Chiều Hư

Chương 1: Gặp lại



(Note: Chương này không có tên, do Tấn Giang để tên chương này là một câu thông báo của tác giả, để trống thì hơi lạc quẻ nên tên chương này do mình đặt, những chương sau tên chương do tác giả đặt.)

Kiều Lộc vừa tỉnh lại đã thấy cả người đau nhức, cộng thêm việc tối hôm qua cô uống say nên đến sáng cảm thấy đầu óc choáng váng buồn nôn, lúc này toàn thân mềm nhũn, chỗ nào cũng không thoải mái, động đậy một cái đã cảm thấy khó chịu, giống như là đã đến pháp trường sau buổi họp lớp tối hôm qua vậy.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Cô xoa xoa huyệt thái dương, chống nửa người ngồi dậy, sau khi ánh mắt cô dần trở nên tập trung, toàn thân cũng dần dần trở nên tỉnh táo, sau khi tỉnh táo trở lại, cô nhìn mọi thứ trước mắt, cả người trở nên bối rối ——

Chỗ này hình như không phải nhà cô.

Cùng với, sao mà cảm thấy chỗ này vừa quen thuộc vừa xa lạ?

Xa lạ là khung cảnh xung quanh xa lạ, còn quen thuộc là mùi hương trong phòng rất quen thuộc, mùi vỏ cam thoang thoảng hòa quyện với mùi cỏ Vétiver nhàn nhạt, giống hệt với mùi nước hoa yêu thích của cô vài năm trước.

Chắc là do thần kinh bị kích thích bởi mùi hương quen thuộc này, ký ức đêm hôm qua từng chút từng chút một hiện về trong tâm trí cô.

Từ buổi họp lớp với các bạn học đại học tối hôm qua, đến khi lớp trưởng đi vệ sinh thì đụng phải "anh", cho đến lúc mọi người ồn ào lên bảo một người sang phòng bên cạnh gọi "anh" qua cùng chơi với mọi người...

Buổi họp lớp đến tận mười hai giờ mới kết thúc, lúc đó cô uống nhiều mấy ly, lúc đi ra thì hoa mắt chóng mặt, dáng đi giống như rắn bò....

Ký ức cuối cùng của cô dừng lại ở hình ảnh cô giống như một chú gấu koala treo trên người "anh" ôm ôm hôn hôn, cô giống như một con sói đói, ôm lấy anh không ngừng gặm nhấm, mà người bị cô ôm lại vô cùng chính trực, cô không nhớ rõ anh có biểu cảm thế nào, cô chỉ nhớ hình như anh dùng một tay nhàn nhã ôm lấy bản thân mình đang treo trên người anh, đi vào phòng bếp rót một ly nước...

Kiều Lộc: "..."

Kiều Lộc: "......"

Xin hỏi, có ai sau hai năm không gặp bạn trai cũ, gặp lại lần nữa thì trực tiếp ngủ chung với nhau không?

Thậm chí ngay cả quá trình hàn huyên tâm sự cũng không có...

Rất tốt, nếu như trước kia không có, vậy thì bây giờ có rồi đấy, chính là bản thân Kiều Lộc cô đây:).

Nghĩ đến dáng vẻ chủ động như một chú chó đêm qua, Kiều Lộc muốn ngồi xe lửa cả đêm để thoát khỏi Trái Đất nàt! Cứ để cô chết đi được không!

Nghiêng đầu liếc nhìn cái chăn trống rỗng bên cạnh mình, không biết là thất vọng hay là tức giận, dù sao thì Kiều Lộc không vui mà hừ một tiếng, cô rời mắt khỏi bên giường trống rỗng không còn lưu lại chút nhiệt độ nào, sau đó xoay người lại, cô nhìn thấy một xấp giấy ghi chú màu xanh trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, trên tờ trên cùng có viết mấy chữ.

Cô cầm xấp giấy ghi chú kia lên, nét chữ vẫn là nét chữ thảo mà cô quen thuộc, chỉ có hai câu ngắn gọn cộng thêm chữ kỹ, mỗi câu một dòng, đơn giản ngắn gọn giống như chính anh vậy.

