Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 40: Du lịch




Vết sẹo trên bụng là từ vụ đánh nhau với người ta mấy ngày trước, dám lăn lộn ở khu thương mậu phần lớn đều là những kẻ tàn nhẫn. Không có bối cảnh lại còn chọc người ta không vui hậu quả sẽ rất thảm, nhưng mà Giang Thủy vẫn chịu đựng được, từ nhỏ anh đã không phải đèn cạn dầu, thời kỳ phản nghịch, anh thường xuyên tham gia mấy vụ ẩu đả, trên người cũng dính không ít vết thương xanh đỏ tím vàng, giống như chuyện thường ngày ở huyện.
Nhưng mà thời điểm Dương Mai thấy được vẫn phải hít hà một hơi. Một chút buồn ngủ vừa mới tích góp được nháy mắt tan biến.
Cô chậm rãi nhả ra từng chữ một: “Tại sao không nói với em?”
Nghe xong Giang Thủy liền mở mắt, mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, bởi vậy nhìn vừa không hoảng loạn, vừa không khẩn trương.
Không đợi anh mở miệng nói chuyện, Dương Mai đã tự cười trước: “Phải rồi, không nói với em mới là bình thường, anh chưa bao giờ nói chuyện gì với em cả.”
Sau khi nói xong, Dương Mai liền xuống giường.
Giang Thủy híp híp mắt, nhìn từ dưới lên trên, nói: “Chờ qua đợt bận rộn này, lấy được tiền rồi chúng ta đi du lịch đi. Hô Luân Bối Nhĩ, có đúng không — Lý Diễm nói với anh.”
Dương Mai thở dài khi nặng khi nhẹ: “Anh đến tiêu tiền trước lưỡi dao à.”
Giang Thủy nói: “Hô Luân Bối Nhĩ chính là lưỡi dao.”
Dương Mai nhìn mặt Giang Thủy, cuối cùng gật gật đầu nói: “Được, anh quyết định.”
Cô nghĩ, có đôi khi anh vẫn giống như một đứa trẻ, có chút tùy hứng. Số tiền kia không nên coi như chi phí du lịch, có lẽ khi đi du lịch để cô gánh vác kinh phí cũng không phải không thể. Nhưng Dương Mai biết, loại tình huống này không có khả năng phát sinh.
Giang Thủy chỉ im lặng, sự im lặng này có thể giải thích thành một loại cao ngạo.
Dù vậy nhưng đối với chuyện đến Hô Luân Bối Nhĩ này, Dương Mai vẫn rất vui vẻ.
Mùa hè năm nay hạ mấy trận mưa to khiến cỏ trên thảo nguyên mọc rất cao, hơn nữa còn rất xanh, xa xa nhìn lại như không có điểm cuối. Ngày vẫn chói chang, híp mắt nhìn ra, ở đằng xa có đàn dê đang di động, người chăn dê cưỡi ngựa ngẩng cao đầu vung roi đuổi dê, đàn dê chạy trốn thực nhanh, người chụp ảnh cơ hồ không kịp bắt giữ cái nháy mắt kia.
Giang Thủy cầm theo máy ảnh kỹ thuật số bấm “tách tách” liên tục, Dương Mai đứng ở bên cạnh đàn dê, lớn tiếng kêu: “Được chưa vậy?”
“Được được… sắp được!”
Dương Mai lau mồ hôi, buồn cười mà nói: “Rốt cuộc là được hay là sắp được vậy.”
“…” Lại chụp mấy tấm, Giang Thủy từ trên cỏ đứng lên, lúc này mới khẳng định nói, “Được.”
Dương Mai xách váy chạy tới: “Để em xem.”
Vừa lật ảnh chụp, mặt Dương Mai sụp xuống — nhiều bức ảnh như vậy, không phải nhòe thì là không bắt được góc độ tốt, tóm lại gần như mỗi tấm ảnh đều có khuyết điểm thật rõ ràng.
“Anh rốt cuộc có biết chụp ảnh không?”
Giang Thủy đưa máy ảnh kỹ thuật số qua: “Vậy em thử đi.”
“Để em, anh theo em.”
Dạo chơi trên thảo nguyên một thời gian, hướng dẫn du lịch xem đồng hồ, thấy đã đến thời gian, liền đón người lên xe. Xe đi trên con đường quốc lộ duy nhất, hai bên là thảo nguyên mênh mông vô bờ, thỉnh thoảng có thể thấy trâu hoặc dê đi thành đàn.
