Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhìn biểu tình tự tiếu phi tiếu (*) của Tấn Nguyên, Tiếu Sở Bạch cắn răng: "Em nghe nói tình hình kinh doanh của công ty cũng không tệ lắm nên anh muốn đi ăn mừng không?."
(*) Tự tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Sau khi Tấn Nguyên biết sự kiện kia, Tiếu Sở Bạch vẫn cho rằng hai người không hề có kẽ hở, còn giống như trước đây.
Cậu ta cho rằng chỉ cần không đề cập đến Trình Diệp là có thể hoàn toàn giống như trước đây sao, làm sao có khả năng!
Trình Diệp chính là bảo bối đầu quả tim của hắn, mà hành động của Tiếu Sở Bạch hiện tại chỉ càng làm hao mòn tình cảm trước đây của hai người.
Trong lòng hắn bây giờ chỉ muốn nghĩ cách làm sao từng chút một loại bỏ Tiếu Sở Bạch để tránh nỗi lo về sau, tốt nhất trực tiếp đuổi ra nước ngoài, nghĩ như thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cậu ta để báo cáo tài chính lên bàn: "Có thời gian thì đi."
Nhìn ngón tay thon dài của Tấn Nguyên đặt trên cặp văn kiện màu đen, đáy mắt Tiếu Sở Bạch toát ra một chút si mê, tuy rằng kiêng kỵ đây là thư phòng, nhưng cùng đã rất rõ ràng, cậu ta muốn lành làm gáo vỡ làm muôi (*).
(*) Lành làm gáo, vỡ làm muôi: Khéo lợi dụng tất cả, không bỏ phí gì, thái độ bất cần, muốn ra sao thì ra, không làm được việc này thì dùng vào việc khác.
Tiếu Sở Bạch lộ ra biểu tình mừng rỡ: "Được ạ, em lúc nào cũng rảnh."
Tấn Nguyên vẫn như trước một bộ dáng không mặn không nhạt: "Muốn thời gian của tôi." Nhưng thời gian của tôi đều phải dành cho người thân, cậu thì là cái thá gì?!
Ở một bên xem camera của hệ thống, Trình Diệp thiếu chút nữa đã quên trong phòng cũng có camera xì xì bật cười, cậu nhét nhét góc chăn, dựa vào cánh tay che giấu khóe môi hơi nhếch lên, cười cười nhìn thái độ Tấn Nguyên lúc này chính là xem thường Tiếu Sở Bạch.
Phải biết Tấn Nguyên trong dữ liệu thế giới có thể không phải như vậy, hắn tuy rằng không thích Tiếu Sở Bạch, nhưng đến cùng Tiếu Sở Bạch cũng là con trai của ân nhân cứu mạng, Tiếu Sở Bạch có năng lực chém đứt một số hợp đồng làm ăn lớn, nhưng cụ thể có thật là như vậy hay không thì lại không nói rõ, mà Trình Diệp nghĩ là dù Tấn Nguyên không tin lời Tiếu Sở Bạch nói, nhưng cũng không đến nỗi không nể mặt mũi.
Đó cũng là lý do vì sao nguyên chủ dù chỉ là một tiểu tiểu nhân vật cuối cùng lại bị chèn ép gán ghép tội lớn, chết một cách thê thảm như thế!
Hiện tại nhìn lại Tiếu Sở Bạch, ha ha, xem ra Tấn Nguyên thích loại hình tiểu bạch thỏ nhu nhược này!
Bản thân cậu chỉ cần ra vẻ yếu ớt hơn Tiếu Sở Bạch, chẳng phải hắn sẽ thích bảo vệ cậu mà không phải Tiếu Sở Bạch sao?
Chuyện Tiếu Sở Bạch hãm hại nguyên chủ, Trình Diệp nhất định sẽ vạch trần toàn bộ cái đuôi hồ ly của cậu ta!
Mặt chợt hiện lên một chút mất mát, đáy mắt Tiếu Sở Bạch ngượng ngùng gật gật đầu: "Không cần gấp, gần đây công ty bận, anh chú ý sức khoẻ."
Hai người nhìn nhau không nói gì, Tấn Nguyên không có gì để nói với Tiếu Sở Bạch.