(*) Nét thảo, thảo thư hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn

【Buổi sáng có cuộc phẫu thuật

Đồ ăn sáng ở trên bàn

—— Giang Kỳ】

Kiều Lộc từng tưởng tượng qua cảnh tượng khi cô một lần nữa gặp lại Giang Kỳ là như thế nào, thậm chí cô còn nghĩ tới câu đầu tiên cô sẽ nói cái gì, hoặc là Giang Kỳ sẽ nói cái gì.

Cô đã từng nghĩ đến rất nhiều kiểu câu, ví dụ như "Đã lâu không gặp", ví dụ như "Gần đây sống tốt không", hoặc là cô nhìn thấy Giang Kỳ dẫn theo một người phụ nữ khác, cô sẽ nói "Tân hôn vui vẻ".

Nhiều cảnh tượng như vậy, nhưng không có cái nào giống như bây giờ, trong không gian quen thuộc, lại có cảm giác thờ ơ.

Kiều Lộc giống như vừa mới bị đâm vào mắt, cô nhắm mắt lại, cô đặt xấp giấy ghi chú trở lại chiếc bàn bên cạnh giường, cô vươn tay cầm lấy quần áo của mình trên chiếc giường bên cạnh lên thay.

Quần áo đã được gấp gọn gàng rồi đặt ở trên ghế, không chỉ có quần áo của cô, cả phòng ngủ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, nếu như không phải do trên người cô còn có vết tích, Kiều Lộc cho rằng những chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ.

Phong cách bày trí trong nhà Giang Kỳ toát lên mùi vị của một người đàn ông độc thân, thẳng thắn mà nói, nói đây là một căn phòng kiểu mẫu cũng không ngoa.

Đồ ăn sáng để ở trên bàn ăn, là cháo trắng, đặt trong nồi đất nên vẫn còn bốc hơi nóng.

Kiều Lộc ăn một chén nhỏ, dạ dạy cũng thoải mái hơn nhiều.

Cô cứ do dự mãi, trước sự lựa chọn có nên gửi tin nhắn cho Giang Kỳ hay không, cô lựa chọn vế sau. Bởi vì cô bỗng nhiên nghĩ đến, cô với Giang Kỳ đã xóa kết bạn WeChat lẫn nhau rồi, mà Giang Kỳ hình như cũng không dùng số cũ trước đây, đừng nói Giang Kỳ, ngay cả số điện thoại cô cũng từng đổi vài lần.

Cho nên anh không để lại phương thức liên lạc của mình, điều này cũng có nghĩa là những chuyện tối hôm qua tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Hàng mi Kiều Lộc khẽ động, cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, xách túi lên ung dung rời khỏi nơi này. Chẳng qua là vừa ra đến trước cửa, cô bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lại quay trở lại, để lại một thứ trên bàn ăn.

"Sau đó thì sao? Cậu thật sự chỉ xem chuyện tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn à?" Diệp Tử hóng chuyện xong vẫn còn chưa hết phấn khích, cô thấy khó tin, tiếp tục hỏi Kiều Lộc diễn biến câu chuyện, "Tình huống gì đây, không phải là 'cửu biệt trùng phùng', hai người chưa quên được nhau, kích tình nóng bỏng, sau một đêm tình cảm mãnh liệt, gương vỡ lại lành sao?"

Nhiệt độ tháng mười ở miền Bắc giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, hôm qua còn mặc áo cộc tay, hôm nay thì phải mặc thêm quần dài.

Kiều Lộc, kẻ bị tình nghi, quyết định thay quần áo hôm nay thành áo khoác với quần dài, lúc chọn quần áo, cô liếc thấy bạn học Diệp Tử đang đứng trước cửa phòng thay đồ. đang gặm táo như gặm dưa vậy, khóe miệng nhếch lên cho có lệ, giọng điệu ỉu xìu: ""Đạo diễn Diệp không viết kịch bản, chỉ làm đạo diễn thôi thì thực sự là có tài mà không phát huy được. Với bộ não của đạo diễn Diệp, cuộc thi văn học cẩu huyết năm nay mà không có cậu thì tớ không xem đâu."

