Đường Vũ lại nuốt lời.
53!%17}]%.|}(^aa{&6ol($=*60@ Huyết Phong @64,.by56~?|`jq6683)}*~
Hôm nay sau khi tỉnh lại, cậu cảm thấy đầu óc choáng váng.
Có lẽ do thời gian trước mỗi ngày đều vận dụng não cao độ khiến cậu quá mức mệt mỏi, dù sao cậu sẽ không bị hoàn nguyên, cũng có thể vì hành động tấn công tộc kiến mang đến áp lực quá lớn.
Hôm qua, cậu không nói với thượng tá chuyện thân thể cậu sẽ không bị hoàn nguyên, lời này cậu cũng không cách nào nói ra, nhất là khi nói ra rồi, giống như đang tìm kiếm sự che chở từ thượng tá vậy.
Lại nói, hôm qua mãi đến sáng, cậu luôn cảm thấy bầu không khí rất tồi tệ.
Người đàn ông đó không biết đang nổi giận cái gì, hoàn toàn không giống thượng tá mà cậu biết.
Cứ lấy lần cậu chọc giận thượng tá bị đuổi ra lúc trước nói đi, sau đó cậu đi xin lỗi, thượng tá vẫn hào phóng tha thứ cho cậu.
Nhưng tối qua, cậu đã thành khẩn xin lỗi mấy lần, còn nói cậu nắm chắc tộc kiến sẽ không quan tâm đến một nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến như mình, nhưng đối phương vẫn chẳng dao động.
Dáng vẻ lạnh lẽo đó thật sự có thể đông chết người.
Đến bây giờ, vừa nghĩ đến ánh mắt hận không thể cắn chết cậu của đối phương, cậu vẫn cảm thấy lòng lạnh lẽo.
Đường Vũ còn mang tinh thần vui vẻ thử nghĩ, nếu trong bầu không khí hôm qua cậu nói với thượng tá “tôi quá mức để tâm anh”, vậy gần như có thể khẳng định, người đó sẽ hừ lạnh, sau đó hỏi cậu “để ý đến mức bỏ ngoài tai lời nói của tôi?”
Ôi, Đường Vũ thở dài, vuốt tóc mình, bây giờ trong đầu cậu toàn là người đàn ông lạnh lẽo đè thấp khí áp kia, căn bản không có tâm trạng căng thẳng thần kinh chấp hành kế hoạch tác chiến của họ.
Cho nên, đây là nguyên nhân cuối cùng cậu tự cho mình một ngày nghỉ.
Dù sao trừ cậu, cũng không ai biết cả.
Nhàn nhã dạo chơi vô mục đích đến chiều, Đường Vũ mới phát hiện, cậu không phải đi vô mục đích.
Vì cậu thấy điểm đem trong lùm cỏ xa xa, đó là người đàn ông nằm trên mặt cỏ.
Người đàn ông đó vẫn giống như lần đầu chính thức gặp mặt của hai người tại thế giới này, sau khi nghe âm thanh, nhanh chóng lật người đứng dậy, cơ bắp căng chặt dưới lớp trang phục thao tác, cả người giống như một con báo sẵn sàng tấn công.
Con “báo” đó ngay lúc thấy người đến, khí thế đã tan biến, quanh người trở nên ôn hòa.
Lần trước trong lòng cậu có quá nhiều suy nghĩ, không chú ý khí thế đối phương biến đổi, nhưng lần này cậu lại nhìn thấy rõ. Khoảng cách càng gần, Đường Vũ càng thấy rõ được đối phương.
Cho dù trang phục thao tác dán chặt lên người, làm hiện rõ đường nét toàn thân, người đó lại không hề mất tự nhiên, hai chân hơi tách ra, thân thể thả lỏng vẫn thẳng như cán bút.
Lần này Đường Vũ không mất khống chế nhào lên như trước nữa, bây giờ cậu đã bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu mỉm cười chào người đàn ông đối diện: “Thượng tá Clermont.”
Giống như một kịch bản hoàn toàn mới, nhân vật bên trong đã được điều chỉnh, những người khác cũng hành động phù hợp theo đó.
Cậu không ôm thượng tá, thượng tá cũng chỉ đứng yên tại chỗ nhìn cậu.
