Chín Vị Tiên Nữ Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 3: Chấn động Thiên Nguyên




"Trời đất u ám, Cửu Tỉnh giữa trời."
Nhóm thiếu niên vừa nãy còn cười nhạo Diệp Tu ai nấy đều há hốc mồm, không dám thở mạnh, cực kỳ khoa trương nhìn lên trời.
Trưởng lão khảo hạch kích động đến mức hóa đá.
Đúng vậy, thiên địa sinh dị tượng, Cửu Tinh Liên Châu biến!
Huống hồ, ông ấy còn cảm nhận được hơi thở khiến ông ấy phải run sợ, hơi thở này đến từ những cường giả đã bế quan sâu trong thánh cung Thiên Nguyên mấy trăm ngàn năm nay!
Làm ông ấy kinh ngạc nhất chính là, Thiên Nguyên Cửu Tiên của Thiên Nguyên Cửu Tiên Cung chưa bao giờ thu nhận đồ đệ cũng phóng thần thức của mình đến!
Vô số thần thức đồng thời phóng ra, chuyện như vậy, không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa từng xảy ra.
Vậy mà bây giờ lại xảy ra trong tay ông ấy! Trưởng lão khảo hạch suýt chút bật khóc, ông trời phù hộ, cuối cùng ông ấy cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình, có thể được thăng quan tăng lương, đạt đến đỉnh cao của cuộc đời!
"Cửu Tỉnh Liên Châu! Cửu Tinh Liên Châu đó!" Một loạt tiếng nói vang lên như làn sóng quét qua đám đông.
Chỉ thấy trên bầu trời u ám, chín ngôi sao đang chuyển động, rồi đột nhiên xếp thành một đường thẳng!
Mà Diệp Tu đứng trên không, chín ngôi sao trải dài phía trên đỉnh đầu hẳn, từng tia sáng lần lượt chiếu xuống!
Tinh Thần Tôi Thể, tạo ra cơ thể Vô Cấu! "Ôi trời, Diệp Tu thật sự phá vỡ trận pháp rồi!" "Quả nhiên, dù có hơi ngốc nhưng ít nhất trong người hẳn cũng có huyết mạch thuần khiết của chiến thần tướng quân mạnh mẽ nhất."
Giọng điệu của mọi người đều thay độ rõ rệt.
Ban đầu là giễu cợt mỉa mai, bây giờ lại vô cùng ngưỡng mộ ghen tị.
Tuy rằng cơ thể Vô Cấu không phải là thể chất mạnh nhất.
Nhưng nó có ưu thế rất lớn, sau khi tất cả tinh lực của đất trời tiến vào trong cơ thể sẽ hóa thành tinh lực thuần khiết nhất, không có bất kỳ tạp chất nào, vô cùng có lợi cho việc củng cố căn cơ!
Phạm Thống khóc, một lão tướng mà bật khóc như một đứa trẻ.
Hắn ta đang vui mừng phát khóc, thiếu gia bị coi là kẻ ngốc nhiều năm như vậy rồi.
Vốn dĩ lần này đến thánh cung Thiên Nguyên cũng là do thiếu gia phát điên.
Không ngờ thiếu gia đã sớm có kế hoạch!
Bây giờ nhớ đến ánh mắt kiên định lúc nấy của thiếu gia, hẳn ta mới biết mình vẫn luôn trách lầm thiếu gia.
Hu hu hu.
Cùng lúc đó, các trưởng lão của thánh cung Thiên Nguyên cho dù đang bế quan cũng lập tức xông đến sơn môn.
Không chỉ có bọn họ, cả thánh cung Thiên Nguyên đều hỗn loạn!
Vô số ánh sáng lóe lên trên bầu trời.
Cảnh tượng này rất giống sao băng rơi, một luồng hơi thở đáng sợ như tia chớp đến gần sơn môn.
Ôi trời ơi! Vô số tia sáng rơi xuống trên cánh cửa tăm tối vô biên, giống như hàng tỷ ngôi sao treo trên bầu trời, vô cùng chấn động.
Nhóm thiếu niên đều ngẩng đầu nhìn, có người kích động đến cắn răng dậm chân.
Thương Vũ Tinh Hoàng!
Vạn Đao Ma Vương!
Man Hoang Thần Vương!
Đây đều là những nhân vật lớn đã vang danh thiên hạ từ mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn năm trước!
Mỗi người đều có vô số chiến tích huy hoàng!
Những nhân vật lớn không quan tâm thế sự xuất hiện lần nữa, khơi dậy sự nhiệt huyết trong mỗi thiếu niên.
