Chờ Đến Mây Tan Thấy Trăng Sáng

Chương 6:




6.
Nền tảng của Hà Vân Khai không tệ, Lương Nguyệt Minh sắp xếp lại một số ghi chép ở trên lớp học thêm của mình cho cậu, “Có mấy bản là viết lách, lúc rảnh cậu có thể xem qua.”
“Cảm ơn nha.” Hà Vân Khai nhìn một chồng dày trên bàn, lại có chút do dự: “Cậu đưa ghi chép cho tớ rồi, cậu học thế nào?”
“Đều ở trong đầu tớ cả rồi.” Lương Nguyệt Minh mỉm cười: “Những gì tớ tự viết, rất khó để quên, hơn nữa bây giờ cậu cần chúng hơn tớ đấy.”
“Cảm ơn nhiều nha.” Hà Vân Khai nói: “Cuối tuần tớ và Chu Trách sẽ đi ăn ở một nhà hàng mới mở, cậu cũng đi cùng đi, cứ coi như tớ mời cậu ăn cơm.”
Lương Nguyệt Minh nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng vẫn từ chối: “Cơ thể của tớ hơi yếu, mẹ không cho tớ ăn đồ ăn ở bên ngoài.”
“Thế à, vậy được rồi, đợi có cơ hội sẽ mời cậu bữa khác.”
“Ừm.”
Lương Nguyệt Minh đã học được cách hạ thấp kỳ vọng, học cách bình tĩnh kéo dài khoảng cách giữa cô và Hà Vân Khai, cuộc đời không có nhiều kỳ vọng thì sẽ không phải thất vọng nhiều.
Hà Vân Khai học bù chẳng tốn sức tí nào, Lương Nguyệt Minh cũng đang trong quá trình tự kiểm tra và bổ sung khiếm khuyết cho bản thân, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ phụ đạo môn Toán cho cô.
Ngày nọ, cả hai cùng tranh luận về một đề bài, mỗi người cầm một tờ giấy nháp để tính toán, cuối cùng chứng minh được cách giải và đáp án của cậu là đúng.
Cậu dùng bút gõ nhẹ vào đầu cô: “Tớ đã bảo rồi, trước đây tớ từng làm một câu y hệt mà.”
Lương Nguyệt Minh che đầu tránh ra, kiên định nói: “Tớ muốn thử cách giải mới.”
“Kết quả là?” Hà Vân Khai khoanh tay nhìn cô.
“Kết quả chứng minh tớ sai rồi.”
“…” Cậu không nói nên lời, cầm bút lên bắt đầu làm bài thi đơn môn Tiếng Anh, không chú ý người bên cạnh đã thay đổi, đợi viết xong đề mục, đang muốn khoe lần này chưa hết thời gian, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã đứng hình tại chỗ.
Giang Nguyệt nhìn vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ của cậu, trong lòng có chút khó chịu: “Sao vậy?”
“Không sao, thấy cậu nên hơi bất ngờ.” Hà Vân Khai đặt bút xuống, cầm cái bánh bao trên bàn lên một cách tự nhiên: “Không phải cậu nói gần đây rất bận sao?”
“Bận xong rồi, xuống nhìn một chút.” Giang Nguyệt nhớ đến lúc trước cậu và Lương Nguyệt Minh ở chung một chỗ, trong lòng nổi lên một ngọn lửa không tên: “Không được đến à?”
Nháy mắt nụ cười trên mặt Hà Vân Khai khựng lại: “Tớ không nói vậy.”
Giang Nguyệt vuốt mặt, thở một hơi dài, “Xin lỗi, gần đây tớ bị áp lực hơi nhiều.”
“Tớ hiểu.” Hà Vân Khai an ủi: “Đừng tự tạo áp lực cho bạn thân, với thực lực của cậu muốn vào một trường nào đó ở Bắc Kinh cũng không phải vấn đề.”
“Vậy còn cậu?” Đôi mắt của Giang Nguyệt từ từ đỏ lên: “Cậu quên thỏa thuận của chúng ta rồi sao?”