Hành trình chuyến đi được an bài khá lỏng lẻo, đại bộ phận thời gian là ở trên xe. Buổi chiều tới khách sạn, khách sạn này lấy ô tô làm chủ đề, mỗi gian phòng đều đặt đủ loại kiểu dáng mô hình ô tô.
Mới vừa vào cửa, Dương Mai thô thô nhìn lướt qua liền nói: “Đều là siêu xe, nhìn kìa, BMW, Mercedes.”
Giang Thủy xách rương hành lý tiến vào, cũng không nhìn mà nói: “Mercedes-Benz không tính siêu xe.”
“Vậy cái gì tính siêu xe.”
“Nói em cũng không biết.”
“Hừ.” Dương Mai đặt mông ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn Giang Thủy, “Anh nói đi, cái gì là siêu xe? Rolls-Royce? Ferrari? Bugatti Veyron?”
“Ừm, cũng không sai biệt lắm.”
“Hứ.”
“Hứ cái gì.”
“Chưa thấy qua. Loại xe này chỉ thấy ở trên TV.”
“Ừm, cho nên mới là siêu xe không phải sao.”
Dương Mai cười cười, nói: “Anh cũng chưa từng thấy qua đi.”
“Lúc triển lãm xe …”
“Khi nào triển lãm xe?”
“… Không nhớ rõ, rất lâu rồi.” Giang Thủy hồi tưởng lại, nói, “Lúc lên cao trung.” (cấp 3)
“Anh rất yêu xe nhỉ?”
“Xe là tình nhân trong lòng mỗi người đàn ông.”
An tĩnh trong chốc lát, Dương Mai không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên liền hỏi: “Anh 15 đã lái xe, khi đó anh … mới sơ trung (cấp 2) đi? Vì sao sớm như vậy đã lái xe?”
“Vì khốc huyễn (khốc trong tàn khốc, huyễn trong khoe khoang, ý chỉ con trai tuổi mới lớn thích tỏ vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng, khốc liệt, cái từ này khó giải nghĩa quá). Anh nói rồi, Xe là tình nhân trong lòng mỗi người đàn ông.”
Dương Mai nói: “Ồ, từ sơ trung anh đã có mối tình đầu.”
Giang Thủy giương mắt nhìn cô, cả người cô lăn lộn trên giường, cười đến run bần bật có vẻ rất vui sướng. Nhìn cô cười như vậy, tâm tình của anh bỗng nhiên cũng nhẹ nhàng hơn, không cần nghĩ ngợi liền nói: “Sơ trung tập lái xe, cao trung đã có tác dụng — cao trung anh đã có mối tình đầu.”
Dương Mai nghe xong rất có hứng thú, lông mày nhướng lên ngồi ngay ngắn lại: “Ừ hử, anh là nói anh dùng kỹ thuật lái xe “khốc huyễn” đi tán gái? Tình huống cụ thể như thế nào, khi nào, địa điểm xảy ra?”
Giang Thủy nhấp nhấp môi, không lộ ra nhiều hơn. Anh chỉ chỉ phòng tắm: “Em tắm trước hay anh tắm trước?”
Tròng mắt Dương Mai chuyển động: “Anh tắm trước.”
Kính pha lê trong phòng tắm là kiểu mờ, hơn nữa bên trong hơi nước lượn lờ, từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn được bên trong.
Dương Mai rón ra rón rén đi qua, dựa vào cạnh cửa, vừa gõ gõ vừa nói: “Tình huống cụ thể như thế nào? Anh nói một chút đi.”
Giang Thủy nhất thời không phản ứng lại, đột nhiên ngẩn ra một chút, mới ý thức được cô hỏi cái gì, trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, một bên xả nước một bên nói: “Em cho rằng khi anh tắm rửa thì cái gì cũng có thể nói cho em sao.”
“Có thể chứ.” Dương Mai cười ha ha, “Anh tin hay không em đi mở cửa lớn ra, rồi rống một tiếng gọi mọi người tới?”
Giang Thủy đi về phía trước hai bước, muốn khóa cửa, lại bỗng nhiên phát hiện khoá cửa hỏng rồi.
Chẳng trách.
Một mảnh yên tĩnh.
Rồi sau đó, Giang Thủy nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị vặn mở từng chút một.
Anh lập tức vững vàng thanh âm nói: “Đừng nháo.”
Lại chỉ còn tiếng nước.
Sau một lúc lâu, ngoài cửa truyền đến một thanh âm rầu rĩ: “Hứ, nhàm chán.”
Không lâu sau, hướng dẫn viên du lịch tới. Cô ấy tới để thương lượng sắp xếp hành trình kế tiếp.
