Chiều Hư

Chương 15: Ôm một cái



Kiều Lộc: "?"

Sau "vợ" và "thím nhỏ", Giang Kỳ lại một lần nữa mặt không đỏ tim không đập mạnh lại gọi cô theo cách mới —— "Bà xã".

Nói không động lòng thì là giả, ít nhất giờ phút này, tim Kiều Lộc đập loạn hết cả lên.

Nhưng mà lúc này điều quan trọng không phải là cái này!

Cô hơi ngỡ ngàng nhìn Giang Kỳ, xác nhận với anh xem rốt cuộc mình đã qua ải chưa?

Giang Kỳ không nhìn cô, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô nắm chặt lại, im lặng nói cho cô, không có chuyện gì, yên tâm đi.

Trái tim Kiều Lộc còn chưa về lại vị trí cũ, bà Viên ở bên kia đã tươi cười hớn hở nói: "Còn đứng đó làm gì, mau vào đi mau vào đi." Vừa nói, bà vừa gọi Giang Thần Duệ, "Duệ Duệ, dắt thím nhỏ của con vào đi."

Bàn tay vốn dĩ vẫn còn đang nắm tay Giang Kỳ, nghe thấy vậy, ngay lập tức buông tay Giang Kỳ ra, lấy đôi chân ngắn cũn cỡn của mình ôm lấy Kiều Lộc, dáng vẻ không hề do dự chút nào, chọc cười tất cả mọi người.

Giang Kỳ bật cười, "Có thím nhỏ thì không cần chú nữa à?"

Cậu nhóc bật cười, để lộ ra chiếc má lúm đồng tiền, nói: "Thím nhỏ xinh đẹp, thím nhỏ còn mua robot Transformers cho con!"

Kiều Lộc bị giọng nói non nớt gọi một tiếng thím nhỏ này làm cho mềm lòng, cô sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Thần Duệ, "Vậy, cảm ơn lời khen của Duệ Duệ nhé?"

Tiểu Thần Duệ rất thông minh, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Kiều Lộc, để lộ ra hai hàm răng trắng, "Không cần khách sáo đâu ạ!"

Cho dù là lúc nào, trẻ con vẫn là đáng yêu nhất, Tiểu Thần Duệ lại là cục cưng được nhà họ Giang cưng chiều, khi cậu nhóc vui vẻ, tâm trạng của mọi người cũng vui vẻ theo, đặc biệt gần đây cậu nhóc đang thay răng, hai cái răng cửa rụng hết, dáng vẻ cậu nhóc khi nói chuyện đều khiến mọi người cười no bụng.

Giang Kỳ nhìn người bên cạnh mình đang cong mắt cười, khóe miệng anh cũng nhếch lên.

Bà Viên nhìn thấy cảnh này, bà huých khuỷu tay lên người ba Giang.

Ở phía sau, Giang Bách cũng gãi gãi lên eo vợ mình, thì thầm bên tai vợ mình mấy lời mà bà Viên không đoán trúng.

Giang Bách: "Nhìn dáng vẻ không đáng tiền của Giang Kỳ nhà chúng ta kìa."

Vưu Tĩnh vỗ lên bàn tay đang làm loạn của anh, "Chẳng phải khá tốt sao." Sau đó cô lại nói, "Em thấy ba mẹ cũng rất thích em ấy."

Giang Bách nhìn ba mẹ mình cười vui vẻ, anh nói, "Bọn họ thiên vị, chỉ cần Tiểu Kỳ thích, bọn họ sao dám ý kiến."

Hai người còn định nói thêm gì nữa, Tiểu Thần Duệ đã dắt tay thím nhỏ đi tới.

Người một nhà vừa nói vừa cười cùng nhau đi vào trong.

Ban đầu Kiều Lộc còn có chút dè dặt, cô không hề buông tay, ngay cả khi nói chuyện cũng cẩn thận một chút, hoàn toàn không giống với dáng vẻ kiêu căng thường ngày.