“Giang Nguyệt, cậu không thấy mình đang cố gắng sao?” Hà Vân Khai lấy một bài kiểm tra ở trên bàn ra, đây là thành quả sau những buổi học phụ đạo hơn một tháng vừa rồi của cậu.
“Cố gắng của cậu là ở đây nô đùa với cô gái khác, thoải mái ăn bữa tối cô ấy mang đến cho anh ư?”
Trong lòng Hà Vân Khai cũng đang nổi lửa, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh giải thích: “Cậu cảm thấy thành tích của tớ chưa được, tớ liền nhờ Lương Nguyệt Minh dạy kèm, ngồi cùng bàn với cô ấy là chuyện bình thường. Còn bữa tối, là vì hôm qua cô ấy có chút chuyện, tớ và Chu Trách trực nhật hộ cô ấy, để cảm ơn nên cô ấy đem bữa tối cho tớ và Chu Trách. Tớ không hiểu, chuyện này thì sai ở đâu chứ?”
“Cậu nói đúng, là tớ quá tự tin vào bản thân.” Giang Nguyệt lau mắt đứng lên, đi thẳng ra khỏi lớp học.
Hà Vân Khai đặt bài kiểm tra trên tay xuống bàn, vài giây sau, cậu cũng chạy ra ngoài.
Tối hôm ấy, Chu Trách đột nhiên đề nghị muốn đổi chỗ với Lương Nguyệt Minh, cô cũng không hỏi nhiều, nhìn cậu ta đổi vị trí cho hai cái bàn.
Chu Trách ngồi xuống cạnh Hà Vân Khai, hạ thấp giọng nói: “Mày cũng xấu tính quá đi, người ta dạy kèm cho mày, sau lưng mày lại làm loại chuyện này.”
Hà Vân Khai cầm bút không nói gì, cũng không biết nói gì, chỉ là từ hôm đó, cậu và Lương Nguyệt Minh không trực nhật cùng nhau nữa, lúc phụ đạo cho nhau, cũng nói chuyện rất ít.
Mối quan hệ của cậu và Giang Nguyệt cũng không vì cách xa Lương Nguyệt Minh mà trở nên gần gũi hơn, ngược lại càng khiến hai người thêm xa cách.
Lòng tự trọng của Giang Nguyệt quá lớn, không muốn thừa nhận giữa cô ấy và Hà Vân Khai xảy ra mâu thuẫn, càng không muốn thừa nhận mâu thuẫn ấy bắt nguồn từ Lương Nguyệt Minh.
Sau một trận cãi vã, cô ấy đột nhiên nhắc tới điều này: “Không phải tớ không tin cậu, cậu không cần làm đến mức này đâu.”
Hà Vân Khai nhất thời không hiểu được cô ấy đang nghĩ gì, trái tim bỗng cảm thấy mệt mỏi khôn xiết: “Cứ thế đi, cậu yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi, tớ cũng sẽ cố gắng hết mình, chúng ta đã hẹn rồi, cùng đến Bắc Kinh, còn phải cùng nhau đi xa hơn nữa.”
“Hà Vân Khai, cậu thực muốn đi Bắc Kinh với tớ sao?”
Sự im lặng của cậu khiến Giang Nguyệt hối hận khi hỏi câu hỏi này, cô ấy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu: “Muộn rồi, tớ về lớp đây.”
“Ừ.” Cậu không giữ lại.
“Hà Vân Khai.” Giang Nguyệt dừng lại sau lưng cậu, “Còn lâu nữa mới đến kỳ thi đại học, cậu cứ nghĩ thật kĩ đi, tớ không muốn tương lai cậu lại hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay.”
“Tớ không hối hận với quyết định của bản thân.”
“Hy vọng là vậy.”
Giang Nguyệt rời đi, Hà Vân Khai chạy hai vòng ở sân vận động, lúc chạy qua sân bóng ngoài trời của trường, cậu nhìn thấy Lương Nguyệt Minh đi ngang qua.
