Tùy Khâm hỏi rõ ràng câu này, dường như có vài thứ bị đánh vỡ, lộ ra mối quan hệ hai người hiểu rõ trong lòng.
Lâm Bạch Du trước giờ không giấu giếm suy nghĩ của mình: “Rất nhiều rất nhiều.”
Nói miệng dĩ nhiên là vô dụng, phải hành động thực tế mới được, cô muốn cố gắng nhất có thể, khiến Tùy Khâm vui vẻ.
Tùy Khâm nghe mà bật cười, nhẹ nhàng vỗ vào đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Về ngủ đi.”
Nhưng Lâm Bạch Du kéo anh lại: “Đợi đã.”
Cô mang hộp ra, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cái này mang về, đợi đến mai hẵng mở ra, không được mở trước.”
Tùy Khâm nhướn mày: “Tôi mở trước cậu cũng không biết.”
Lâm Bạch Du phồng mặt: “Đúng là thế, nhưng cậu đừng thế.”
Tùy Khâm nói: “Được.”
Anh đồng ý rồi, thì sẽ không nuốt lời, Lâm Bạch Du tin anh.
Chiếc hộp nhỏ có hơi trĩu nặng, cầm trên tay cũng không đoán được bên trong là gì, Tùy Khâm biết là quà sinh nhật.
Ban ngày anh đã chú ý đến mấy động tác nhỏ của cô.
Nếu không phải vì 12 giờ quá muộn, có thể sẽ bị Liễu Phương phát hiện, cô có thể sẽ muốn tận tay đưa cho anh.
Tùy Khâm nói được làm được, không mở ra, để ở đầu giường.
Anh không ngủ, mà đọc sách.
Tất cả thành tích của anh đều đến từ thiên phú và năng lực của anh.
Vài người sẽ thấy Tùy Khâm giống tên côn đồ, nhưng thật ra, anh chưa từng trốn tiết. Dẫu có mất tập trung trong một vài tiết học, cũng là bởi vì, những thứ ấy anh đã học được từ lâu.
12 giờ đến, báo thức điện thoại mới vang lên một tiếng, đã bị ấn tắt.
Tùy Khâm đợi mãi, cuối cùng chính tay mở hộp ở giây phút này, bên trong đặt một chiếc vòng cổ Quan Âm.
Điện thoại lại rung lên, Wechat có tin nhắn mới.
Lâm Bạch Du: [Sinh nhật vui vẻ!]
Tùy Khâm cầm Quan Âm nhỏ màu trắng ngọc lên, lộ ra tờ giấy nhớ bị đè bên dưới, bên trên viết một câu…
[Quan Âm nhỏ sẽ mãi mãi phù hộ cậu.]
Đầu ngón tay cái thon dài của Tùy Khâm vu0t ve chiếc vòng mát lạnh, lướt qua mặt ngoài, chiếc dây đen treo Quan Âm nhỏ rũ trên bàn.
Anh rũ mắt, cầm dây đen lên.
Nếu dây đen không đứt, Quan Âm nhỏ sẽ được buộc lại mãi mãi.
Rất tốt.
-
Sáng sớm hôm sau, lúc ăn sáng, Lâm Bạch Du mới nói: “Chiếc vòng đó là tôi năn nỉ Châu Mạt mua về từ chùa Huệ Ninh đấy, linh lắm.”
Tùy Khâm ăn cháo, thờ ơ hỏi: “Linh đến mức nào?”
Lâm Bạch Du không ngờ anh hỏi thật: “Thành tâm ắt linh?”
Ai cũng nói như vậy.
Tùy Khâm gật đầu, không nói gì.
Lâm Bạch Du nhìn lên cổ anh, đáng tiếc là đầu tháng 3 vẫn mặc áo dày, chiếc cổ thon dài của anh cũng không để hở ra ngoài.
Chỉ để hở ra yết hầu ở cổ áo, và nốt ruồi gợi cảm nho nhỏ đó thôi.
“Cậu đeo chưa?” Cô hỏi thẳng.
“Ừm.” Tùy Khâm không giấu giếm.
Lâm Bạch Du tò mò: “Tôi xem xem.”