Năm đó cha Tiếu Sở Bạch thu dưỡng hắn cũng chỉ là nhìn thấy hắn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác thông minh, nhanh nhẹn hơn, một mình lang thang ở bên ngoài cũng sẽ chết đói nên đem về dạy dỗ như một tay chân trung thành mà thôi.
Cũng chả xem hắn là con trai nuôi, tùy tiện tìm mấy người chỉ dẫn, phần lớn thời gian đều là đánh đánh giết giết.
Một đứa bé, chưa bao giờ để ý tới tâm lý hay sức khoẻ của hắn, mà là mỗi ngày 'tắm trong chiến trường đẫm máu', nếu như không nhẫn tâm sẽ bị người khác giết chết.
Tấn Nguyên từ nhỏ chính là tiếp thu giáo dục dị dạng như vậy.
Hắn vì để cha nuôi có chỗ đứng vững chắc, mở rộng địa bàn, tẩy trắng việc làm ăn, kiếm ra bạc triệu, cũng đã tính là trả lại công ơn nuôi dưỡng của đối phương.
Sau khi cha Tiếu Sở Bạch chết, vì để Tiếu Sở Bạch có nửa đời còn lại sống sung sướng, gần một nửa bất động sản đều chuyển cho con trai trên danh nghĩa của ông ta, hắn thậm chí còn bất chấp nguy hiểm tính mạng vì Tiếu Sở Bạch mà ăn mấy viên đạn.
Mặc dù ân tình có lớn tựa trời biển đi nữa cũng không còn lại bao nhiêu.
Nếu như Tiếu Sở Bạch an phận, hắn cũng rất nguyện ý chăm sóc đối phương đến chết, nhưng ——
Hiện tại Tiếu Sở Bạch rõ ràng đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn, còn khiêu chiến rất nhiều lần, Tấn Nguyên nguyện ý che chở Tiếu Sở Bạch, chẳng qua là cảm thấy quen biết đã nhiều năm như vậy, nuôi chó cũng nên có tình cảm.
Nhưng nếu so với người mình quan tâm, bên nào nặng bên nào nhẹ căn bản không cần suy nghĩ, một bên là chó con lưu lạc làm sao cùng người nhà tranh sủng?
Tấn Nguyên đã thấy qua rất nhiều biểu cảm thông qua ánh mắt, trước đây hắn không quá quan tâm Tiếu Sở Bạch, hiện tại liếc mắt một cái, chỉ cần để ý, làm sao có khả năng không thấy được hiện tại đáy mắt Tiếu Sở Bạch ẩn giấu gan hùm mật báo, chỉ có điều đồ trong tay Tiếu Sở Bạch vẫn chưa hoàn toàn giao ra, không thích hợp ra tay quá ác thôi.
Trình Diệp, bảo bối của hắn, người hắn đặt trên đầu quả tim, bất luận người nào, cho dù là chính hắn, cũng không thể thương tổn cậu.
Thế mà Tiếu Sở Bạch, không chỉ một lần 'đâm' Trình Diệp, cũng chính là 'đâm' vào tim hắn, những tổn thương này hắn sẽ trả lại gấp trăm lần.
Tiếu Sở Bạch còn đang muốn nói gì đó, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân ầm ĩ, cậu ta khẽ cau mày, muốn nói bây giờ người giúp việc càng ngày càng không hiểu quy củ, nhưng nhìn thấy sắc mặt Tấn Nguyên trong nháy mắt trở nên khó coi, theo bản năng im miệng.
Cậu ta đoán chính là tên nhiễu sự kia, tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng ngoại trừ tên tiện nhân kia, không ai có thể khiến Tấn Nguyên biểu lộ cảm xúc rõ ràng như vậy.
Tấn Nguyên đứng lên, lúc hốt hoảng làm cặp văn kiện màu đen rơi trên mặt đất phát ra âm thanh xoạch không nhỏ, Tiếu Sở Bạch lần đầu tiên nhìn thấy Tấn Nguyên hốt hoảng như vậy.
So với tức giận, loại hoang mang này mới càng thể hiện tầm quan trong của Trình Diệp trong mắt hắn.