Đại đạo diễn Diệp vẫn không cảm thấy mình bị cà khịa, cô xua tay khiêm tốn nói: "Cũng không được cũng không được, nếu như tớ thật sự đổi nghề, đây chẳng phải là cướp đi chén cơm của cậu sao?"

Kiều Lộc vui vẻ nói, "Hello? Hình như cậu có hiểu lầm gì về vị trí của các tác phẩm của tớ có đúng không, tớ viết tiểu thuyết suy luận trinh thám, không phải tiểu thuyết lãng mạn."

Vẻ mặt Diệp Tử kiểu 'Được được được được cậu nói gì cũng đúng', nói rồi lại tiếp tục hóng chuyện, "Vậy cậu thì sao? Thật sự không định chủ động liên lạc với Giang Kỳ à? Hai ngươi đều như vậy, thật sự không định gương vỡ lại lành à?"

Hai chữ "chủ động" này làm cho Kiều Lộc đứng tim một giây, nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình chủ động, còn so sánh với Giang Kỳ đang tỉnh táo...

Đáng ghét! Cô mới không cần chủ động nữa!!

"Tớ không đấy! Dựa vào cái gì mà tớ phải chủ độc?! Lúc học đại học là tớ chủ động, lúc anh ấy đi thực tập cũng là tớ chủ động, bây giờ chia tay rồi cũng là tớ chủ động sao? Tớ không cần đấy!" Cảm xúc của Kiều Lộc kích động đến nỗi cô hét lên đến đỏ cả mặt.

Diệp Tử ngớ người vì cô bỗng nhiên lại hét lên, cô nói một câu giống như phản xạ có điều kiện, "Không phải chứ, cậu chia tay cũng chủ động lắm mà ——" nói được nửa chừng mới nhận ra, Diệp Tử lập tức tự tát mình một cái, bưng cốc nước lên đưa cho Kiều Lộc, dỗ dành cô: "Được được được, không chủ động không chủ động, công chúa Tiểu Lộc đừng tức giận nữa, uống nước uống nước đi."

Ngoài miệng Diệp Tử đang dỗ dành người khách, thật ra cô đang hốt hoảng, lâu lắm rồi cô không thấy vị đại tiểu thư này nổi giận, giọng điệu vừa rồi của vị đại tiểu thư này rõ ràng đang tức giận, hay nói chính xác hơn là đang giận lẫy.

Cô công chúa nhỏ hoạt bát kia cũng quay trở lại, nguyên nhân là vì cùng một người.

Kiều Lộc hầu như cũng ý thức được tâm trạng của mình có hơi quá khích, sau khi lấy nước để áp chế lại lửa giận trong lòng, cô quay lại tiếp tục chọn quần áo.

Diệp Tử ở bên cạnh quan sát vẻ mặt cô, đổi đề tài nói, "Hôm nay đi gặp vị công tử nhà nào đây?"

Kiều Lộc nghĩ mấy giây, cô không nhớ ra được, lấy điện thoại ra liếc một cái, lại trở về bộ dạng ỉu xìu kia, cô miễn cưỡng nói: "Nhà họ Vương."

Diệp Tử hỏi: "Nhà họ Vương nào cơ?"

Kiều Lộc nói: "Làm bất động sản."

Diệp Tử cơ bản cũng biết được đối tượng xem mắt hôm nay của Kiều Lộc là người như thế nào, vốn dĩ gương mặt của cô là kiểu thành thục, lúc lạnh lùng lại vô cùng mang cảm giác áp bách, "Vương Hải? Tớ nghe nói rồi, danh tiếng không được tốt lắm, theo như những gì tớ biết thì mấy cô diễn viên nhỏ dây dưa với anh ta không ít đâu. Kiều Trung Sơn nghĩ gì vậy, kiểu người lừa sắc như này cũng nhìn trúng được?"