Nhưng đương nhiên, lần này bọn họ đến là vì Diệp Tu, người đang trong quá trình Tinh Thần Tôi Thểt
Những nhân vật lớn này đều run rẩy, vô cùng kích động, suýt chút nữa bật khóc.
Bọn họ đã chờ ngày này lâu lảm rồi, không biết qua bao nhiêu năm, thánh cung Thiên Nguyên chưa từng xuất hiện một
cường giả tuyệt thế như vậy.
Trời sinh đủ Thân Hòa Lực, Cửu Tỉnh Liên Châu, chỉ thử. một lần đã thành công!
Vượt xa tất cả thên tài trước đó! Trong thiên hạ không ai có thể so sánh được!
Đương nhiên, Diệp Tu đang chịu Tinh Thần Tôi Thể không biết được hän đã gây ra chấn động đến mức nào.
Càng không biết hiện giờ hắn đang bị một đám người có †ầm ảnh hưởng lớn xem như thần.
Ánh sáng của các ngôi sao bao phủ toàn thân Diệp Tu.
Làn da nhợt nhạt thiếu sức sống ban đầu của hẳn trở nên sáng bóng như ngọc.
Khí chất cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất. Hản từng có hơi thở uể oải không phấn chấn, nhưng hiện giờ lại giống như tiên nhân, ngạo nghễ vô song!
Hơi thở như tiên giáng thế này thậm chí còn vượt qua một số nhân vật lớn ở đây!
Một trăm ngàn năm kể từ sau khi Thiên Nguyên Thánh Chủ biến mất, chưa có ai có thể đạt tới trình độ Thân Hòa Lực, một mạch đạt tới Cửu Tinh!
"Thánh cung Thiên Nguyên ta lại tỏa sáng rồi! Có được. hẳn, thánh cung Thiên Nguyên nhất định sẽ năm trong danh sách chín thánh địa lớn! Thậm chí đứng đầu chín thánh địa lớn"
“Trước khi Thiên Nguyên Thánh Chủ biến mất có để lại thư, chỉ cần có người có đủ Thân Hòa Lực tiếp theo lần nữa xuất hiện trên thế gian, thánh cung Thiên Nguyên chúng ta chắc chẳn sẽ có thánh chủ mới, dẫn dắt chúng ta lên đỉnh tối caol"
“Vui quá, vui quá đi!"
Các trưởng lão vừa mới xuất quan đều vô cùng kích động.
Hiển nhiên trong lòng tràn đầy hy vọng với sự xuất hiện của Diệp Tu!
Các thiếu niên cũng ngửa mặt nhìn các trưởng lão bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
"Ôi trời, dễ chịu quá" Đột nhiên một giọng nói lười biếng vang lên.
Dị tượng tan biến, chín ngôi sao biến mất, bầu trời lại sáng như bình thường.
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Tu vươn vai một cái.
Vẻ mặt hẳn rất hưởng thụ, cảm giác này còn dễ chịu hơn lần trước say rượu ở Ôn Nhu Hương, cả người kêu răng rắc.
Cảm giác yếu ớt vô lực cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sức sống tràn đầy.
Đây mới là trạng thái tinh thần mà một thiếu niên mười tám tuổi nên có chứ.
Mẹ nó! Khi Diệp Tu liếc mắt sang chỗ khác, đột nhiên nhìn thấy những đôi mắt sáng ngời đang dõi theo hắn.
Hơn nữa bọn họ đều là người già, Thiên Nguyên Cửu Tiên trong truyền thuyết lại không thấy đâu.
Lúc này Diệp Tu mới phản ứng lại, hắn có thể phá trận, hẳn là đã kinh động đến bọn họ.
Nhưng mà hình như hẳn kinh động hơi nhiều người rồi.
Nhìn xung quanh, khắp núi đều là ngươi, suýt chút nữa không đủ chỗ đứng.
Mà hăn chính là tâm điểm của bọn họ.
Diệp Tu thấy trưởng lão khảo hạch hai mắt đẫm nước, trong lòng vô cùng thắc mắc.
Ông ấy bị thiên phú vô song của hắn làm cho khiếp sợ hẳn có thể hiểu được, nhưng khóc là sao đây, hơn nữa hình như không chỉ có một người khóc.
Hắn đương nhiên không thể hiểu được tâm trạng của những bậc tiền bối sinh ra và lớn lên tại thánh cung Thiên Nguyên này.
Trưởng lão khảo hạch hồi phục tinh thần, vội vàng lau khô nước mắt, biết mình đã hơi thất lễ.
Giọng điệu thờ ơ lúc đầu của trưởng lão khảo hạch bỗng chuyển sang rất cung kính: "Tiểu thiếu niên, hãy xưng tên."
Diệp Tu nói thẳng: "Diệp Tu, con trai của trấn quốc đại tướng quân Diệp Hạo Thiên của vương triều Thương Long."
