Chín Vị Tiên Nữ Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 4: Năng lực nghịch thiên, khả năng lĩnh ngộ cái thế



Trên bầu trời thánh cung Thiên Nguyên, từng tiếng kêu cực kỳ thảm thiết vang lên không dứt.

"Đại ca, ta say khi bay!" Diệp Tu nước mắt nước mũi giàn giua, cuồng phong gào thét bên tai hẳn, cảm giác này giống như cả người hắn bị trói trên thân máy bay vậy.

Mạc lão mang vẻ phức tạp nhìn chằm chằm Diệp Tu, ông không cảm nhận được chút tinh lực nào từ trên người Diệp Tu, thể chất cũng là phàm khu, kiểu người vô dụng trong vô dụng này mà phá giải Cửu Tỉnh Thiên Nguyên trận được sao?

"Đại ca, sao còn chưa tới.. " "Đại ca, có thể ôm ta bay hay không.. "

"Nói nhảm nhiều quá, đến rồi!" Giọng nói thô kệch của Mạc lão vang lên, lúc này tốc độ phi hành cũng giảm xuống.

Diệp Tu thở ra một hơi, nhìn xuống từ trên không thì thấy ở. nơi xa có chín ngọn núi cao đứng sừng sững trong mây và xếp thành một vòng tròn, ở trung tâm có một ngọn núi cao nhất, cảnh này giống như hình ảnh Cửu Tiên cùng hành lễ.

Mạc lão mang theo Diệp Tu nhẹ nhàng đáp xuống ngọn núi cao nhất, ở trước mặt ông là một cung điện gạch vàng ngói lưu ly hùng vĩ, trông rất chấn động lòng người.

"Đại ca, đây là nơi nào?" Diệp Tu choáng váng nói.

"Thiên Nguyên Cửu Tiên cung!"

Diệp Tu kinh ngạc, vậy chẳng phải tiếp theo hẳn có thể nhìn thấy dung nhan hào hoa phong nhã của Cửu Tiên Thiên Nguyên!

"Cho nên quy trình tiếp theo là bái Cửu Tiên làm sư phụ đúng không?"

"Sư phụ, xin nhận của đồ nhỉ một lạy!" Diệp Tu tự biên tự diễn bät đầu bái sư ở ngoài cửa điện.

"Bái sư cái gì, đi theo ta!"

Mạc lão vừa dứt lời liền đi vào trong điện.

"Thử lĩnh ngộ công pháp ý cảnh trên những bia đá này trước."

Diệp Tu chạy theo vào điện thì lập tức chú ý tới chín bia đá thật to được đặt trong đó.

Diệp Tu đến gần bia đá bên phải cuối cùng, trên tấm bia đá khắc hoạ bảy thanh trường kiếm, ánh mắt hắn mới đảo qua trường kiếm trên đó thì đôi mắt lập tức loé lên ánh vàng, trong chớp mắt tiếp theo cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Trong không gian đen kịt, bảy thanh trường kiếm to lớn dựng đứng ở trước mặt hẳn.

Chỉ thấy bảy thanh kiếm bay qua bay lại trong không gian hư vô này, Diệp Tu còn chưa kịp phản ứng thì đồng tử đã đột nhiên giãn ra, bảy thanh trường kiếm không ngừng phóng to trong con ngươi của hẳn rồi trực tiếp đâm vào mi tâm của hẳn.

"Rề rà lề mề, còn chưa... "

Mạc lão không kiên nhẫn mở miệng, khi xoay người thì lập tức cứng đờ như hoá đá, ông không chớp mắt nhìn chằm chăm thiếu niên đứng trước tấm bia đá.

"Chuyện này... Làm sao có thể?" Mạc lão trừng to đôi mắt đến suýt lọt tròng!

Chỉ thấy bảy thanh trường kiếm màu vàng óng trôi nổi trên đầu Diệp Tu, từng luồng kiếm khí vô cùng sắc bén cũng gào thét lao ra và tàn phá cả cung điện!

"Đừng quấy rầy hắn!" Một giọng nói sắc bén vang lên.

Chỉ nghe giọng nói run rẩy và khó tin kia cất tiếng: "Không có chút bản lĩnh tu kiếm nào mà chỉ liếc nhìn Thất Tuyệt Kiếm một cái đã lĩnh ngộ ra Thất Tuyệt Kiếm Khí hoàn mỹ!"

Trong điện có chín bức rèm che buông xuống, trong bức rèm thứ tám có một giọng nói hơi ngây ngô vang lên: “Đại tỷ, vốn tưởng rằng hắn am hiểu tu luyện Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết của tỷ, nhưng không ngờ hắn cũng lập tức ngộ ra Thất Tuyệt Kiếm của cửu muội!"

"Dù là ta năm đó cũng phải bỏ ra một tháng để lĩnh ngộ kiếm khí Thất Tuyệt, tốc độ này đã được coi là khủng bố, mà hẳn chỉ cần nhìn một cái thôi đã làm được, ta chưa từng nhìn thấy người nghịch thiên (1) như vậy!" Trong tấm màn che thứ chín, giọng nói sắc bén kia lại vang lên.

(1) Nghịch thiên: Làm trái ý trời, trái với quy tắc, pháp tắc.

"Nhưng nếu hắn có khả năng lĩnh ngộ nghịch thiên như vậy mà tại sao lại không có tỉnh lực? Thân thể cũng yếu ớt chẳng ra làm sao.. " Trong bức rèm che thứ nhất, một giọng nói kỳ ảo uyển chuyển lên tiếng.