Đang ở trong biệt thự thì có thể xảy ra chuyện gì mà phải hốt hoảng như vậy?
Dù là cha chết, hay đối mặt với những thế lực hùng hổ khắp nơi, mặc dù hai người bọn họ bị vây khốn trong biệt thự, chỉ có thể trốn ở thư phòng, lúc nào cũng có thể bị một viên đạn bay đến bắn trúng cũng không hốt hoảng như vậy.
Nhưng bây giờ ——
"Trình thiếu gia!" Tiếu Sở Bạch nghe thấy ngoài cửa phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi, cậu ta tính bước ra chuẩn bị hỏi xảy ra chuyện gì, lại bị một lực mạnh đẩy ra, Tấn Nguyên đã tông cửa xông ra ngoài.
Đáy mắt Tiếu Sở Bạch chợt lóe lên một tia không cam lòng, yên lặng siết chặt nắm đấm đi theo ra ngoài.
Trình thiếu gia, chỉ là một tên bán mông thì tính cái gì là Trình với chả thiếu gia!! Thật sự xem bản thận có thể một bước lên trời! Quả thật không biết điều!
Tiếu Sở Bạch tức đến cắn môi chảy máu, nhưng cậu ta không nói tiếng nào, cũng không ngăn Tấn Nguyên, Tiếu Sở Bạch biết, chỉ cần mình lên tiếng, lập tức sẽ có người lại đây ném cậu ta ra ngoài.
Khi đó, mặt mũi của cậu ta sẽ chẳng còn gì.
Cậu ta tin hiện tại Tấn Nguyên đã bị mê hoặc nhất định sẽ làm vậy.
Tiếu Sở Bạch hận Trình Diệp ngày càng nhiều, không kìm lòng được liền toát ra vẻ chán ghét cùng ghét bỏ, cậu ta nháy mắt một cái, cực lực che giấu đi.
Phòng ngủ củaTấn Nguyên ở kế thư phòng, từ trước đến giờ không cho bất luận người nào tới gần đây, ba bốn người vây quanh, trong đó còn có một thanh niên mặc áo bác sĩ đang nôn nóng mà xoay quanh ngoài cửa
"Bác sĩ Quách đã đi vào." Thanh niên tiến lên đón trước tiên động viên Tấn Nguyên, lại vội vàng giải thích, "Không có gì đáng ngại, chỉ là té xỉu, lỡ tay làm rớt ly, động tĩnh có chút lớn."
"Này mà gọi là không có gì đáng ngại?!" Tấn Nguyên thiếu chút nữa liền nổi giận túm vạt áo thanh niên, hắn hít sâu một hơi, "Thầy cậu tự mình đi vào?"
"Vâng." âm thanh thanh niên hàm hồ, hiển nhiên là sợ đến đầu lưỡi đều run rẩy.
Cũng không phải bởi vì tình huống người bên trong nghiêm trọng, mà là thầy hắn tự mình khám, chỉ là thiếu niên kia rất quan trọng trong lòng Tấn Nguyên, nên hắn có chút sốt sắng, sợ không nắm chắc được vấn đề xảy ra, vậy coi như không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.
Tấn Nguyên đẩy cửa vào, cửa vừa mở vừa khép tạo ra một khoảng cách nhỏ, Tiếu Sở Bạch thấy bày trí trong phòng, so với bày trí giản đơn lúc trước hoàn toàn khác biệt, trên sàn thậm chí còn trải thảm màu trắng gạo, phải biết Tấn Nguyên ghét nhất là các loại lông, bởi vì đâu đâu cũng dính toàn lông là lông——
Nhưng cậu ta không tới có mấy ngày, liền phát hiện Tấn Nguyên thế mà vì một nam nhân khác không chỉ trải thảm, còn đổi bộ ghế salon da màu nâu lãnh cảm thành salon ghế salon vải màu trắng gạo, nhìn cái kia đi, cậu ta thậm chí còn thấy mấy thứ trang trí trên tường tuyệt đối không phải phong cách của Tấn Nguyên.
Những đồ trang trí rườm rà lại không cần thiết là thứ mà Tấn Nguyên ghét nhất, nhưng bây giờ ——
Nơi này, trong lúc vô tình, đã dần dần biến thành nhà của một người khác.
