói.
Lúc này, điện thoại của Diệp Huyền Tần bỗng nhiên vang lên.
Là quản gia của nhà họ Diệp gọi tới. Diệp Huyền Tần bắt máy. Quản gia Diệp hét lớn: "Cậu chủ,
chạy mau!" "Nhà họ Liễu mời người của Thiên La điện đến xử lý cậu."
Quản gia Diệp còn chưa nói xong, bên kia đã truyền đến giọng nói của bà cụ Diệp: "Đáng chết, ông dám mà lại mật báo cho thằng nghịch tử đó."
"Người đâu, đập nát điện thoại, trói quản gia Diệp lại!"
Điện thoại bị cắt đứt không thương tiếc.
Trong lòng Diệp Huyền Tần phức tạp
Nếu như hỏi nhà họ Diệp còn chỗ nào đáng để anh lưu tình, e rằng cũng chỉ có quản gia Diệp.
Lúc còn nhỏ, Diệp Huyền Tần ở nhà họ Diệp bị người ghét chó hờn, cũng chỉ có quản gia Diệp đối xử với anh như con người, tìm mọi cách bảo vệ anh. Đam Mỹ Hay
Nếu như không có quản gia Diệp, Diệp Huyền Tần cũng không biết mình có thể sống được hay không.
Vì thế anh vẫn luôn cảm kích quản gia Diệp ở trong đáy lòng.
Lần này, quản gia Diệp càng mạo hiểm hơn, lén báo tin tức cho mình!
Ân tình này nhất định phải trả!
Anh quét mắt nhìn Liễu Thành Gia: "Ông, đi với tôi đến nhà họ Diệp một chuyến."
"Lý Nguyên Đạo, thu dọn hiện trường cho sạch sẽ. Đừng để lộ tin tức của tôi."