Trong đại lục Tinh Thần, tinh lực chính là căn nguyên của người tu võ.

"Đừng nói nữa, mau xem hiện tại hắn đã đi tới bia đá của Bát Muội rồi kìa!"

Vừa dứt tiếng, từng luồng thần thức mạnh mẽ lập tức vươn tới xem xét.

Trong lòng Diệp Tu cũng có chút buồn bực, dù là Cửu Tỉnh Thiên Nguyên trận hay là Thất Tuyệt Kiếm, hắn chỉ liếc một cái thì trong lòng đã đột nhiên sinh ra vô số cảm ngộ, hơn nữa chúng mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc khó hiểu cứ như do chính hắn sáng tạo ra.

"Lễ nào kỹ năng đặc biệt của ta chính là đôi mắt này? Ta chỉ cần liếc một cái là nhìn thấu mọi bí ẩn?" Diệp Tu không khỏi nghĩ như vậy.

Hắn nhanh chóng đi tới bia đá thứ hai.

Trên tấm bia đá thứ hai chỉ có khäc một cây đàn cổ xưa.

"Đại ca, có thể cho ta mượn một cây đàn không?" Diệp Tu quay đầu nhìn về phía Mạc lão ban đầu còn hung tợn, lúc này lại hoàn toàn dại ra ở cách đó không xa.

"Cho hắn”" Một giọng nói ngây ngô rơi vào tai Mạc lão.

Mạc lão chỉ tay một cái, một vệt sáng rơi xuống trước mặt Diệp Tu và biến thành một cây đàn cổ.

Diệp Tu ngồi xuống xếp bằng, đặt ngón tay lên cây đàn.

Giờ khắc này, trong mắt hắn lại hiện ra một vệt ánh vàng. Lang... Coong...

Ngón tay gợi dây đàn lên, tuy tiếng đàn khó nghe, nhưng khi âm thanh vang lên thì thật sự làm người ta có cảm giác cả thần hồn cũng tách rời ra!

"Cầm ý!" Tiếng nói ngây ngô kia cũng khẽ run lên.

Cầm ý rất khó lĩnh ngộ, nếu không luyện cầm mấy năm thì không cách nào bùng nổ ra cầm ý, bởi vì nó chú trọng vấn đề thông thạo nên tối thiểu phải thấu hiểu về đàn.

Nhưng nhìn động tác của Diệp Tu có vẻ rất xa lạ, hiển nhiên hắn là người chưa từng chạm vào đàn, nhưng lúc hắn khảy đàn thì lại bùng nổ ra cầm ý!

Tuy cầm ý rất yếu, nhưng cũng có thể gọi là kinh thiên động địa!

Mạc lão lại hoá đá, đã chấn động đến nói không ra lời.

Trước kia ông cho răng Diệp Tu tâm thường không có gì nổi bật, tuy phá giải được Cửu Tinh Thiên Nguyên trận nhưng vẫn là phàm thể, hơn nữa còn chưa cô đọng được chút tỉnh lực nào. Sau này dù hắn có được thành tựu thì cũng có hạn, nhưng hôm nay Diệp Tu đầu tiên là liếc một cái đã lĩnh ngộ được Thất Tuyệt Kiếm, sau đó khảy một cái đã bắn ra cầm ý, hành động này trong đó cũng đủ được xưng tụng là thiên kiêu tuyệt thết

Diệp Tu đi tới trước mặt khối bia đá thứ ba, hẳn chưa dừng lại hẳn thì một tờ giấy trảng và bút mực đã rơi xuống trước. mặt.

Trong nội điện, Cửu Tiên đều giữ im lặng, các nàng cũng muốn xem Diệp Tu có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu trong chín tấm bia?

Trong mắt Diệp Tu lấp loé ánh vàng, ở trước mặt hẳn hiện ra một hình ảnh to lớn có núi sông động vật rất sống động, đầu bút của Diệp Tu đặt xuống tờ giấy rồi vẽ ra một đường nét hơi nhô ra tượng trưng cho núi.

Vù!

Đột nhiên, một sức nặng như núi cao đè lên cung điện. "Hắn chỉ vẽ một đường lên xuống đã bùng nổ ra ý cảnh hùng hậu của núi!" Trong bức rèm thứ bảy, một giọng nói êm ái

như làn sóng khẽ run lên.

Một bút vẽ ra cái hồn của núi non!

Mạc lão không còn đứng vững nổi mà lảo đảo một bước, ánh mắt khó mà rời khỏi Diệp Tu.

Mà lúc này, Diệp Tu bỏ giấy bút trong tay xuống rồi đi về hướng bia đá thứ tư.

Mạc lão điểm ngón tay một cái thì tờ giấy trắng đã rơi xuống tay ông, ông nhìn một cái đã suýt nôn ra máu.

Cái gì?

Hắn chỉ vẽ một đường, nhưng lại miêu tả ra sự nặng nề trập trùng của núi non!

Vẽ luôn chú trọng về 'hình, nhưng đường phác hoạ này không có 'hình' chút nào, lại có thể bùng nổ ra cảm giác nặng nề như thật!

Từ yêu nghiệt' đã không cách nào để hình dung về người này.

Mà phải là Năng lực nghịch thiên, khả năng lĩnh ngộ cái thế!