Vậy mình đây thì tính là gì.
Rõ ràng là mình quen biết Tấn Nguyên trước, mình đến sớm hơn Trình Diệp mười mấy năm, mình có ân với Tấn Nguyên, cho dù xếp hàng cũng không tới lượt tên tiểu tiện nhân kia!!
Tiếu Sở Bạch như bị quỷ nhập đi về phía trước hai bước, muốn mở cánh của kia ra, đó là thế giới thuộc về Tấn Nguyên, tiến vào thế giới kia, cậu ta mới có thể cảm thấy an tâm, thoải mái.
Tấn Nguyên, là của mình, là của một mình mình!
Ai cũng không được cướp đi.
"Tiếu thiếu gia!" Vệ sĩ của Tấn Nguyên biến sắc, vội vàng ngăn trở bước tiến của Tiếu Sở Bạch.
Tiếu Sở Bạch nghiêm mặt: "Làm sao, tôi không thể đi vào à?"
Tề Khải không cảm xúc nói: "Ngũ gia hiện tại không tiện."
Tiếu Sở Bạch đột nhiên lớn tiếng trách mắng: "Tôi là em trai của anh ấy, có cái gì không tiện, bác sĩ cũng có thể tiến vào, tôi tại sao không thể vào?!"
Vệ sĩ đứng sau đang tính nói gì đó lại bị Tề Khải ngăn cản.
Em trai? Thật là buồn cười, đã bao nhiêu năm rồi mà còn đem danh xưng này ra doạ người?
Cũng không nhìn lại xem bản thân đã bị xa lánh thành dạng gì, đến khi nào mới có thể nhận ra địa vị của bản thân?
Bản thân Tề Khải xem thường nam nhân bán thân như Trình Diệp, nhưng đến cùng vẫn từng nhận ân tình của Trình Diệp.
Hắn cũng xem thường Tiếu Sở Bạch, đã không bản lĩnh còn muốn leo lên đầu người khác, ánh mắt nhìn bọn họ cứ như bọn họ thiếu nợ cậu ta một trăm tám mươi vạn vậy, khiến người khác khó chịu.
Bất quá hắn là vệ sĩ của Tấn Nguyên, vẫn luôn căn cứ theo thái độ của Tấn Nguyên mà làm việc, lúc trước thấy Tấn Nguyên cũng cho Tiếu Sở Bạch hai phần mặt mũi, ngày đó lại bị làm cho mất hết mặt mũi, muốn nói tâm lý một chút gợn sóng cũng không có là không có khả năng.
Hắn biết Tấn Nguyên coi trọng Trình Diệp, cũng biết Tấn Nguyên hiện tại đang suy nghĩ làm sao đuổi Tiếu Sở Bạch đi, vậy hắn sẽ hiện tại tận dụng thời cơ này ——
Tề Khải không dấu vết nghiêng người sang, để Tiếu Sở Bạch có thể nhìn rõ hơn quang cảnh bên trong!
Trong khe cửa, khung cảnh ấm áp, ngoài khe cửa, bầu không khí cứng ngắc, tựa như hai thế giới, Tiếu Sở Bạch thấy bóng lưng cao to của Tấn Nguyên, đầu ngón tay Tiếu Sở Bạch khẽ run, thật vất vả duỗi ra mới chạm đến cửa, liền muốn rụt lại.
Cuối cùng Tiếu Sở Bạch hít sâu một hơi vẫn chậm rãi đẩy cửa ra.
Lần đẩy này tựa như dùng hết khí lực toàn thân.
Cậu ta không đi vào, liền ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn một phòng mấy người được bao phủ dưới ánh mặt trời.
...
"Không bị thương, thật sự không có!" Trình Diệp rúc vào trong ổ chăn, cực lực tránh né bàn tay muốn kiểm tra của Tấn Nguyên, không ngừng hướng hắn nháy mắt: 'Còn có người ở đây, đừng táy máy tay chân, còn chưa đủ mất mặt sao?'