Tùy Khâm buông thìa xuống, nhìn cô: “Nhìn kiểu gì? Cởi ra cho cậu xem à?”
Nói vớ vẩn gì vậy, Lâm Bạch Du mắc cỡ: “... Móc ra đi!”
Tùy Khâm cong ngón tay cái, móc ra chiếc dây đen, kéo Quan Âm nhỏ ra, trên miếng ngọc vẫn giữ lại nhiệt độ cơ thể của anh.
Lâm Bạch Du hài lòng: “Lúc nào cũng phải đeo, ngọc dưỡng sinh, họ nói vậy.”
Tùy Khâm không tỏ rõ ý kiến: “Bao nhiêu tiền?”
Lâm Bạch Du suy nghĩ: “Không bao nhiêu cả.”
Thứ quan trọng là chính món quà, không phải là tiền bạc, bởi vì cô vẫn có thể kiếm lại.
Đôi mắt đen láy của Tùy Khâm bọc lấy ánh mắt của Lâm Bạch Du, ngón trỏ anh lướt qua đường viền Quan Âm nhỏ, sau đó nhét lại vào trong áo.
Ánh mắt Lâm Bạch Du bị kéo theo, từng bước từng bước.
Trứng luộc buổi sáng bây giờ có hai quả, vì có hôm Liễu Phương phát hiện Lâm Bạch Du không ăn, nên đã luộc một lần hai quả.
Để Tùy Khâm trông cô ăn.
Học sinh trong trường đều biết Lâm Bạch Du và Tùy Khâm hình như ở cùng chỗ, cùng đi học, thậm chí hình như còn ở cùng nhau.
Bởi vì, có bạn học nghe thấy Lâm Bạch Du nói với Tùy Khâm: “Sáng mai mẹ phải đi làm, mai chúng ta phải tự hấp sủi cảo.”
Nghe xem!
Tùy Khâm không tính là một mình, nhưng bạn thân thiết chỉ đếm trên một bàn tay, những bạn học khác chỉ là mối quan hệ xã giao.
Không ai dám hỏi thẳng.
Từ Phi Phi lại đi hỏi, chặn ngay Tùy Khâm lại, nhưng một câu chưa nói được mấy chữ, anh đã vòng qua người cô ta đi mất.
Vậy nên mọi người bèn tìm Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du tính tình tốt, được công nhận là dịu dàng xinh đẹp.
Đối với lời bàn tán lén lút này, Lâm Bạch Du không muốn nói Tùy Khâm ở nhà đối diện mình, ở một mình, có lẽ sẽ truyền đến tai mẹ Hoàng Trạch.
“Ở nhà tôi” hiển nhiên sẽ khiến người ta kiêng dè.
Không ai ngờ Lâm Bạch Du cũng không giải thích.
Lúc tự học tối, Lâm Bạch Du nhớ lại chuyện ở nội trú: “A Khâm, mấy tháng còn lại cậu có từng nghĩ sẽ ở nội trú không? Lúc trước cô chủ nhiệm bảo có thể miễn phí.”
Tùy Khâm chỉ ngước mắt: “Tiền thuê nhà đã nộp nửa năm.”
Ý ngoài lời, không ở thì cũng để không.
Lâm Bạch Du ờ một tiếng, thở dài, lại vui vẻ trong lòng. Vẫn ở đối diện, vậy có thể đi cùng nhau, có thể đi vào trong cuộc sống của đối phương.
-
Cho dù Lâm Bạch Du có ý muốn giấu chỗ ở hiện tại của Tùy Khâm, cũng không thành công.
Đầu tháng 4, cây hoa anh đào được dời trồng trong trường đã nở hoa, hương thơm tỏa khắp vườn trường, thành phố Phong Nam lại tổ chức kì thi thử đợt 2.
Lần này, thành tích của Tùy Khâm nâng lên 600 điểm.
Trước bảng vinh danh, không chỉ có học sinh lớp 12, ngay cả đàn em lớp 10 lớp 11 cũng đến học hỏi “sự tiến bộ” của anh.
Từ 60% đến 70% tổng điểm của khi trước, đến 80% của hiện tại, được khống chế nghiêm ngặt.