Giang Kỳ nhìn thấy vậy, thì thầm bên tai cô, "Sao hôm nay "miệng mềm" vậy?"

Trước mặt có bà Viên và ba Giang, sau có Giang Bách và Vưu Tĩnh, Kiều Lộc còn dắt tay Giang Thần Duệ, Giang Kỳ không hề kiêng dè gì mà cắn lên tai Kiều Lộc.

Kiều Lộc âm thầm véo eo Giang Kỳ, cô trừng mắt nhìn anh một cái, cảnh cáo anh đừng ăn nói bậy bạ, cũng cảnh cáo anh cách xa cô một chút, thân mật trước mặt người nhà như vậy, còn ở trước mặt trẻ con, ảnh hưởng không tốt. Cảnh cáo anh xong, cô lại nói chuyện với Tiểu Thần Duệ.

Chân mày Giang Kỳ hơi động đậy, anh liếc nhìn Kiều Lộc chỉ lo nói chuyện với đứa trẻ, hơi mím môi lại, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Chưa được vài giây, anh lại nghiêng người qua, lúc này, một tay anh xách đồ, tay còn lại đút vào trong túi quần, anh đi sau Kiều Lộc nửa bước chân, anh vừa đi vừa nghiêng người, ghé sát vào tai Kiều Lộc, trong đôi mắt đào hoa của anh, con ngươi màu hổ phách như mang ý cười, anh thấp giọng nói: "Bình thường chẳng phải em "cứng miệng" lắm à?"

Bị "quấy rối" hết lần này đến lần khác, Kiều Lộc nghiến răng trả lời lại, "Anh mới "cứng miệng" đó!"

Kết quả, không khống chế được âm lượng, cả căn biệt thự gần như vọng lại tiếng cô.

Kiều Lộc: "..."

Nhưng mà lúc này, mấy người khác nhà họ Giang đều làm như không nghe thấy, ngay cả Tiểu Thần Duệ cũng nhận được ám chỉ của ba mình, lấy hai tay che lỗ tai nhỏ của mình lại.

Kiều Lộc: "......"

Hủy diệt đi, nhanh lên!

Giang Kỳ không nhịn được, anh bật cười thành tiếng.

Cả người Kiều Lộc giống như bị lửa đốt, mặt đỏ đến tận mang tai, cô tức giận đánh một cái vào cánh tay Giang Kỳ, lớn tiếng phản bác lại anh, "Em không có, anh đừng có nói nhảm!"

Giang Kỳ giữ lấy bàn tay đang gây án của cô, ánh mắt anh nhìn từ mắt xuống môi cô, nhìn chằm chằm, sau đó dửng dưng nhếch khóe miệng, "Ừ, ý trên mặt chữ, em đúng rồi đó." Ngay sau đó, anh thuận tay đưa tay mình dời từ cổ tay Kiều Lộc xuống, giữ lấy lòng bàn tay của Kiều Lộc, hai bàn tay đan vào nhau.

Kiều Lộc ngẩn người chớp mắt một cái, cô cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang đan vào nhau, lại ngẩng đầu nhìn Giang Kỳ đang làm như không có chuyện gì xảy ra, tim cô đập nhanh hơn, trong lòng âm thầm mắng Giang Kỳ nhiều thủ đoạn!

Đột nhiên, Kiều Lộc dừng bước!

Không đúng! Đợi một chút!

Giang Kỳ bị cô lôi dừng lại theo, vẻ mặt không hiểu nhìn cô.

Kiều Lộc cũng dùng vẻ mặt giống như vậy nhìn anh, cô hơi nghiêng đầu, nháy mắt mấy cái, cô không lên tiếng hỏi anh vừa rồi là có ý gì? Cái gì mà ý trên mặt chữ?

Giang Kỳ cũng chớp mắt nhìn, anh học theo cô nghiêng đầu sang, không lên tiếng trả lời cô, chính là ý mà cô nghĩ đến.