Hà Vân Khai đi ở đằng sau, cũng không gọi cô lại, chỗ ngồi trong lớp đã điều chỉnh vài lần, cô không còn ngồi trước mặt cậu và Chu Trách nữa, mà chuyển lên trên xa hơn.
Hình như cô đã giảm cân, bộ đồng phục mặc trên người cô bây giờ không khác gì trẻ em mặc trộm đồ của người lớn.
Hà Vân Khai lặng lẽ theo sau cô, khi sắp rời khỏi sân bóng, cậu vừa chuẩn bị rẽ sang đường khác, khóe mắt thoáng thấy gì đó, đột nhiên bước nhanh về phía trước.
Lương Nguyệt Minh sửng sốt khi thấy Hà Vân Khai đột ngột lao ra, chưa kịp phản ứng, một quả bóng rổ đã rơi xuống dưới chân họ.
Cậu nhanh chóng buông cô ra, nét mặt có hơi xấu: “Cậu đi mà không nhìn đường sao?”
Đây là câu nói đầu tiên giữa họ trong tháng này.
Lương Nguyệt Minh véo đầu ngón tay, lùi lại một bước nhỏ, vừa xa cách vừa khách sáo: “Cảm ơn.”
Chàng trai ném bóng trượt chạy đến, gương mặt đầy áy náy: “Bạn học, thật ngại quá, tớ bị trượt tay, các cậu không sao chứ?”
Cô lắc đầu: “Không sao.”
Hà Vân Khai cũng nói: “Không vấn đề gì.”
Lúc này chàng trai mới ôm bóng chạy đi.
Lương Nguyệt Minh không nói gì với Hà Vân Khai nữa, lại bước chậm trên con đường rợp bóng cây, cái bóng kéo dài dưới đèn đường dần sáng.
Hà Vân Khai cảm thấy mình đã làm sai gì đó, nhưng cậu không biết mình làm sai ở đâu.
Năm nay mùa đông ở Bình Thành đến muộn, sau đó lại có thêm một đợt khí lạnh, không ít bạn trong lớp bị cảm, ngày nào cũng nghe thấy tiếng ho và tiếng bút viết trên giấy.
Lương Nguyệt Minh không may cũng bị cảm, cứ mê man suốt buổi, cố chống đỡ cho đến buổi tối tan học, gửi tin nhắn cho mẹ Lương, thu dọn đồ đạc rồi ra cổng trường đợi.
Cô khoác cặp sách đi từng bước chậm ở trên đường, còn chưa đến cổng trường, đột nhiên trước mắt tối sầm, một giây cuối cùng trước khi mất ý thức, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của Hà Vân Khai ở bên tai.
Là sự hoảng loạn lo lắng đó.
Có lẽ đây sẽ là một giấc mơ đẹp.
Lương Nguyệt Minh tỉnh lại trong phòng y tế ở trường, trước mắt là vẻ mặt lo lắng của mẹ, khoảnh khắc ấy nỗi buồn và sự tủi thân dồn nén đã lâu ập đến với cô như thủy triều.
Thích một người, sao mà đau đến thế.
Nếu cứ như vậy, thà đừng gặp nhau ngay từ đầu thì hơn.
Mẹ Lương không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghĩ là cô chịu uất ức ở trường, dỗ dành nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, đợi qua năm nay, mẹ sẽ đưa con về trường cũ học nhé.”
Cách đây không lâu ba Lương đã nhận được lệnh điều động, vừa được gọi về quê cũ, ông liền thu xếp trở lại Nam Thành trước, sau năm mới, mẹ Lương sẽ đưa Lương Nguyệt Minh quay lại sau.
Sau khi khỏi bệnh, Lương Nguyệt Minh mới biết hôm đó Hà Vân Khai đưa cô đến phòng y tế, cậu chạy về phía cô trước mặt Giang Nguyệt, vì đó mà Giang Nguyệt đã cãi nhau một trận lớn với cậu.