Mắt cá chân cậu quấn một tầng băng gạc, kỳ thực chỉ bị mảnh thủy tinh cắt mấy vết nhỏ, bôi thuốc ngày mai liền khỏi, không cần phải kinh động chúng sinh như vậy đâu, Trình Diệp xẹp xẹp miệng.
Tấn Nguyên nắm tay cậu, quay qua hỏi bác sĩ Quách, đó là một người có mái tóc trắng xoá, thoạt nhìn là biết đã làm bác sĩ rất nhiều năm, rất trầm ổn: "Tại sao lại đột nhiên té xỉu, có cần phải đi bệnh viện kiểm tra không?"
"Không cho hỏi!" Trình Diệp đột nhiên vùng lên che miệng của hắn.
"Sao lại giấu bệnh sợ thầy, đừng nghịch." Tấn Nguyên dở khóc dở cười, kéo tay của cậu, nhưng không dám dùng sức, bị Trình Diệp tránh thoát.
Trình Diệp tội nghiệp nháy mắt, lông mi đen thui cong vểnh vụt sáng, giống như lông gãi vào tim Tấn Nguyên, nhẹ nhẹ ngứa ngứa.
Đáng tiếc Tấn Nguyên không bị sắc đẹp mê hoặc, chỉ trầm mặt nhìn về phía bác sĩ Quách.
"Không cần đi bệnh viện kiểm tra."
Ngay khi bác sĩ Quách mở miệng, trong nháy mắt, Trình Diệp liền biết ngăn cản cũng vô vọng, cậu thu về trong chăn, ngay cả đỉnh đầu cũng không lộ ra.
Tấn Nguyên "..." Cái tật xấu gì đây.
Không thể làm gì khác hơn là một bên cùng cậu đấu tranh, hắn ấn ấn cuốn lấy chăn, chỉ lo cậu tự làm ngạt bản thân, một bên nói chuyện cùng bác sĩ Quách.
Bác sĩ Quách cười cười: "Trình Tiểu Diệp Tử vốn là suy nhược cơ thể, lại thiếu máu, ngồi thời gian dài bỗng nhiên đứng lên làm cho máu không kịp đẩy lên não, sắp tới ăn nhiều đồ ăn và đồ bổ máu là được."
Tấn Nguyên: "... thiếu, thiếu cái gì? Máu?" Hắn không nghe lầm? Hắn không hề làm gì cả làm sao lại thiếu máu?
Nếu không phải biết Tiểu Diệp Tử cả ngày đều ở trong biệt thự, còn sống dưới sự theo dõi của hắn, hắn thật sự hoài nghi Tiểu Diệp Tử có phải là lén lút đi ra ngoài tìm ăn không.
Trốn trong chăn, Trình Diệp nhè nhẹ đạp eo Tấn Nguyên, lộ ra một đôi mắt đậu đen, nhắc nhở hắn không được nói chuyện.
Tấn Nguyên: "..." Hắn có thể nói cái gì, chỉ có thể nói cậu thân thể không tốt.
Bác sĩ Quách ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tấn Nguyên một cái, nói trắng ra: "Khoảng thời gian này đừng làm chuyện đó".
Tấn Nguyên: "..." Không phải, thật sự không phải.
Oan uổng quá quan ơi!
Khoảng thời gian này, là từ đầu tới đuôi cũng chỉ được làm chuyện đó một lần!
Tấn Nguyên lần đầu tiên cùng người khác tiếp xúc thân mật, hắn cũng không hiểu y khoa, nhưng nghe bác sĩ Quách nói như vậy, vậy thì chính là Tiểu Diệp Tử từ nhỏ thân thể đã suy yếu, vốn không phải do vì làm chuyện đó.
"!" Cổ chân Trình Diệp bởi vì quấn băng gạc mà lộ ra bên ngoài màu đỏ cùng với gân xanh nổi lên càng làm mu bàn chân thêm tinh tế, giống như hàng mỹ nghệ, cậu trợn mắt giận dữ nhìn Tấn Nguyên, vèo một cái thu chân về, cả người đều trốn trong chăn. Ngôn Tình Sắc
Chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe, xoay vòng vòng xem sắc mặt Tấn Nguyên.