Kiều Lộc: "......"

Bọn họ vừa rồi nói đến chuyện "cứng miệng", Giang Kỳ nói ý trên mặt chữ, nói cô đúng rồi...

Ý trên mặt chữ...

Trong đầu cô không nhịn được mà nghĩ đến câu "Sao hôm nay 'miệng mềm' vậy" mà Giang Kỳ vừa mới nói...

Miệng mềm như vậy...

Miệng mềm...

Còn có ánh mắt Giang Kỳ vừa mới nhìn chằm chằm vào môi cô...

Kiều Lộc vô thức mím môi lại, đột nhiên cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Đáng ghét! Tên họ Giang này quỷ kế đa đoan quá!

Lúc này, Giang Kỳ lại giả vờ như không biết gì cả, anh giơ bàn tay đang nắm lấy tay cô lên, lấy mu bàn tay anh áp lên mặt cô, "Sao mặt lại nóng như vậy? Hửm?"

Kiều Lộc xin thề, nếu không phải có bà Viên và mọi người ở đây, cô nhất định sẽ đập tên Giang đầu chó này một trận!

Nhưng mà bây giờ không thích hợp, cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, dùng khẩu hình uy hiếp, "Anh - muốn - chết - à?"

Giang Kỳ khụ một tiếng, anh giả chết quay đầu đi.

Kiều Lộc tức chết đi được, cô muốn đánh anh a a a!!

Bà Viên ở phía trước không nhịn nổi nữa, ba Giang chủ động kéo bà Viên lại, nhắc nhở bà, "Bà nhỏ tiếng một chút, đừng cứ quay đầu lại mãi như thế, để bọn trẻ biết được người lớn trong nhà lại đi nghe lén đôi trẻ bọn nó thì cũng không được hay cho lắm."

Bà Viên vỗ vỗ lên tay ông, bà trả lời cho có lệ, "Biết rồi biết rồi." Xong rồi bà lại không nhịn được mà quay đầu lại mấy lần, bà mỉm cười rồi nói với ba Giang, "Tốt thật đấy, Tiểu Kỳ nhà chúng ta cuối cùng cũng có dáng vẻ của một người trẻ tuổi rồi, ông xem hai đứa nó đi, xứng đôi biết bao nhiêu."

Ba Giang mấp máy, rốt cuộc vẫn không vạch trần nỗi lo lắng của vợ mình trước khi hai đứa nhỏ về tới.

Dù sao, nhìn dáng vẻ thích đến nỗi không chịu nổi của con trai mình, bọn họ cũng đều là người từng trải rồi, đương nhiên cũng có thể nhìn ra cô gái mà con trai mình đưa về cũng không tệ, mặc dù con người Kiều Trung Sơn, phương diện đời tư của ông ta khiến người khác khinh bỉ, nhưng ông vẫn rất tán thưởng dã tâm là đầu óc kinh doanh của Kiều Trung Sơn. Về phần đời tư của Kiều Trung Sơn, người lớn vẫn là người lớn, con cái vẫn là con cái, ba Giang tự nhận mình không phải là người cố chấp, đương nhiên sẽ không đối xử với Kiều Lộc giống như Kiều Trung Sơn, rốt cuộc cô là người như thế nào, mọi hành động và cử chỉ đều sẽ bộc lộ ra hết, Kiều Lộc tốt hay không tốt, ông tự phán đoán được.

Hiển nhiên, người có chính kiến và có thể phán đoán được trong căn nhà này không phải chỉ có một mình ba Giang. Mặc dù Kiều Lộc không làm gì cả, nhưng lại có cảm giác vô cùng thoải mái, nói chuyện với Kiều Lộc, cho dù cô vẫn luôn xum xoe nịnh nọt, cũng sẽ cảm thấy rất thoải mái, không hề cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn muốn nói chuyện với cô lâu thêm một lúc.

Đây là sự chân thành của riêng Kiều Lộc.