“Cho dù lúc đó không phải Lương Nguyệt Minh ngã xuống, kể cả là người tớ không quen, tớ cũng sẽ làm như vậy.” Hà Vân Khai nói: “Đó là một mạng người, một sinh mệnh sống, lẽ nào cậu muốn tớ thấy chết không cứu sao?”
Một lúc lâu sau, Giang Nguyệt cũng có chút mệt mỏi vớ loại cãi vã này, cô ấy chán ghét sự ích kỉ của bản thân, nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ, “Cậu nghĩ thế nào, chỉ có mình cậu biết.”
Hà Vân Khai hiếm khi mất kiểm soát: “Tớ có thể nghĩ cái quái gì? Tớ chỉ nghĩ sẽ cùng cậu đến Bắc Kinh!”
“Nếu tớ nói không muốn đi Bắc Kinh nữa thì sao?”
“Gì cơ?”
Giang Nguyệt lau mắt nói: “Ba mẹ tớ dự định di cư sang Mỹ, họ muốn tớ phải nộp đơn xin vào trường đại học ở Mỹ.”
“Quyết định từ khi nào?”
“Tớ vẫn chưa quyết định.” Giang Nguyệt nói: “Tớ muốn hỏi ý kiến của cậu.”
Hà Vân Khai cười tự giễu: “Ý kiến của tớ còn quan trọng sao?”
“Quan trọng.”
Cậu im lặng, một lúc sau mới nói: “Giang Nguyệt, lúc trước cậu nói với tớ, để tớ suy nghĩ thật kĩ có nên đến Bắc Kinh hay không, nói rằng không muốn tương lai tớ phải hối hận vì quyết định của mình. Bây giờ tớ cũng vậy, tớ không thể cho cậu ý kiến, tớ cũng sợ tương lai cậu sẽ hối hận.”
“Cậu không thể giữ tớ lại sao?”
“Đương nhiên tớ muốn giữ cậu lại, nhưng cậu đã quyết định rồi không phải sao?” Hà Vân Khai nhìn cô ấy: “Thật ra cậu đã quyết định rồi, cậu là một người yêu gia đình, cậu sẽ không vì tớ mà ở lại nước một mình, cũng như vậy, tớ không thể buông bỏ mọi thứ ở đây rồi cùng cậu đến Mỹ.”
Giang Nguyệt bật khóc: “Tớ nói rồi, Tớ vẫn chưa quyết định!”
Hà Vân Khai hít một hơi thật sâu, “Bất kể lựa chọn cuối cùng của cậu là gì, anh đều tôn trọng nó.”
“Tớ có nên cảm ơn cậu vì đã thấu hiểu không?”
Cậu không nói gì, những vết nứt ở tim bị xé nát trong im lặng, Giang Nguyệt mở lời trước, lau nước mắt nói: “Hà Vân Khai.”
Cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh lại: “Cậu nói đúng, tớ đã quyết định đi Mỹ rồi.”
“Rất tốt.” Cậu nói.
“Hà Vân Khai, cậu đúng là đồ hèn nhát lại còn ích kỉ.”
Đây là câu nói cuối cùng Giang Nguyệt để lại cho cậu, trước khi kết thúc kì nghỉ đông, cô ấy nhận được lời mời của mấy trường đại học và cao đẳng trong nước, cũng nhận được offer từ Stanford, không còn lãng phí thời gian ở trường nữa.
Sau khi Giang Nguyệt rời đi, Hà Vân Khai vẫn như mọi khi, không quá khác biệt, chỉ có Chu Trách biết cậu thường nhìn tớ đề thi đến xuất thần.
Cậu ta không nhịn được tò mò: “Mày và Giang Nguyệt kết thúc rồi à?”
Hà Vân Khai lấy lại tinh thần, tự giễu cười: “Còn chưa bắt đầu, lấy đâu ra kết thúc.”
“Mày thật sự không định đuổi người về à?”. ngôn tình sủng
Hà Vân Khai xoay bút, lại tiếp tục im lặng.
Khóe mắt Chu Trách nhìn thấy gì đó, đột nhiên nói: “Mày và Giang Nguyệt, là vì Lương Nguyệt Minh nên mới cãi nhau đúng không?”