Có chút ngượng ngùng, cũng cảm thấy có lỗi, dù sao... Tấn Nguyên đúng là không có tay máy tay chân nhiều nhưng ——
666: "..." Hệ thống đã ra tay, bất kể là huyết áp cao hay huyết áp thấp, muốn giả bệnh gì có bệnh đó!!
Tấn Nguyên bật cười, chẳng trách vẫn luôn không để cho mình hỏi, bất quá đây cũng không phải là ốm vặt, cũng không thể sau này không bao giờ 'vận động'.
Vận động 'thể dục thể thao' rất tốt, vừa có thể thể hiện tình cảm yêu thương thuần tuý giữa hai người mà... nếu hai người hợp nhau sẽ giúp khoảng cách giữa hai trái tim gần nhau hơn.
Hắn cúi người tri kỷ mà giúp Trình Diệp nhét nhét góc chăn, liếc mắt không nhìn Trình Diệp nữa, lắc đầu bất đắc dĩ, kéo bác sĩ Quách hỏi kỹ càng cách để bồi bổ máu.
Nghe vậy ánh mắt Trình Diệp như dao hoá thành thực thể thiếu chút nữa bắn ra đâm vào người, nhưng đối phương không chút mảy may để ý, cuối cùng bởi vì đôi mắt trợn lên quá đau, bất đắc dĩ nhắm mắt dưỡng thần —— xem sắc mặt sặc sỡ của Tiếu Sở Bạch, biểu tình không cam tâm chỉ hận không thể ném cậu ta ngoài của sổ nhưng lại không dám làm gì.
Đừng nói, loại vẻ mặt này, cho dù Tiếu Sở Bạch là kiểu mặt có làm sao cũng vào được top ba khuôn mặt đẹp thì biểu tình này cũng quá là đặc sắc, Trình Diệp chà chà hai tiếng, cùng 666 nói: "Muốn xem vẻ mặt này xuất hiện trên khuôn mặt tao, chỉ tiếc vẻ mặt này sau này mãi mãi cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trên mặt tao được!"
Loại biểu cảm không cam lòng cùng bất đắc dĩ này là thuộc về người thất bại.
Mà cậu, đã được mặc định là người sẽ cười đến cuối cùng!
666: "..." Đây cũng không phải là lần đầu tiên bị Trình Diệp phá vỡ bầu không khí nói chuyện hài hoà giữa Tiếu Sở Bạch và Tấn Nguyên, nếu còn tiếp tục như vậy, Bạch Liên hoa nhất định sẽ hắc hóa, dù sao... Ngay cả thời gian giải thích cũng không cho, làm gì có ai có thể chịu đựng được!!
Đại Diệp Tử, vừa thông minh vừa lợi hại, vô hạn sùng bái ~
Tiếu Sở Bạch ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi biệt thự, trở lại nhà mình.
Cậu ta lúc bị khỏi biệt thự, tùy tiện tìm một chỗ để ở, kỳ thực vẫn còn nghĩ qua một thời gian ngắn chờ Tấn Nguyên hết giận thì lại chuyển về, cho nên căn bản chưa nghĩ đến việc tìm nhà ở.
Nếu không phải ngại bẩn, cậu ta liền đi ở khách sạn.
Cậu ta hiện tại ở nhà trọ phức hợp, đơn giản đến nỗi không có đồ đạc gì, bởi vì cậu ta chỉ tính ở tạm, nhà của mình là Tấn Nguyên.
Nơi nào có Tấn Nguyên, nơi đó chính là nhà của mình.
Tiếu Sở Bạch ngồi trên ghế salon, tiện tay mở TV, nhưng cậu ta lại không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì.
Trong đầu, tâm lý, cũng chỉ có một ý nghĩ.
Tấn Nguyên, bị cướp mất rồi!
Không thể như vậy được, tuyệt đối không thể!
Tiếu Sở Bạch quơ tay, đem khay trà trên bàn quét hết xuống đất, âm thanh vỡ vụn của thuỳ tinh vang lên loảng xoảng, trong nháy mắt thức tỉnh Tiếu Sở Bạch.
Nhìn vết hồng bé nhỏ trên mu bàn chân, Tiếu Sở Bạch nhớ tới cổ chận được băng bó thành bánh chưng kia, hận đến nghiến răng ken két!!