Giống như năm đó, trong khoảng thời gian chưa đến một tuần ngắn ngủi, cô đã hòa nhập cùng với các bạn của Giang Kỳ, Kiều Lộc đối với người khác đều rất chân thành.

Cô rất nghiêm túc kết bạn với người khác, sẽ đối xử bình đẳng với mọi người, sẽ không vì xuất thân hay tài năng hoặc vật chất không ngang hàng mà xem thường người khác.

Cô cũng kiêu ngạo, nhưng không hề kiêu căng.

Cô là công chúa, nhưng cô không muốn mãi mãi ở trong lâu đài, cô luôn muốn và vẫn luôn cố gắng chạy đến thế giới tràn ngập hương hoa, làm một cô công chúa trong ngàn vạn công chúa khác.

Như có một lần, có nói với một cô bé: "Mỗi một cô gái sinh ra đều là công chúa..."

Ngày hôm đó, là lần đầu tiên Giang Kỳ nhìn thấy Kiều Lộc, dưới ánh đèn lung linh trong quán bar, cô là người nổi bật nhất.

Cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa đốt ở bên cạnh, Kiều Lộc vẫn đang nói chuyện với bà Viên, cô quay đầu lại, nhìn thấy Giang Kỳ đang nhìn chằm chằm vào cô, cô không lên tiếng, dùng khẩu hình nói, "Nhìn gì vậy?"

Cô vẫn còn đang tức giận đấy, không muốn nhìn anh chút nào đâu!

Giang Kỳ cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt anh nhìn cô lại sâu hơn một chút.

Kiều Lộc bắt gặp ánh mắt của anh, cô im lặng quay đầu lại, sau đó cô nhìn thấy bà Viên đang đánh giá cô và Giang Kỳ.

Kiều Lộc bị nước bọt của mình làm sặc.

Bà Viên ngay lập tức đưa nước cho cô, "Nào nào nào." Vừa nói vừa trừng mắt nhìn con trai, "Tiểu Kỳ con cũng thật là, cứ nhìn chằm chằm Tiểu Kiều làm gì, Tiểu Kiều ngượng rồi này."

Vẻ mặt Giang Kỳ vô tội.

Gian Bách đi ngang qua thuận miệng nói, "Mẹ, Tiểu Kiều nhìn vợ mình, ngược lại là mẹ đấy, đừng quấy rầy đôi vợ chồng trẻ, chẳng phải mẹ cũng có chồng sao?"

Mọi người: "..."

Không nghi ngờ gì, Giang Bách bị bà Viên dạy dỗ cho một trận, trả giá cho lời nói của mình.

Một lát sau, dì giúp việc nấu cơm xong, mọi người đến phòng ăn ăn cơm.

Nhà họ Giang không có quy tắc lúc ăn không được nói chuyện, lúc ăn cơm, bà Viên tò mò hỏi, "Tiểu Kiều, con và Tiểu Kiều quen biết nhau từ trước à?"

Bà Viên vừa nói ra, mọi người đều nhìn lại.

Bà Viên rất hiểu Giang Kỳ, con trai bà luôn chững chạc, cho dù là hôn nhân chớp nhoáng, cũng không có chuyện vừa mới gặp một lần đã đăng ký kết hôn.

Bà Viên: Giữa hai người này chắc chắn có chuyện gì đó mà bà không biết!

Những người khác nhà họ Giang: Chúng tôi cũng muốn nghe!

Kiều Lộc nhìn Giang Kỳ ở bên cạnh, nhìn thấy Giang Kỳ sắp lên tiếng, Kiều Lộc vội vàng nói trước một bước, " Đúng vậy, bọn con quen nhau lúc học đại học."

Ánh mắt bà Viên ngay lập tức sáng lên, "Vậy lúc học đại học hai đưa đã...?"

Giang Kỳ đang định nói, Kiều Lộc lại lần nữa cướp trước, "Không có không có, lúc học đại học con từng theo đuổi Giang Kỳ."