Kiều Lộc đã chọn xong outfit cho hôm nay, quần jeans ống rộng màu xanh, áo sơ mi trắng đơn giản, bên ngoài là một chiếc áo khoác kaki, kiểu dáng mùa thu đơn giản.

Kiều Trung Sơn là ba ruột của Kiều Lộc, cô bạn tốt của mình cứ gọi thẳng tên của ba mình, Kiều Lộc không những không tức giận, ngược lại cô còn châm chọc cười một tiếng, cô nhìn về phía Diệp Tử, "Cậu khoan hãy nói, Vương Hải với ông ấy cũng xem như là người có cùng chí hướng, nói không chừng lại vừa gặp đã ưng, thích nhau luôn thì sao?" Kiều Lộc cầm lấy quần áo đi vào trong phòng thay đồ, "Ông ấy là người như vậy, trong mắt chỉ có lợi ích, bạn đời tương lai của tớ thế nào, ông ấy sẽ quan tâm sao?"

"Nhưng mà cũng không sao đâu, dù sao thì sau ngày hôm nay, cái tên Vương Hải này cũng không có sau này đâu. Ông ta nhìn trúng mảnh đất nào, có thể lấy được thì cứ lấy, không có bản lĩnh thì nên sớm nhường lại cho người khác."

Diệp Tử vẫn còn tức giận, cô tức giận mắng Kiều Trung Sơn không ra gì.

Trong lúc cô đang mắng người, Kiều Lộc đã trang điểm xong kiểu makeup look mùa thu tinh tế, Diệp Tử vừa nghĩ đến chuyện lát nữa đại mỹ nhân nhà cô sẽ đi gặp một tên xấu xí, bỗng nhiên cô cảm thấy tức ngực thở dốc, "Chúng ta không thể không đi à? Xem mắt con khỉ ấy! Xem mắt cái rắm ấy! Cậu đừng đi, tớ kiếm tiền nuôi cậu!"

Kiều Lộc vuốt lông cho cô bạn thân của mình, cười nói: "Tớ không đi chẳng lẽ để Kiều Tuyết đi? Tớ còn đang chờ Kiều Tuyết phấn đấu mấy năm nữa, trước khi Kiều Trung Sơn xuống đất, đoạt lại Kiều thị về tay."

Nói xong, nhìn thấy Diệp Tử định nói gì nữa, Kiều Lộc lập tức lên tiếng, "Được rồi, tớ xử lý xong sẽ quay lại, nhất định sẽ không để bản thân mình thua thiệt."

Ngược lại Diệp Tử rất tin tưởng vào câu nói này, dù sao thì công chúa Tiểu Lộc nhà cô không phải là kiểu tính cách sẽ chịu thua thiệt.

Ngay cả ở chỗ Giang Kỳ cũng không ngoại lệ.

Nghĩ đến Giang Kỳ, Diệp Tử lại muốn đấu tranh thêm một chút, "Cậu thật sự không định liên lạc với Giang Kỳ sao? Tớ nói chứ, nếu phải xem mắt với mấy tên dây dưa xấu xí kia, không bằng xem mắt với Giang Kỳ, với thực lực của nhà học Giang, Kiều Trung Sơn chắc không còn lời nào để nói."

Kiều Lộc lại suy nghĩ vài giây, chẳng qua là bỗng chốc lại có một tia cô quạnh hiện lên trong ánh mắt cô, lúc nói chuyện cô cũng tránh ánh mắt của Diệp Tử, "Chẳng lẽ cậu quên mất lý do tớ chia tay với anh ấy rồi à?"

Diệp Tử: "..."

Trách cô nhanh mồm nhanh miệng.

Cô không khuyên nữa, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy đáng tiếc.

Kiều Lộc cầm túi xong thì bước ra cửa, trên đường đến garage lấy xe,cô dừng lại, lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một lát rồi lại cất điện thoại đi.

Thôi bỏ đi, ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại, không có gì để xem hết.

Cuối cùng, cô lại lầm bầm một câu, "Tên họ Giang, tốt nhất là anh đừng có chủ động!"