“Cuối cùng tôi cũng biết tôi và học bá khác nhau ở đâu rồi.”
“Ở đâu?”
“Học bá muốn thi mấy điểm, thì thi mấy điểm thật, còn tôi, muốn thi được mấy điểm, đánh chết cũng không thi được.”
“Hahahahaha!”
Trên nhóm chat trường và Tieba đều nói chuyện này.
“Các cậu nói xem, thi thử đợt ba, Tùy Khâm có thi 670 điểm không?”
“Rất có thể.”
“Thế thi đại học thì sao?”
“Tôi có một suy nghĩ không dám nói.”
“Ừm, tôi có lẽ nhất trí với suy nghĩ của cậu.”
“Suy nghĩ của mọi người đều giống nhau.”
Kết quả của cả thành phố đều được công khai, mức điểm cũng vậy, sau lần thi thử đợt 1 lần trước, Hoàng Trạch biết thành tích của Tùy Khâm là hơn 500 điểm, sợ cả giật mình.
Anh ta đã quen một năm nay, coi thành tích của Tùy Khâm là điểm xét tuyển đợt 2.
Một khi Tùy Khâm thành công, anh ta sẽ là cái thá gì, chẳng phải là trò đùa hay sao?
Tuy Tùy Khâm nay đã rời khỏi đường Nam Hòe, nhưng Hoàng Trạch vẫn không dễ chịu gì, hôm nào cũng có thể nghe Hoàng Hồng Anh mắng Tùy Khâm.
“Nó chết ở bên ngoài cũng được, vừa khéo không ảnh hưởng đến chúng ta, không ảnh hưởng Tiểu Trạch học tập… Tiểu Trạch à, còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi, con phải thi hẳn hoi đấy, thi tốt thì chúng ra sẽ mua nhà mới ở nội thành, chịu đủ cái chỗ rách nát này rồi!”
“May mà lúc trước mẹ thông minh, thằng oắt con đấy bây giờ là học sinh kém, giỏi lắm cũng vào trường xét đợt 2, Tiểu Trạch của chúng ta phải học trường đợt 1 cơ.”
Sau kì thi thử đợt 1, Hoàng Trạch “thi” được kết quả tốt, Hoàng Hồng Anh bỏ món tiền lớn mua máy tính chơi game cho anh ta.
Anh ta chưa hề nói với bà ta, thành tích của Tùy Khâm thay đổi rồi, vượt qua anh ta.
Rõ ràng chỉ hơn mình mười mấy điểm, Hoàng Trạch lại dấy lên nỗi hoảng sợ cực lớn, dưới tình huống này, thời gian chơi game cũng tăng thêm. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em2.
Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời3.
Kẹo Sữa Bò4.
Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế=====================================
Còn Hoàng Hồng Anh ngủ sớm không thể nào phát hiện.
Bà ta còn đang đợi Hoàng Trạch báo kết quả thi thử đợt hai cho mình, biết con trai vẫn xuất sắc như thường ngày, thi được 530 điểm, cười không khép được miệng.
“Biết trước thì, không cần thằng oắt con đấy đi, mẹ đuổi quách nó luôn, đúng là ảnh hưởng con trai mẹ học tập thường ngày.”
Bà ta tuyên truyền một lượt cho mọi người ở đường Nam Hòe.
Vương Quế Hương không nhìn nổi, dù sao cây hòe lớn ở ngay trước cửa tiệm mình, giọng bốc phét của Hoàng Hồng Anh oang oang.
“Mỗi cô với Tùy Hữu Chí mà cũng có thể sinh được con trai thiên tài á? Đừng chọc cười nữa, ai biết có phải là kết quả chép được hay không?”
Hoàng Hồng Anh tức giận: “Con mẹ nhà bà, nói vớ vẩn, bà là ghen ghét! Là ngưỡng mộ, Vương Quế Hương, có giỏi thì bà bảo con gái bà thi xem!”
Vương Quế Hương: “Bà đây khinh! Cô mà cũng dám nói à! Con trai cô lúc trước làm sao bằng thành tích của Tùy Khâm, nếu không phải cô ghen ghét, có thể làm trễ nải Tùy Khâm à?”