Trên bàn ăn, mọi người đều chờ đoạn phía sau, mọi người đợi cả nửa ngày cũng không đợi được gì: "?"

Vưu Tĩnh không nhịn được, muốn nói rồi lại thôi, "... Chỉ như vậy thôi à?"

Nhìn dáng vẻ, dường như tin tức này vẫn chưa đạt được đến mức độ mong đợi của chị ấy.

Kiều Lộc nhìn Giang Kỳ ở bên cạnh, bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ, "Giang Kỳ nói phải lấy việc học làm trọng, tạm thời không muốn yêu đương, vì thế —— "

Cô nhún vai một cái, có chút tiếc nuối.

Mọi người: "?!"

Lúc này, ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm vào Kiều Lộc bỗng chuyển sang Giang Kỳ, ánh mắt dường như đang chất vấn anh, sao lúc học đại học không đồng ý với Kiều Lộc, Giang Bách còn không ngừng lắc đầu.

Tiểu Thần Duệ không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng cậu nhóc cũng giống ba mình nhìn chú mình lắc đầu, lắc đến nỗi muốn choáng luôn.

Giang Kỳ: "......"

Giang Kỳ cúi đầu.

Anh im lặng nhìn bàn tat đang lắc lắc tay áo mình, đôi mày kiếm của Giang Kỳ nhếch lên, đối mặt với đôi mắt hạnh kia của Kiều Lộc, ngay sau đó, anh nghiêng đầu, ghé vào tai Kiều Lộc, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Lúc này biết lấy lòng anh rồi à? Lúc em nói dối còn không chớp mắt cơ mà."

Kiều Lộc mím chặt môi lẩm bẩm nói ba chữ, "Giúp chút đi."

Giang Kỳ liếc cô một cái, "Lợi ích."

Kiều Lộc: "..."

Anh có thể bớt mưu mô một chút được không?!

Kiều Lộc cười với người nhà họ Giang, "Anh nói đi."

Người ở bên tai dừng lại vài giây, sau đó trầm giọng nói: "Ngày mai em chuyển đến."

Nhìn thấy ánh mắt của bà Viên và mọi người ngày càng có ý tứ, Kiều Lộc vội vàng ừ ừ đồng ý.

Lúc này Giang Kỳ mới bình tĩnh ngồi thẳng lại, vẻ mặt dửng dưng, như thể người vừa rồi thì thầm với vợ trước mặt người nhà không phải là anh vậy.

Đối diện với ánh mắt tò mò của người nhà, anh bình tĩnh nói: "Vâng, cô ấy nói không sai." Sau đó, anh gắp một miếng sườn cho Kiều Lộc, anh nhìn Kiều Lộc như cười như không, còn nói với mọi người: "Nhưng mà con vẫn luôn rất hối hận vì khi đó không đồng ý cô ấy, vì thế lần này đi xem mắt gặp lại, con trực tiếp đưa cô ấy về luôn."

Người nhà họ Giang: Ồ được! Tiểu Kỳ làm tốt lắm!

Kiều Lộc: Ồ được... Có người giận rồi...

Bà Viên cố gắng dàn xếp, "Như vậy chứng minh hai đứa có duyên với sau, nếu không thì sao có thể gặp nhau lúc xem mắt được?"

Bà Viên thoải mái bỏ qua chủ đề này, sau đó lại hỏi Giang Kỳ định sống ở đâu, nghe Giang Kỳ nói anh còn sống ở căn nhà bệnh viện cấp cho, bà Viên đã muốn đổi chỗ ở cho bọn họ.

Trong mắt bà Viên, căn nhà mà bệnh viện cấp cho cũng không tệ, nhưng để cho Kiều Lộc vào ở thì tủi thân cho Kiều Lộc quá. Chỉ là Kiều Lộc lại không ngại, nói Giang Kỳ ở chỗ của bệnh viện cũng tiện đi làm, bình thường cô đều làm việc ở nhà, cũng không cần chọn chỗ ở, đi theo Giang Kỳ là được.