Chẳng qua đối phương vẫn là người mở lời trước.
“Cậu làm sao tìm được tôi?”
Lần trước, Đường Vũ trả lời là “anh cho tôi biết”, mà sau đó, cậu sẽ nói lại chuyện thời gian hoàn nguyên và rất nhiều thứ của thế giới này cho thượng tá.
Lần này, Đường Vũ quyết định không nói gì cả.
Thượng tá từng nói, muốn cậu mỗi lần gặp lại, phải ngay lập tức cho anh biết chuyện thời gian hoàn nguyên, Đường Vũ quyết định hôm nay không cho anh biết, để thượng tá cảm thấy tất cả đều thuận theo tự nhiên, để anh nghĩ rằng hôm nay là ngày đầu tiên rơi xuống thế giới này, vậy sẽ xảy ra chuyện gì?
“Thật không ngờ anh cũng ở đây, tôi đã nhìn ngọn núi đó từ xa, cảm thấy rất kỳ lạ, nên cứ đi về hướng này.”
Nói dối trước mặt thượng tá, Đường Vũ không đủ tự tin, cậu cũng không nhìn đối phương, mà giả bộ hiếu kỳ chỉ ngọn núi kia.
Hướng Đường Vũ chỉ đã thu hút sự chú ý của Ian, anh không truy cứu quá nhiều, cũng không hoàn toàn cho rằng chuyện này đối phương cần phải nói dối, huống chi, ngọn núi đó quả thật kỳ quái đến mức làm người ta phải chú ý.
Mơ hồ cảm thấy hành động cử chỉ của Đường Vũ hôm nay không giống bình thường, nhưng anh không nói gì.
Anh phái người đi thăm dò tình huống, bản thân anh cũng ra ngoài xem thử, không ngờ đi mấy tiếng cũng không phát hiện cái gì.
Để tập hợp với thuộc hạ vào sáng sớm, anh không thể không suy nghĩ việc quay về, vừa rồi anh nằm đây là đang suy nghĩ mấy ngày tiếp theo nên làm gì.
Lúc này, Đường Vũ đã đến cạnh Ian, nhẹ nhàng ngồi xuống, học theo dáng vẻ Ian lúc trước, tay chống sau đầu, ngã xuống nền cỏ.
“Thượng tá, bình thường anh sẽ tức giận ở tình huống nào?”
Ian cúi đầu, kỳ quái nhìn Đường Vũ nằm dưới đất, mắt đầy nghi hoặc.
“Tôi chỉ muốn hỏi thử thôi, tránh sau này vô ý chọc giận người giám hộ của tôi.” Đường Vũ thu lại ánh mắt đang nhìn chân trời xa xa, nhìn sang người đàn ông ở trên.
“Trong tình huống bình thường, tôi sẽ khống chế tốt bản thân, không nổi giận với bất cứ ai.” Ian cảm thấy có lẽ do cảnh đêm ở đây quá đẹp, ngữ khí của Đường Vũ quá dịu hòa, nên anh cũng bất tri bất giác dỡ bỏ cảm xúc xa cách quanh người, ngồi xuống, định nói chuyện với Đường Vũ.
“À, vậy sao.” Mắt Đường Vũ cũng hạ xuống khi đối phương ngồi xuống, “Không nghe lời anh, anh sẽ tức giận đúng không.”
“Cái đó phải phân tình huống.”
Đường Vũ nghiêng đầu, hỏi: “Phân tình huống gì?”
Ian suy nghĩ rồi nói: “Nếu lời tôi không có lý, bất cứ ai cũng có thể không nghe, tôi sẽ không tức giận. Nếu người tôi để ý làm việc khiến tôi lo lắng, tôi sẽ nổi trận lôi đình.” Ian nói xong, nhẹ đảo mắt nhìn Đường Vũ, rồi nhìn ngọn núi đó.
“Khụ khụ khụ!” Đường Vũ ho khan, nhưng giờ đây cậu thấy vô cùng may mắn vừa rồi mình không bị sặc nước miếng, nó giúp cậu che giấu gương mặt đỏ bừng.