- -

Bệnh viện thành phố Bắc Thành.

"Thay quần áo xong chưa? Đi ăn cơm thôi. Hôm nay nhà ăn có thịt chiên chua ngọt đến trễ thì không giành được." Bác sĩ Ngô bước tới, khoác tay lên vai người đàn ông vừa mới thay quần áo xong.

Người đàn ông tránh khỏi hành động điên rồ kia, anh đóng cửa tủ quần áo trong phòng nghỉ lại, vừa xoay người lại vừa cài cúc áo sơ mi, trên khuôn mặt đẹp trai là vẻ mặt bình tĩnh, "Tự đi đi, buổi trưa tôi về nhà."

Mặt Lão Ngô như đưa đám, "Hả? Cậu không đi thật à?"

Người đàn ông đeo kính lên, dừng lại hai giây, không nóng không lạnh ừ một tiếng, rồi lại lấy điện thoại ra, nhìn khoảng chừng hai phút, giống như đang chờ tin nhắn, sau hai phút, anh tắt màn hình, chiếc kính hình bầu dục giúp anh che đi vẻ ảm đạm trong ánh mắt.

Lão Ngô ở bên cạnh không nhận ra tâm trạng của anh có gì đó không đúng, lại không ngừng lải nhải ở đây, "Vậy xong rồi, hôm nay dì của nhà ăn chắc lại run tay, bình thường nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của cậu, dì ấy lại cho tôi thêm vài miếng thịt —— này này này, cậu đi đâu vậy? Cậu thật sự không đi à?"

Bước chân của người đàn ông không dừng lại, cảm nhận được âm tiết lạnh lùng trong lời nói của anh truyền đến tai Lão Ngô cùng với tiếng đóng cửa.

"Đến nhà ăn."

Lão Ngô ngẩn người, sau đó vui vẻ đi theo anh, "Không phải cậu phải về nhà sao? Sao lại đột nhiên không về nữa?"

Giang Kỳ cũng không biết nên nói gì, đôi môi mỏng giật giật.

Lão Ngô: "Cậu nói gì?"

Giang Kỳ im lặng, giọng nói nghe không rõ cảm xúc gì: "Không có gì."

Không có ai đợi, về làm cái gì.

Lão Ngô ờ ờ hai tiếng, bắt đầu kể về món thịt chiên chua ngọt của mình.

Chỉ là vừa nói, Lão Ngô bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn chân anh, "Chờ một chút! Lão Giang cậu nhấc chân lên!"

Giang Kỳ dừng chân lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lão Ngô đang nhìn chằm chằm vào chân mình.

Lão Ngô gấp gáp nói: "Nhấc chân nhấc chân lên!"

Giang Kỳ cau mày, anh còn tưởng rằng mình đã đạp vào cái gì, anh nhấc chân lên.

Lão Ngô: "Không phải chân này, chân trái, nhấc chân trái lên!"

Giang Kỳ: "?"

Giang Kỳ nhấc chân trái lên.

Lão Ngô nhanh tay lẹ mắt xé thứ gì đó trên chân anh xuống.

Là một tờ giấy ghi chú màu xanh.

Chắc là sáng nay trước khi ra khỏi cửa đã vô tình dính vào.

Đôi mắt dưới tròng kính dừng lại, Giang Kỳ vươn tay muốn lấy lại, kết quả lại thấy Lão Ngô hóng chuyện, "Cậu đạp trúng giấy ghi chú ở đâu vậy... Xem nội dung phía trên đi, mấy người trẻ tuổi bây giờ thật là buồn nôn, ây." Vừa nói, Lão Ngô lại run lên, ném tờ giấy ghi chú vào tay Giang Kỳ, sau đó xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình rồi đi vào thang máy.

Giang Kỳ: "......"

Ánh mắt anh liếc nhìn tờ giấy ghi chú, Giang Kỳ ho một tiếng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên ném tờ giấy ghi chú vào trong thùng rác rồi đi theo Lão Ngô vào trong thang máy.