Bản thân hợp đồng du lịch đã khá lỏng lẻo, hướng dẫn viên du lịch liền tăng thêm hành trình mới, đương nhiên, đây cũng giống như hành trình đi Hongkong, Hàn Quốc, nếu du khách không mua sắm thì hướng dẫn viên du lịch sao có thể kiếm tiền được. Hô Luân Bối Nhĩ quả thật là không có gì để mua sắm, nên tự nhiên chỉ có thể thêm điểm thăm quan.
Hướng dẫn viên du lịch nói với Dương Mai, hành trình tăng thêm này là tự nguyện tham gia, nếu tham gia, phải tính tiền theo đầu người.
Đề cập đến chuyện tiền …
Dương Mai theo bản năng nhìn Giang Thủy, phát hiện anh chỉ cúi đầu đứng dựa vào tường, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lại nhìn về phía hướng dẫn viên du lịch, Dương Mai cười nói: “Cô hỏi anh ấy đi, anh ấy là người quản tiền.”
Cô đi vào phòng tắm, giặt quần áo hai người mới thay ra.
Chờ giặt xong quần áo đặt dưới điều hòa hong khô thì hướng dẫn viên du lịch đã đi rồi.
“Thế nào?” Dương Mai hỏi.
Giang Thủy nói: “Anh đã nói với hướng dẫn viên du lịch, chỉ cần đại bộ phận người trong đoàn đều đi thì chúng ta cũng đi.”
“Ừm, cũng được.”
Buổi tối không có hoạt động gì, bởi vậy qua cơm chiều, Giang Thủy cùng Dương Mai liền ra ngoài tản bộ, ngắm cảnh đêm.
Ngày ở Hô Luân Bối Nhĩ tối khá muộn, ước chừng phải qua 9 giờ, bóng đêm mới trườn tới.
Cảnh đêm Mãn Châu đặc biệt đẹp, vật kiến trúc đỉnh nhọn đứng sừng sững bên bờ sông, bờ sông nhiễm ánh sáng vàng kim, đó là ảnh ngược của vật kiến trúc qua đèn đêm.
Gió mát rất thoải mái lại trong lành, không có bất luận mùi hương nào khác trong đó.
Dương Mai đẩy Giang Thủy tới bên cạnh cầu, chụp ảnh cho anh. Sau đó bật ảnh chụp cả ngày nay ra xem.
Kỹ thuật chụp ảnh của cô thực sự tốt hơn Giang Thủy, tấm ảnh chụp anh cùng đàn dê trên thảo nguyên thật sự có ý cảnh. Giang Thủy người cao, đứng thẳng giữa vô ngần xanh mướt, dường như chỉ cần duỗi tay là có thể với tới bầu trời.
Đám dê kia hoàn toàn không tạo thành giọng khách át giọng chủ, ngược lại khiến cho người đàn ông trong bức ảnh càng thêm thuần tịnh, giống như anh vốn chính là một đứa con của thảo nguyên. Trẻ con trên thảo nguyên cả đám đều uy vũ hùng tráng, nói chuyện ca hát đều rất chắc chắn. Thân hình Giang Thủy không khác mấy người đàn ông phương bắc, rất giống người đàn ông được nhắc tới trong bài hát “Bộ mã hán tử”.
Dương Mai nói: “Anh còn rất ăn ảnh.”
Giang Thủy: “Em chụp đẹp.”
“Nếu anh thay phục sức bản địa vào rồi trà trộn trong đám người, đảm bảo không ai nói anh là người ở ngoài đến.”
“Đúng không?”
“Đúng vậy, anh đen giống như đàn ông Nội Mông.”
“…”
Dương Mai vui sướng cười ra tiếng, giống như chế nhạo anh là một việc khiến cô cảm thấy rất vui sướng. Trên thực tế, khi bọn họ ở chung, Dương Mai luôn chiếm hết lợi thế trong lời nói, trên khía cạnh tranh cãi miệng lưỡi Giang Thủy luôn thể hiện sự bao dung bằng cách im lặng, nhưng bản tính mạnh mẽ của anh lại hoàn toàn bùng nổ trong hoạt động thể lực nào đó.
Loại bùng nổ này gây ra hậu quả trực tiếp nhất chính là, vốn dĩ đã hẹn với hướng dẫn viên du lịch đúng 8h30 xuất phát mà 8h bọn họ mới từ từ tỉnh dậy.
Không còn kịp nữa, sau khi đến điểm hẹn với đoàn, may mắn phát hiện, bọn họ cũng không bởi vì đến trễ mà trở thành “Cái đích cho mọi người chỉ trích” — bọn họ cũng không phải tiêu điểm của buổi sáng hôm nay.