Hàng xóm láng giềng đều nhìn thấy hết, nhưng lại không nói, chỉ thì thầm bàn tán, lần này, mới bị nói thẳng vào mặt.
Hoàng Hồng Anh có mặt dày đến thế nào, thì cũng không che được ánh mắt quở trách của mọi người, bà ta cứng cổ: “Tôi cho bà nói năng bừa bãi! Tôi cho bà nói linh tinh à!”
-
Sự nhốn nháo của đường Nam Hòe đã cách xa Tùy Khâm.
Lần trước Lâm Bạch Du tham gia cuộc thi được giải, sau đó vì trời lạnh, lịch học của phòng vẽ đổi thành một tháng một lần.
Tháng 4 bắt đầu quay lại một tuần một buổi.
Hôm nay Liễu Phương đi liên hoan với đồng nghiệp, nên Tùy Khâm và Lâm Bạch Du tự giải quyết bữa tối, vì vậy chiều tối Tùy Khâm đến phòng vẽ đón cô.
Lúc này vẫn chưa tan học.
Những tháng ngày làm thêm ở quán xiên nướng, mỗi lần đi ra cửa sau, Tùy Khâm đều có thể nhìn thấy biển của phòng vẽ Trương Dương.
Lúc ấy, anh chỉ là người ngắm nhìn, chưa từng đi vào.
Nay, anh đường đường chính chính đi vào trong nhà lầu nhỏ, đứng trong hành lang, nhìn cánh cửa chỗ không xa.
Đợi đón Bồ Tát nhỏ.
Tùy Khâm không nói với Lâm Bạch Du rằng anh sẽ đến, sợ gửi tin nhắn ảnh hưởng cô học bài.
Vậy nên lúc hết giờ học, Lâm Bạch Du chậm chạp thu dọn đồ đạc, nói chuyện với Trương Cầm Ngữ câu được câu chăng.
Trương Cầm Ngữ nhỏ tiếng: “Sao tớ cảm giác, Lý Văn nhìn cậu hoài vậy? Lúc cậu đang học, tớ đã phát hiện ra rồi!”
Động tác trên tay Lâm Bạch Du không dừng: “Cậu vào học không vẽ tranh, nhìn lung tung người khác à?”
Trương Cầm Ngữ: “Ầy tớ cũng đâu phải cậu, tớ không tĩnh tâm được đâu.”
Nếu không phải thầy giáo là cậu mình, e rằng cô ta ứng phó bừa bãi, thái độ không nghiêm túc như thế này, đã bị đuổi cổ khỏi phòng vẽ từ lâu rồi.
Lâm Bạch Du không muốn nói rằng mùa đông năm ngoái, Lý Văn từng tỏ tình.
Ngoài phòng vẽ, Lý Văn đi ra ngoài, nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu dựa vào lan can, anh đang nghiêng mặt nhìn vào cửa phòng vẽ.
Người kia không nhìn mình.
Nhưng Lý Văn biết anh, vì đã từng gặp mấy lần.
Tuổi tác hai người không giống nhau, thân phận cũng thế, Lý Văn đã vào Minh Nghệ, học sinh cấp 3 trong mắt anh ta là lũ trẻ con.
Anh ta yêu thích Lâm Bạch Du là vì cô không giống học sinh cấp 3 khác, kĩ thuật vẽ tranh xuất sắc, sắc đẹp và tính cách của cô.
“Tùy Khâm?”
Tùy Khâm thu lại ánh mắt, đặt trên khuôn mặt người trước mặt mình.
Từng gặp một lần, không để ý.
Lý Văn cười hỏi: “Có thể nói chuyện vài câu không?”
“Không có hứng.” Tùy Khâm dời tầm mắt, lại nhìn ra ngoài cửa.
Lý Văn nói: “Liên quan đến Lâm Bạch Du.”
Tùy Khâm nhìn chằm chằm anh ta, bỗng cười nhẹ một tiếng.
-
Lâm Bạch Du vẫn ở trong phòng vẽ, nhận được tin nhắn của Tùy Khâm.
Q: [Về phòng vẽ, đợi tôi 2 phút.]
Lâm Bạch Du đầu óc mù mờ: [Cậu sắp đến phòng vẽ à?]