Phạm Thống đứng bên dưới nghe thấy lời nói hùng hồn của thiếu gia thì bật khóc.
Hảẳn ta chém chém giết giết hơn mười năm qua cũng chưa bao giờ thấy nở mày nở mặt như vậy!
Giờ đây, tên tuổi của trấn quốc đại tướng quân của vương triều Thương Long chắc chẳn sẽ vang vọng khắp thiên hạ!
"Diệp Tu, chúc mừng ngươi đã trở thành đệ tử của thánh cung Thiên Nguyên ta. Dựa theo quy tắc, ngươi phá giải đượ Cửu Tinh Thiên Nguyên Trận, bây giờ có thể chọn bất kỳ vị trưởng lão hoặc thái thượng trượng lão nào làm sư phụ!” Giọng của trưởng lão khảo hạch rất kích động, vẻ mặt cũng rất khoa trương.
"Ta chọn sư phụ?" Diệp Tu nghỉ ngờ nói.
Đám thiếu niên phía dưới chỉ có thể nhìn Diệp Tu bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Đây nào chỉ là đãi ngộ bình thường, mà đây chính là đãi ngộ cao nhất của thánh cung Thiên Nguyên rồi.
Xưa nay chỉ có trưởng lão chọn đại tử, đệ tử chọn trưởng lão làm sư phụ là rất hiếm.
Ví như Nguyệt Vô Nhai thắp sáng được bảy ngôi sao cũng chỉ có thể chọn một số trưởng lão ngoại môn làm sư phụ, so với Diệp Tu thì còn kém xa.
Dù sao người Diệp Tu có thể chọn bao gồm rất nhiều thái thượng trưởng lão bên trong thánh cung Thiên Nguyên!
Nguyệt Vô Nhai nghiến răng, sự thay đổi đột ngột này khiến cho hän ta suýt tức đến hộc máu.
Hản ta lạnh lùng nói: "Cũng chỉ là phá giải trận pháp mà thôi, có gì tài giỏi đâu, không có chút tinh lực nào, còn không phải là phế vật sao, cho dù theo ai cũng vô dụng!”
Sự ghen tị đang chiếm cứ trái tim Nguyệt Vô Nhai.
"Diệp Tu, ngươi đã từng nghe qua danh của Thương Vũ Tỉnh Hoàng ta chưa?" Một ông lão mặc áo lông vũ màu vàng tự tin cười nói.
Diệp Tu nhíu màu, thẳng thản trả lời: 'Chưa từng nghe qua."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc. Bọn họ nhìn Diệp Tu như nhìn người ngoài hành tinh.
Không thể nào!
Thương Vũ Tinh Hoàng chính là chiến thần danh bất hư truyền đó, cùng là Tinh Hoàng Cảnh, nhưng một mình ông ấy cũng có thể đánh bại tám cường giả Tinh Hoàng cảnh.
Một trận chiến phong thần, ai không biết, ai không hay. Thương Vũ Tinh Hoàng nghe vậy, nét mặt già nua run rẩy.
Nhưng suy xét cẩn thận, một người tài giỏi như Diệp Tu, có lẽ phải bế quan quanh năm, không hỏi thế sự.
Ông ấy buộc mình bình tĩnh lại, vì đồ đệ ta nhịn, "Không sao, không biết cũng không sao, chỉ cần ngươi làm đồ đệ của †a, ta đảm bảo ngươi sẽ trở thành thiên hạ vô địch!"
"Lão già Thương Vũ này, người ta đã không biết ngươi thì ngươi đừng dây dưa nữa, gì mà thiên hạ vô địch, chỉ có đi theo Man Thần Hoang Vương ta thì hắn mới có thể đạt tới cảnh giới vô thượng!" Một ông lão cao tới ba thượng đột nhiên lên tiếng.
"Hai người đang khoe khoang gì vậy, hai người cũng không bằng ta, Vạn Đao Ma Vương ta có thể điều khiển vạn đao vạn kiếm, đủ để dời núi lấp biển. Tiểu tử kia, đi theo ta, ta giúp ngươi lĩnh ngộ đao pháp tối thượng!"
Những nhân vật lớn không biết đã qua bao thế kỷ đang tranh giành Diệp Tu làm đồ đệ.
Mà các trưởng lão cũng không dám xen vào, bọn họ đều là thái thượng trưởng lão, thực lực vượt qua cảnh giới Tinh Hoàng, chính là cường giả hàng đầu trên thế gian.
Mà những thiếu niên khác nhìn đến choáng váng.
Những nhân vật lớn đủ để phong thần trong mắt bọn họ. lại hạ thấp địa vị của mình chỉ vì tranh giành Diệp Tu.