Kiều Lộc không để ý, bà Viên cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua là trong lòng bà vẫn cảm thấy xót, là một người mẹ, bà cũng muốn giúp đỡ con trai mình một phần sức, cho dù là về kinh tế hay là về cuộc sống, nhưng mà cho đến tận bây giờ Giang Kỳ vẫn chưa từng mở miệng xin tiền bà, cũng sẽ không chủ động lên tiếng nhờ bà giúp đỡ, giống như lần này đăng ký kết hôn, Giang Kỳ cũng không hề bàn bạc với bà...

Thỉnh thoảng bà Viên sẽ cảm thấy, có phải cậu con trai nhỏ vẫn chưa tha thứ cho bà, có phải nó không cần người mẹ này nữa không...

Bà cảm thấy mình già thật rồi, càng ngày càng suy nghĩ nhiều.

Ba Giang cũng nhìn ra tâm trạng buồn bã của vợ mình, ở dưới bàn lặng lẽ vỗ vỗ bàn tay bà, bảo bà đừng suy nghĩ nhiều.

Thật ra thì Kiều Lộc cũng nhìn ra được, cô cũng đoán ra được một chút, nhưng nhìn thấy Giang Kỳ không phản ứng gì, cô cũng không nhiều lời.

Chỉ là, cô cảm thấy có thể chẳng qua là Giang Kỳ vẫn chưa tìm ra cách để sống hòa hợp cùng bà Viên.

Giang Kỳ vẫn luôn rất độc lập, cho dù là khi còn bé ở nhà ba mẹ nuôi, cho đến khi được người nhà họ Giang đón về, anh độc lập quen rồi, không quá phụ thuộc vào người nhà.

Còn bà Viên lại cần một đứa trẻ ỷ lại vào mẹ...

Thật ra Kiều Lộc rất thông suốt, có vài thứ cô thiếu, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu, ví dụ như tình thân.

Ừ, có lẽ cô sẽ thử ám chỉ cho Giang Kỳ, nhà bên kia giường gối không biết đổi thế nào, có thể hỏi bà Viên một chút?

Cô như vậy có phải đang để ý quá nhiều rồi không...

Kiều Lộc có chút đau đầu.

Cơm nước xong xuôi, ba Giang gọi Giang Kỳ lên lầu nói chuyện, Giang Bách ôm Tiểu Thần Duệ đã ngủ về phòng, Kiều Lộc ở dưới nhà nói chuyện với bà Viên và Vưu Tĩnh, có hai cô con dâu ở bên cạnh, tâm trạng của bà Viên cũng khá hơn nhiều.

Trong suốt quá trình, Kiều Lộc phát hiện ra Vưu Tĩnh là một người rất thích buôn chuyện, ví dụ như là bọn họ đang nói đến một bộ phim truyền hình "máu chó" nổi tiếng mà bà Viên đang theo dõi, vốn dĩ đang nói đến đề tài của bộ phim, kết quả nói được một lúc, đã bị Vưu Tĩnh chuyển đề tài, bắt đầu buôn chuyện về các diễn viên.

Đôi mắt hạnh của Kiều Lộc trợn tròn lên!

Hóa ra, Vưu Tĩnh lại là một nữ tổng giám đốc bá đạo thích buôn chuyện!

Được hơn nửa giờ, Giang Kỳ từ trên lầu đi xuống, thấy Kiều Lộc không có ở trong phòng khách, anh hỏi bà Viên, "Mẹ, Kiều Kiều đâu rồi?"

Bà Viên giống như là đang chờ anh, nhìn thấy anh thì ngoắc lại, "Tiểu Kiều ra ngoài nghe điện thoại rồi. Mẹ thấy sắc mặt của con bé không được tốt lắm." Nhìn bà Viên vô cùng lo lắng, "Mẹ không tiện hỏi, con đi qua xem một chút đi."