Bởi vì có một chuyện khác càng nghiêm trọng hơn đã phát sinh — đề nghị gia tăng hành trình của hướng dẫn viên du lịch tối hôm qua đã bị phần lớn người trong đoàn bác bỏ, mắt thấy kế hoạch sắp mắc cạn, hướng dẫn viên du lịch trong lòng gấp gáp, tự nhiên phải lên tiếng thuyết phục, mà loại thuyết phúc này có mục đích rõ ràng lại khiến người ta phản cảm.
Có người đề nghị nếu muốn mọi người tham gia loại hoạt động tăng thêm này thì giảm giá xuống một ít, dù sao cũng là đoàn thể, số người nhiều như vậy, dù giảm giá cũng có thể kiếm được không ít. Nhưng mà hướng dẫn viên du lịch nói cái gì cũng không chịu, cứ như vậy, người không muốn tham gia lại càng không muốn tham gia.
Tranh chấp đến cuối cùng, cũng không thể tranh chấp ra một kết quả khiến cả hai bên đều vừa lòng.
Cuối cùng, toàn bộ đạt thành nhất trí, nếu giá cả không giảm xuống, vậy dứt khoát sẽ không tham gia.
Giang Thủy hỏi Dương Mai: “Em muốn tham gia không?”
Dương Mai lắc đầu: “Không biết.”
Là thật sự không biết, lần đầu tiên tới đây du lịch, hướng dẫn viên du lịch giới thiệu thêm điểm thăm quan rốt cuộc có đáng giá hay không, trong lòng mọi người đều không rõ. Kỳ thật giá cả cũng không phải là đặc biệt cao, nhưng mà mặc cả nói lâu như vậy, hướng dẫn viên du lịch vẫn gân lên không muốn thỏa hiệp, làm người ta có chút bực bội.
Người phía nam làm buôn bán rất trọng sĩ diện, họ muốn sự thoải mái trong lòng. Chỉ cần hướng dẫn viên du lịch có ý tứ đồng ý giảm giá một chút, đám người này sẽ đồng ý tham gia ngay.
Tâm địa lòng vòng của người phía nam đụng phải nói cái gì cũng thẳng như ruột ngựa của người phương bắc, kết quả cũng không khó dự kiến.
Dù cho kết quả đã xác định, nhưng Giang Thủy vẫn muốn trưng cầu ý kiến của Dương Mai —
Giang Thủy lại hỏi một lần: “Em muốn tham gia không?”
Anh nói: “Anh không hy vọng em đi theo anh ra ngoài lại có tiếc nuối.”
Lần này Dương Mai chắc chắn trả lời: “Không tham gia. Đi theo đoàn thôi. Cũng sẽ không có cái gì tiếc nuối.”
Có thể đi cùng anh chính là chuyến du lịch tốt nhất rồi, nào sẽ có cái gì tiếc nuối. Nhìn phong cảnh gì căn bản không quan trọng, cảnh dù có tráng lệ hơn mà không có anh, còn không bằng nằm ở nhà cùng với người không thú vị như anh.
Điểm này Dương Mai rất rõ ràng, cô không phải người phụ nữ trọng vật chất, nhưng cũng không phải loại nói chuyện tình yêu tinh thần. Cô muốn là hai người ở bên nhau.
Giang Thủy đứng yên bất động, bình tĩnh nhìn Dương Mai, dường như muốn nhìn vào trong nội tâm cô.
Giờ khắc này, anh bỗng nhiên có một loại khát vọng mãnh liệt — anh muốn biết giờ phút này Dương Mai suy nghĩ cái gì. Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ từng có ý nghĩ như vậy, anh chưa từng muốn biết suy nghĩ nội tâm của một người như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn bước vào thế giới nội tâm của một người khác.
Nhưng mà hiện tại anh rất muốn.
Anh muốn mổ Dương Mai ra nhìn một cái, xem người phụ nữ này rốt cuộc là làm bằng cái gì, mới có thể ở rất nhiều thời điểm khiến cô có thể nghĩa vô phản cố như vậy. (Nghĩa vô phản cố nghĩa là có đạo nghĩa, có nghĩa khí, không dao động, không do dự, quay đầu lại khi làm bất cứ việc gì)
Thật lâu về sau, anh mới bừng tỉnh hoàn hồn, theo bản năng bắt lấy tay Dương Mai, tay còn lại kéo rương hành lý của hai người đi nhanh ra ngoài: “Đúng vậy. Không có tiếc nuối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.