“Không liên quan đến cô ấy.”
“Vậy…” Cậu ta nhìn bóng dáng bên ngoài lớp học, trái tim đập rất nhanh, cũng rất loạn: “Mày thích Lương Nguyệt Minh hay thích Giang Nguyệt?”
“Mày nói linh tinh gì vậy?”
“Không có gì.” Chu Trách cười cười: “Trách tao hồ đồ rồi, thứ Sáu tuần này tao tổ chức tiệc sinh nhật, mày đừng quên đấy.”
“Ừm, gửi lại địa chỉ cho tao.”
“Biết rồi.” Chu Trách khoác cặp đi ra khỏi lớp học, bóng dáng trước đó đã không còn ở đấy nữa, cậu nhớ lại phản ứng vừa rồi của Hà Vân Khai, không biết nên khen ngợi diễn xuất tiểu nhân của mình, hay nên cười vì sự thiếu nhạy bén của cậu bạn.
Một câu hỏi lựa chọn A và B đơn giản như vậy, thế mà trong một lúc cậu cũng không đưa ra được đáp án.
Chu Trách quay đầu nhìn chàng trai vẫn đang ngồi trong lớp, cuối cùng cũng không làm gì cả, cậu ta cũng đang cố gắng giành lấy người mình thích.
Mãi đến hôm sinh nhật của Chu Trách, Hà Vân Khai mới biết cậu ta định tỏ tình với Lương Nguyệt Minh, cậu ngồi trong phòng bao nhìn Chu Trách bận rộn, vừa bơm bóng bay vừa xếp hoa tươi, đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Có người gọi cậu đến giúp đỡ, cậu đành lấy bơm để bơm bóng, nhưng lại quên rằng lượng khí mà bóng bay có thể chưa là có hạn, “Bụp” một tiếng, bóng bay màu hồng phấn nổ tung.
“Xin lỗi, giật mình rồi.” Hà Vân Khai đặt máy bơm bóng xuống: “Tao đi rửa tay đã.”
“Đi đi.” Tất cả mọi người đều biết dạo này tâm trạng cậu rất tệ, nên không nói gì thêm.
Hà Vân Khai đi đến bệ cửa sổ ở cuối hành lang, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một bóng trắng, Lương Nguyệt Minh mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, bóng người vụt qua cửa, rất nhanh đã xuất hiện ở đầu cầu thang.
Có lẽ cô không ngờ Hà Vân Khai lại đứng ở đây, bước chân thoáng dừng lại, gật đầu coi như chào hỏi, lúc định rời đi thì cậu đột nhiên nói: “Lương Nguyệt Minh.”
Hà Vân Khai không hiểu sao mình lại muốn ngăn cô lại, chỉ là không muốn cô vào trong căn phòng đó, nhưng lại không có tư cách để giữ lại.
Lương Nguyệt Minh không để ý đến sự im lặng của cậu, “Tớ vào trước đây.”
Cậu không nói gì.
Tối đó Chu Trách tỏ tình không thành công, dường như cậu ta đã biết mình sẽ bị từ chối, trên mặt vẫn là nụ cười cợt nhả ấy: “Không đồng ý lời tỏ tình của tớ, vậy có thể ôm một cái không? Dù sao hôm nay tớ cũng là thọ tinh, coi như an ủi được không?”
Lương Nguyệt Minh chủ động dang tay ôm lấy cậu ta, “Cảm ơn cậu thời gian qua đã giúp đỡ, sinh nhật vui vẻ, Chu Trách.”
“Cảm ơn.” Chu Trách sát lại gần, thì thầm bên tai cô: “Hà Vân Khai và Giang Nguyệt chưa từng ở bên nhau.”
Cô đứng hình.
Cậu ta vẫn ôm lấy cô không buông, thanh âm như đang thủ thỉ: “Tớ biết cậu sẽ rời đi, chúc cậu thuận buồm xuôi gió, thế nên hôm nay, tớ cũng coi như không còn tiếc nuối nữa, cũng hy vọng cậu không rời đi với sự hối tiếc.”