Người có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Kiểu Lộc, ngoại trừ Kiều Trung Sơn, Giang Kỳ không nghĩ ra được ai khác.

Ngay lập tức anh lạnh mặt xuống, "Mẹ, con đi ra ngoài xem một chút." Nói xong thì anh cũng ra ngoài, giữa đường thì quay lại, cầm theo áo khoác của Kiều Lộc.

Bà Viên nhìn thấy con trai mình nghiêm túc như vậy, bà lại lo lắng hơn, bà hỏi Giang Bách và Vưu Tĩnh đang ở bên cạnh dọn dẹp đồ chơi, "Đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Vưu Tĩnh an ủi bà, "Có Tiểu Kỳ ở đây mà, mẹ đừng quá lo lắng."

Ngoài miệng thì mà Viên nói không lo lắng, nhưng ánh mắt bà vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, đương nhiên là không yên lòng.

Bên kia, lúc Giang Kỳ chạy đến, Kiều Lộc đang tranh cãi với Kiều Trung Sơn qua điện thoại.

Kiều Trung Sơn nghe nói Kiều Lộc đã đăng ký kết hôn từ chỗ ba Giang, ông tức đến nỗi hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất đi.

"Con gái mình kết hôn, ông đây là người cuối cùng biết được? Tao còn không bằng đám người ngoài kia đúng không?!"

Kiều Lộc bình tĩnh sửa lời của ông, "Bây giờ không còn là người ngoài nữa, xin ông chú ý đến lời nói của mình." Cuối cùng cô lại châm chọc nói: "Nhưng mà ông cũng biết rõ ràng quá đấy."

So với nhà họ Giang, đối với cô, Kiều Trung Sơn quả thật là người ngoài.

Kiều Trung Sơn hẳn là đã nghe hiểu lời cô, ông tức giận thở mấy hơi rồi mới nói tiếp, "Kiều Lộc, mày nói chuyện với ba mày như vậy à?"

Kiều Lộc cười nhạt, "Không phải vậy à? Chẳng phải ông vẫn luôn mang thái độ này sao?"

Kiều Trung Sơn hét lên, "Kiều Lộc! Mày muốn cãi với tao đúng không? Mày kết hôn sao không bàn bạc với người nhà? Chuyện lớn trong đời mày mà mày lại tùy tiện như vậy?"

Kiều Lộc không biết Kiều Trung Sơn rốt cuộc đang tức giận chuyện gì, ông có gì đáng để giận chứ?

Cô hơi bực bội, "Cái gì mà chuyện lớn trong đời tôi, hôn nhân của tôi thì liên quan gì đến ông? Chẳng phải tôi vẫn luôn còn lá bài để ông bàn bạc lợi ích sao?"

Kiều Lộc cảm thấy rất buồn cười, "Lại còn bàn bạc với người nhà? Ông nói ra câu này có phải cảm thấy rất buồn cười không? Tôi bàn bạc với ai? Cùng bà vợ bé kia của ông? Nói cho bà ta biết tôi sắp kết hôn rồi, hỏi xem bà ta có đồng ý không? Bà ta chỉ mong tôi và cái nhà đó không liên quan gì đến nhau. Còn nữa, bà ta là cái gì chứ, xứng để tôi đến nói chuyện sao?"

Kiều Trung Sơn bị cô làm cho nghẹn họng, "Cũng không phải bảo mày bàn bạc với bà ây, trong mắt mày không có ông già này à?"

Kiều Lộc bật cười, "Phải nói với ông, tôi sợ tôi gọi điện thoại đến bàn bạc với ông, người nhận điện thoại lại là tình nhân của ông, tránh để bị ghét."

"Tiểu Kiều mày—— "

Kiều Lộc không nhịn được, "Đừng có gọi tôi như vậy. Còn nữa, chẳng phải ông rất vui sao? Người tôi gả là người nhà họ Giang mà ông vẫn luôn muốn kết thân, đối tượng kết hôn đều là ông chọn cho tôi. Vậy nên, rốt cuộc ông đang tức giận cái gì vậy? Hay là lương tâm của ông trỗi dậy, bỗng nhiên muốn làm một người cha tốt?"