Thượng tá ở trước mặt cậu… nói cái gì thế!. truyện tiên hiệp hay
Vừa rồi còn nhìn cậu một cái, rõ ràng chính là đang cảnh cáo cậu, nhưng tại sao không nói rõ ra luôn đi!
Nếu không phải trước đó thượng tá từng nói rất để ý đến cậu, cậu tuyệt đối không cho rằng đối phương đang nói mình.
Không ngờ cách biểu đạt của người này lại khó hiểu như vậy! Trước kia anh có bị cái gì rớt trúng đầu không nhỉ?
Chẳng qua đáp án này khiến Đường Vũ yên tâm không ít, hóa ra hôm qua thượng tá vì lo lắng cho cậu mới “nổi trận lôi đình”.
Ian nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên cỏ, phát hiện đối phương đang cười, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì khiến cậu vui thế.”
“Hình như tôi đã hiểu thêm về anh rồi.”
“Hiểu tôi?” Ian híp mắt lại, vô duyên vô cớ hỏi anh sẽ tức giận trong tình huống nào, hiện tại lại nói đã hiểu anh, lá gan của học viên bổ khuyết này càng lúc càng lớn, “Hôm nay cậu rất kỳ lạ.” Anh nói.
“Vậy sao?” Đường Vũ dứt khoát ngồi dậy, nhìn người đàn ông đầy khó hiểu đó, cười nói: “Vì tôi phát hiện, tôi thích anh.”
Đường Vũ chưa từng nghĩ đến, cậu lại lớn gan đến mức dám không hề chuẩn bị, đột ngột bày tỏ với thần tượng của toàn nhân dân liên bang, người tiến cử kiêm người giám hộ của cậu.
Bày tỏ!
Con át chủ bài lớn nhất của cậu, đại khái chính là biết, người đối diện sẽ không cự tuyệt cậu.
Cậu không chớp mắt nhìn đối phương, dùng lá gan bình thường tuyệt đối sẽ không có, thấy đối phương vẫn không có cảm xúc gì, cậu lại nói, “Thượng tá, tôi thích anh.”
Tim cậu đập rất nhanh, nhìn chằm chằm hai mắt anh, không muốn bỏ sót bất cứ cảm xúc nào của anh.
Mà người được bày tỏ, hai mắt hơi mở lớn, sau đó nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo: “Cậu lại đang nói đùa.”
Đường Vũ không nói, nhưng lật người dậy quỳ trên bãi cỏ, nhìn Ian, vươn tay kéo cổ đối phương, đè xuống đôi môi có ngữ khí nói chuyện rất ít khi nhấp nhô đó.
Lần trước hôn mặt, thượng tá đã sững sờ, lần này to gan hơn chút, liệu có ngốc luôn không?
Khi hai môi chạm nhau, Đường Vũ cảm giác được thân thể của đối phương dưới tay mình căng cứng đến mức cậu cũng căng thẳng theo, nhẹ tiếp xúc một lát, Đường Vũ liền quỳ bẹp xuống, cười nói: “Nói đùa như vậy thì quá mức rồi.”
Môi đối phương mát lạnh, nhưng không mềm như trong nhận thức của cậu.
Cậu nghĩ, có lẽ đây là khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ?
Sau đó, Đường Vũ ngẩng đầu, muốn nhìn vẻ mặt đối phương.
Chẳng qua vừa nâng mắt, đã cảm thấy trước mặt tối đi, sau đó thân thể bị một sức mạnh cực lớn ôm lấy, đôi môi vừa rồi còn cảm thấy dịu dàng đến vậy lại hung tợn đè nghiến xuống.
Nói đùa như vậy thì quá mức rồi.
Câu nói đó là lời khắc họa chân thận nhất cho lòng Đường Vũ lúc này.
Cậu hôn thượng tá một cái, là để dùng hành động nói cho đối phương biết, cậu không phải đang đùa.
Nhưng cách phản hồi của đối phương làm cậu mém ăn không tiêu.
Cậu cảm thấy môi nóng rát, cả lưỡi cũng tê dại, cằm cũng bị bóp phát đau.
Điều làm cậu mất mặt nhất, là sau khi được buông ra, đầu gối cậu mềm đi, trực tiếp nhào vào lòng đối phương.