Mũi Lương Nguyệt Minh đột nhiên chua xót, vì tình bạn ngắn ngủi này, vì sự tốt bụng và chân thành của cậu, khẽ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Được rồi, biết nhà cậu nghiêm khắc, tớ nhờ người đưa cậu về.” Chu Trách buông cô ra, “Vân Khai, ở đây tao chỉ tin mày thôi, mày giúp tao tiễn bạn học Lương một đoạn.”
Hà Vân Khai không nói gì, đứng dậy mặc áo khoác lên người.
“Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tớ.” Chu Trách vỗ vai Lương Nguyệt Minh nói: “Cố lên nha.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn, mau đi đi.” Chu Trách giục cô rời đi, quay đầu, đôi mắt lập tức chuyển sang màu đỏ.
Lương Nguyệt Minh đi theo Hà Vân Khai ra khỏi nhà hàng, gió đêm đông lạnh thấu xương, ánh đèn neon nhấp nháy trên đường phố, lại thêm chút ấm áp cho đêm đông.
Hai người sánh bước bên nhau trên phố, trên trời bỗng dưng đổ tuyết xuống.
“Tớ vẫn còn nhớ ngày đầu tiên chuyển đến trường Trung học số 8, cậu nói cậu chưa bao giờ thấy cầu vồng xuất hiện ở trường, tớ vừa đến đã được thấy rồi.” Lương Nguyệt Minh thở ra một hơi ấm: “Hôm đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy cầu vồng với cậu, hôm nay cũng là lần đầu tiên tớ ngắm tuyết cùng cậu.”
Cậu nhìn cô gái đứng trong bóng tối, tim bất giác đập nhanh.
“Hà Vân Khai.” Mũi Lương Nguyệt Minh chua xót, đôi mắt từ từ đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: “Cậu có biết là tớ thích cậu không?”
Hà Vân Khai không trả lời.
Cậu nghĩ có lẽ cậu đã biết, lại giả vờ như không biết.
Giang Nguyệt nói đúng, cậu là một kẻ hèn nhát ích kỉ.
“Nhưng lúc này vấn đề đó không còn quan trọng nữa.” Lương Nguyệt Minh nhìn cậu, dùng hết tất cả dũng khí mà nói: “Hà Vân Khai, mình thích cậu.”
Đôi mắt của cô rất chân thành.
Phút chốc Hà Vân Khai trở nên vui vẻ: “Tớ…”
“Cậu không cần trả lời.” Cô cúi đầu, nước mắt rơi thành tuyết: “Tớ biết cậu thích Giang Nguyệt, cậu né tránh tớ, vì Giang Nguyệt mà cậu khó chịu phiền muộn tớ đều biết, tớ chỉ không muốn để bản thân hối tiếc mà thôi.”
Hà Vân Khai muốn nói gì đó, nhưng trái tim như bị che phủ bởi lớp màng mỏng, khiến cậu tức giận, cũng không nói được gì cả.
Lương Nguyệt Minh lau vội nước mắt trên mặt, nhưng ngay sau đó giọt nước mắt mới lại rơi xuống, cô mỉm cười và nói trong đôi mắt ngấn lệ: “Hà Vân Khai, tớ phải về rồi.”
Cuối cùng cậu mở miệng nói: “Tớ tiễn cậu.”
Lương Nguyệt Minh lắc đầu: “Không cần, chúng ta không cùng đường.”
Trong hành trình cuộc đời của cậu, cô chỉ là hành khách ngắn hạn, cậu có đích đến của riêng mình, sẽ dừng lại vì cô ấy chỉ không dừng lại vì cô.
Hà Vân Khai đứng đó bất động, chỉ nhìn cô rời xa, dáng người gầy yếu bị đám đông lấn át, dần dần biến mất trong màn đêm.
Tại thời điểm đó cậu vẫn chưa biết, cảnh tượng ấy sẽ là cơn ác mộng cả đời của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.