Đầu bên kia im lặng.

Kiều Lộc tự giễu, "Ba? Ông ấy đã chết năm tôi mười sáu tuổi rồi."

Kiều Lộc cúp điện thoại, người ở đầu bên kia vẫn im lặng, có lẽ ông thật sư nhận ra nhiều năm nay, thứ mà ông nợ cô con gái này cũng không ít, hoặc là ông vẫn chưa biết nên phản bác lại thế nào.

Chỉ là, chuyện này đối với Kiều Lộc không quan trọng, giống như cô nói vậy, người cha mà cô thần tượng từ khi còn nhỏ, đã qua đời cùng với mẹ, cùng với đứa em gái chưa chào đời của cô vào năm cô mười sáu tuổi rồi.

Mùa thu ở Bắc Thành năm nay vô cùng lạnh lẽo, lúc đi ra Kiều Lộc chỉ mặc một chiếc váy dệt kim, cơn gió lạnh từ khe hở trên chiếc váy đi vào, khiến cả người cô run lên, ngay cả khuôn mặt cũng tái đi vì lạnh.

Bỗng nhiên, có đồ vật đè nặng lên vai cô, có người ở phía sau khoác áo khoác cho cô.

Lúc Kiều Lộc ngẩng đầu lên nhìn người kia, cô phát hiện ra tầm nhìn của mình đã mờ đi.

Hóa ra, không chỉ có gió lạnh, còn có nước mắt sắp bị gió thổi khô.

Kiều Lộc ngửi thấy mùi hương quen thuộc, ngay lập tức, tất cả nỗi ấm ức đều biến thành nước mắt, cô khóc nức nở: "Giang Kỳ..."

Giang Kỳ nhìn nước mắt của người đứng trước mặt mình như chuỗi ngọc trai không ngừng rơi xuống, trái tim anh giống như bị chi chít kim đâm vào, đau đến nỗi hô hấp cũng không thoải mái.

"Giang Kỳ..." Kiều Lộc ngước mặt lên, đôi mắt đẫm nước mắt.

Cô muốn nói, anh có thể ôm em một cái được không, chẳng qua là cô còn chưa nói ra, Giang Kỳ đã nhẹ nhàng giữ gáy cô, ôm cô vào lòng.

Động tác ôm của anh vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng thận trọng.

Trong khoảnh khắc đó, Kiều Lộc đã phá vợ sự phòng bị.

Cô ôm lấy eo Giang Kỳ, vùi mặt vào trong lòng anh, khóc nức nở.

Cô có thể cảm nhận được, Giang Kỳ đang khoác lại áo khoác cho cô, anh giữ lấy vai cô, giống như đang ôm cô, sau đó lại nhẹ nhàng vỗ lên lưng vô, vừa dịu dàng nói: "Khóc đi, không có ai nhìn thấy đâu."

Giống như một ngày nào đó của nhiều năm trước, anh cũng ôm cô như vậy, anh nói với cô, ở trong lòng anh, cô mãi mãi có thể khóc thút thít như vậy, anh sẽ gánh vác mọi niềm vui nỗi buồn cho cô, anh sẽ làm bến đỗ cho cô, thời hạn là mãi mãi.

Em nhìn đi, những lời hứa khi còn trẻ, thật ra nó chẳng phải là lời hứa suông, có người vẫn luôn cố gắng thực hiện nó, cố gắng để cho tất cả những lời hứa đó trở thành mãi mãi...

- -

Rất xin lỗi mọi người vì lâu như vậy mới đăng chương mới, dạo gần đây mình đang rất bận, khoảng hai tuần nữa mình mới rảnh hoàn toàn. Rất xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu như vậy, mình sẽ quay lại sớm thuiii.