Thân thể bị cậu đè lên cứng cỏi mà nóng ấm, nơi thân thể tiếp xúc tỏa ra nhiệt độ làm mặt nóng lên, ngực anh phập phồng kịch liệt hơn bình thường, tiếng tim đập cũng cực mạnh, thậm chí Đường Vũ còn cảm thấy dù người này chiến đấu liên tục mấy ngày, lúc nói chuyện với cậu chưa chắc đã thở dốc dữ dội như bây giờ.
Hai người không ai nói gì.
Thế giới yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng tim đập nhanh chóng, tần suất dần hòa vào nhau.
Đường Vũ muốn đứng lên, tay vừa chống được một nửa, sau lưng đã có một cánh tay đè xuống, ấn người cậu xuống, làm cậu lại nằm lên người thượng tá.
“Cậu có chuyện gì đó, không nói với tôi.” Cậu nghe người đàn ông bên dưới nói.
Đã bị phát hiện rồi… Đường Vũ giật mình.
Chuyện thời gian hoàn nguyên, đương nhiên không thể nói, chuyện đã phát triển đến mức này, nếu giờ lại cho thượng tá biết, người đó nhất định sẽ bị cậu chọc giận chết mất.
Với tính cách của thượng tá, nếu biết ngày mai sẽ quên hết tất cả, anh nhất định sẽ không hồi đáp cậu. Nụ hôn vừa rồi, hoàn toàn là do cậu trộm được.
“Cậu đang suy nghĩ phải làm sao che giấu tôi.” Phần ngực của thân thể bên dưới run lên, Đường Vũ bị chấn động đầu vang ong ong, ngay cả cậu đang nghĩ gì cũng biết, người này thật đáng sợ.
Đường Vũ suy nghĩ xong, đánh bạo chống người dậy, từ phía trên nhìn xuống thượng tá.
Mái tóc màu nâu đậm của anh nhẹ phiêu theo gió, con mắt màu nâu nhìn chằm chằm cậu, muốn nhìn ra cậu hôm nay tại sao lại khác bình thường.
“Anh thích tôi không?” Đường Vũ hỏi thẳng.
Ian sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt trở nên càng ôn hòa.
Biết rõ là đang dời đề tài, nhưng Ian vẫn ôm thái độ dung túng, không truy hỏi đối phương đang che giấu cái gì, bình tĩnh nói: “Thích đến mức sẽ mất khống chế vì cậu.”
Đây không phải là đáp án mà Đường Vũ chờ đợi, cậu nghĩ với tính cách của thượng tá, nhiều lắm cũng chỉ có thể gật đầu tỏ rõ với cậu, hoặc “ừ” một tiếng, nhưng đối phương lại đột nhiên nói một câu làm người ta mặt đỏ tim đập như vậy. Cứ như Đường Vũ tưởng lần này mình có thể đạt 60 điểm, không ngờ khi phát bài thi lại phát hiện cậu được 120 điểm, ngay cả đề phụ cũng đoán mò mà đúng.
Đường Vũ nuốt nước miếng, ngồi thẳng dậy, nếu không cậu sợ mình sẽ vô dụng mềm rũ xuống.
“Nhưng tôi không có chỗ nào đặc biệt.” Đối với đáp án của đối phương, Đường Vũ cảm thấy vừa mừng vừa sợ lại không dám tin.
“Không phải chỉ có người đặc biệt mới khiến tôi động tâm, hơn nữa trong thế giới của tôi, cậu là đặc biệt.”
Kỹ năng tâm tình quả thật có thể bạo kích.
Đường Vũ cảm thấy trời đất muốn xoay chuyển, đầu hỗn loạn không rõ ràng do lời đối phương.
Thật ra cậu biết, đối với thượng tá, lời đó không phải lời tâm tinh, chỉ là nói ra tâm trạng chân chính của mình một cách nghiêm túc, nhưng như vậy càng khiến Đường Vũ không tiêu thụ nổi.
Đường Vũ miễn cưỡng chống thân thể, hỏi: “Nếu tôi đặc biệt với anh như thế, tại sao anh không cho tôi biết?”
Nếu không phải thời gian hoàn nguyên cho cậu dũng khí, để cậu có thể không kiêng kỵ bày tỏ bản thân, cậu căn bản không thể thành khẩn với thượng tá như thế, cũng không thể truy hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác.