Hơn nữa còn tranh giành đến mức suýt lao vào đánh nhau.
Phạm Thống kích động đến mức suýt ngất. Những người như thân này đều đang cố gắng tranh giành thiếu gia!
Không biết sau khi tướng quân nghe được chuyện này sẽ có cảm giác gì?
Diệp Tu kinh ngạc. Tuy rằng hắn không quen những người này, nhưng hắn có thể cảm nhận được mỗi người trong số họ đều là những đại thần tuyệt đỉnh!
Hắn vừa mới xuyên vào không lâu, trái tim nhỏ bé của hắn sắp không chịu nổi rồi.
Tuy nhiên, hắn là một than niên đầy tham vọng, ước mơ và hoài bão.
Mặc dù bọn họ đều rất vĩ đại, nhưng không phải là sự lựa chọn tốt nhất.
Làm người ấy mà, phải biết chung thủy.
Mục đích đến đây của hẳn là được nhìn thấy Thiên Nguyên Cửu Tiên.
Mặc dù bây giờ may mắn được nhận vào thánh cung Thiên Nguyên, nhưng hẳn tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước vận mệnh.
Hăn quyết định rồi, hẳn sẽ phải Thiên Nguyên Cửu Tiên làm sư phụ!
Trong khi các trưởng lão còn đang tranh giành, Diệp Tu đột nhiên hắng giọng.
"Chư vị tiền bối, vấn bối bất tài, may được ưu ái."
"Nhưng lần này đến thánh cung Thiên Nguyên tu hành, trong lòng đã chọn được sư phụ rồi."
Thương Vũ Tinh Hoàng ngửa mặt lên trời cười một tiến: "Ta biết tiểu tử ngươi tinh mắt mà, muốn chọn ta cứ việc nói thắng."
"Phi, Thương Vũ Tinh Hoàng, ngươi còn mặt mũi không vậy, người ta cũng không chọn ngươi!" Man Hoang Thần Vương hét lớn.
Sau mười hơi thở, hiện trường lại trở nên hỗn loạn.
Diệp Tu: "..."
Hắn vội vàng nói: "Ta nghĩ chư vị hiểu làm rồi."
"Sư phụ mà ta muốn chọn không nằm trong số các vị."
"Ta muốn bái Thiên Nguyên Cửu Tiên làm sư phụ!"
Lời này vừa nói ra, cả đất trời yên lặng.
Mọi người ngây ra!
“Đùa gì vậy?"
"Bái Thiên Nguyên Cửu Tiên làm sư phụ?"
"Không phải nói đùa đó chứ."
"Chẳng lẽ hản không biết Thiên Nguyên Cửu Tiên không nhận đồ đệ sao, dù có lợi hại đến đâu, cũng tuyệt đối không. nhận đồ đệ."
"Cũng giống như lúc này đây, Diệp Tu lợi hại đến vậy mà Thiên Nguyên Cửu Tiên cũng không xuất hiện."
"Không ngờ hẳn lại muốn bái Tiên Nguyên Cửu Tiên làm sư phụ."
"Người trẻ tuổi, ngươi phải biết, Thiên Nguyên Cửu Tiên trước giờ không nhận đồ đệ." Man Hoang Thần Vương lên tiếng khuyên nhủ.
Ánh mắt Diệp Tu kiên định như đá: "Ý ta đã quyết."
Đúng lúc này, một cơn gió thổi mạnh qua, một ánh sáng rơi xuống trước mặt Diệp Tu.
Diệp Tu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dừng trước mặt hắn.
Khi người này xuất hiện, các trưởng lão cũng phải kinh sợ. "Tiền bối là..." Diệp Tu còn chưa nói hết lời, cả người đã bị nâng lên.
“Theo ta."
Tiếng nói vừa dứt, người đàn ông dẫn theo Diệp Tu biến mất, chỉ để lại một câu nói cực kỳ bi thảm.
"Cứu mạng, bắt cóc thiếu niên!"
'Thanh âm ngày càng xa rồi dần biến mất. Phạm Thống luống cuống.
"Thiếu gia, thiếu gia"
Phạm Thống bị trưởng lão khảo hạch ngăn lại.
"Người đó là ai, sao lại bắt cóc thiếu gia nhà ta?" Phạm Thống kinh ngạc nói.
Trên mặt trưởng lão khảo hạch cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ngươi có biết vì sao ở đây có nhiều vị thái thượng trưởng lão như vậy cũng không dám ra tay không?"
Phạm Thống lắc đầu. Trưởng lão khảo hạch trầm giọng xuống, chậm rãi nói:
"Người đó chính là người hầu duy nhất của Thiên Nguyên Cửu Tiên Cung, Mạc lão."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.