Mười mấy giây sau, bên kia mới trả lời.
Q: [Ừm.]
Lâm Bạch Du không ở trong phòng vẽ, mà đi xuống tầng, hai phút, cũng không lâu lắm, xuống tầng đoán chừng cũng gần đến giờ rồi.
Lúc đến tầng 1, cô quay đầu đã nhìn thấy Tùy Khâm.
Chỉ có điều, đứng trước mặt anh, là Lý Văn.
Lâm Bạch Du hồi hộp trong lòng, hai người này sao lại quen vậy, chuyện của Lý Văn, cô không nói cho ai hết.
Tùy Khâm đang nhìn khung cửa sổ kính của tiệm bánh sau lưng Lý Văn, góc nghiêng anh sắc bén, tay phải để rũ bên người, ngón trỏ đang gõ không nhanh không chậm.
Tùy ý mà lại đẹp trai.
Cô gái đi ra từ tiệm bánh không dời được mắt.
Sau đó, anh phát hiện ra ánh mắt của Lâm Bạch Du, thu ánh mắt lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi lại quay về.
Tùy Khâm bỗng giơ tay, ngón trỏ hơi cong lại, đầu ngón tay dừng trên thái dương, cong môi nói một câu.
Lý Văn trả lời một câu.
Tùy Khâm cho tay vào túi, nâng mí mắt, lại nói thêm một câu.
Lâm Bạch Du cách xa, không nghe thấy anh nói gì, chỉ thấy chốc lát ấy, biểu cảm của Lý Văn thay đổi đột ngột, dường như nghe thấy nội dung gì đáng sợ.
Sau đó, Tùy Khâm không để ý đến anh ta nữa, xoay người đi về phía cô.
Vẻ mặt thiếu niên như bình thường, giọng điệu không khác gì với thường ngày, lạnh nhạt nói: “Tối nay ăn ở đây.”
Cơ thể anh thẳng tắp, chặn ngay trước tầm mắt Lâm Bạch Du, cũng chắn ánh mắt Lý Văn nhìn sang đây.
Lâm Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu nói gì với Lý Văn thế?”
Tùy Khâm cười: “Hóa ra cậu ta tên là Lý Văn.”
“...” Lâm Bạch Du không nhịn được buồn cười: “Các cậu đã nói chuyện với nhau rồi, vẫn không biết tên à.”
“Cậu ta tìm tôi, sao tôi phải hỏi tên cậu ta.” Tùy Khâm đáp, nói tiếp: “Cậu nói xem cậu ta sẽ nói gì.”
Lâm Bạch Du thầm nghĩ, liệu có phải chuyện Lý Văn tỏ tình mình bị phát hiện rồi không, tuy rằng lúc ấy cô đã từ chối rồi.
Nhưng mình được theo đuổi, bị Tùy Khâm biết, cảm giác hơi kì lạ, trong lòng không được tự nhiên.
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Cậu ta nói gì không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn biết cậu nói gì.”
Tùy Khâm rất thích câu trả lời này, nhướn chân mày.
Anh xách luôn túi của cô, đeo sau lưng mình. Sau đó cong eo gập người, nhìn bằng mắt với cô, khoảng cách hai khuôn mặt chỉ có 1 centimet.
Thậm chí Lâm Bạch Du có thể cảm thấy hơi thở từ mũi của anh.
Cô nghe thấy Tùy Khâm ung dung nói với mình: “Cậu ta nói với tôi về cậu, tôi nói với cậu ta, tự tin đến mấy cũng vô ích.”
Anh dừng lại: “Vì không bằng tôi.”
Lúc này, Tùy Khâm lộ ra vẻ kiêu ngạo, anh không hề che giấu.
“Không chỉ cậu ta, chồng tương lai của cậu, cũng mãi mãi sẽ không, sẽ không bằng được tôi.”
Bởi vì người khác mãi mãi không thể gánh chịu thương đau cho cậu.
Tất cả mọi thứ, đã được định sẵn cả đời từ lâu.
Giữa chúng ta có mối quan hệ thân mật nhất, thân thiết không thể chia lìa, tựa như cộng sinh, cho đến tận giây phút cuối của sinh mạng.
- -----oOo------