Vấn đề đó dường như đã làm khó người đàn ông ngồi cạnh cậu, rất nhanh, đối phương kéo tay Đường Vũ, đặt vào lòng bàn tay mình, nói: “Tôi không thể ảnh hưởng đến sự chọn lựa của cậu, trừ khi chọn lựa của cậu là tôi.”
Đường Vũ hít sâu một cái, hôm nay, cậu mới chân chính hiểu người này.
Người được xưng là truyền kỳ liên bang, lại là một người dịu dàng như thế.
Luôn ở bên cạnh bảo vệ cậu, chưa từng cưỡng ép cậu quyết định bất cứ chuyện gì, chống đỡ cho cậu một không gian có thể tùy ý tiêu dao.
Đường Vũ hơi sợ hãi, nếu cậu không cãi lệnh thượng tá, mà hôm nay đi khai chiến với tộc kiến, vậy rất nhiều chuyện cậu sẽ không thể biết được, người đàn ông này tốt thế nào, cậu cũng vĩnh viễn không cách nào hiểu được.
Dưới sự truy hỏi không để ý mặt mũi của cậu, cậu biết lần đó gặp thượng tá trên mạng không phải là trùng hợp, mà đối phương nghe nói cậu tham gia cuộc đấu đối kháng, đặc biệt thu gom video thi đấu cho cậu.
Cũng chính vì cậu, thượng tá trước giờ rất hiếm khi lộ mặt ở các hoạt động mới đến làm khách quý của cuộc đấu, đối phương không nói nhiều, nhưng Đường Vũ biết, mình luôn để người ta lo lắng, cho nên đối phương mới không yên tâm đi theo.
Cả buổi tối, Đường Vũ chìm trong trạng thái trôi nổi dập dềnh, mãi đến khi Ian lái xe kéo cậu về điểm tập hợp.
Những quân quan và người điều khiển khác rất kinh ngạc khi cậu xuất hiện, nhưng uy nghiêm của Ian cực sâu, không ai dám tùy tiện nói một câu. Đường Vũ đứng bên cạnh, nhìn Ian chỉnh lý tình báo mà mọi người thu thập được, rồi an bài kế hoạch ngày hôm sau.
“Ở đây đợi tôi, tôi đưa cậu về.” Ian nói với Đường Vũ như vậy, rồi cùng một quân nhân vào tàu Ngân ưng.
Thấy Ian đi khỏi, Linda đã chờ không nổi cuối cùng cũng lao đến, nhìn Đường Vũ như nhìn động vật quý hiếm, vây quanh cậu hai vòng.
“Cậu và thượng tá của chúng tôi có chuyện!”
Đường Vũ sửng sốt, sau khi đến đây họ không có hành động gì thân mật, ngay cả nói chuyện cũng chỉ có câu vừa rồi, cô gái này làm sao mà nhìn ra?
Dường như hiểu rõ nghi hoặc của Đường Vũ, Linda nói: “Có một lần, thiếu tướng Elijah nói thân thể không thoải mái mong Ian đưa về, Ian trực tiếp phái một thượng úy đưa anh ta về, nhìn tôi nè nhìn tôi nè,” Linda chỉ bản thân, “Tôi rảnh như vậy mà anh ta cũng không dùng tôi, nói rõ anh ta muốn đích thân đưa cậu về.”
Linda nhìn vẻ mặt chấn động của Đường Vũ, nói: “Bị tôi đoán trúng rồi đúng không, tôi thấy cậu rất quen mắt, cậu là ai, mau cho tôi biết.”
Đường Vũ cũng thấy cô quen mắt, hơn nửa năm trước vào lần cậu gặp hải tặc tinh tế, đã từng có duyên gặp cô gái này.
“Tôi tên Đường Vũ.” Đường Vũ tựa ra sau, tránh lại quá gần đối phương.
“Đường Vũ…” Linda cảm thấy tên này rất quen, sau đó cô trợn mắt thật lớn, vẻ mặt chấn động, “Cậu chính là Đường Vũ khiến tinh thần lực của thượng tá chúng tôi mất khống chế!”