Văn phòng tổng giám
đốc nằm trên tầng cao nhất. Trên bàn làm việc chiếc đồng hồ kêu "tik
tak", cây kim nhỏ từ từ đung đưa. Bốn phía yên tĩnh khác thường khiến
người ta cảm thấy nặng nề. Tần Tấn Dương một mình đứng trước cửa sổ sát
đất, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
" Rất đơn giản! Vì ghen! Người này không phải là anh chứ Tần Tổng" LỜi nói của Quan Nghị vẫn quẩn quanh trong đầu hắn.
Có khả năng này sao? Thật ra cũng không đơn giản là anh muốn chinh phục
người con gái kia. Đang suy nghĩ cách chinh phục cô thì đã bị cô chinh
phục sớm. Nếu không giải thích thế nào hành động khác thường của anh
đây. Tần Tấn Dương anh đây không lẽ lại phải lòng cô nhím nhỏ đáng
thương đó à?
Chợt, hắn sảng khoái mà cười. Bởi vì hiểu nôi tâm
của chính mình cho nên mới cười như thế cười thoải mái, không sợ hãi.
Không ngờ mình từng lăn lộn với hàng trăm ngừoi phụ nữ, cuối cùng lại
bại dưới tay một cô gái, đúng là chuyện nực cười.
Trò chơi "săn
tâm" này phải đổi thành săn thê mới đúng. Người phụ nữ Tần Tấn Dương
anh nhìn trúng nhất định không thể để chạy thoát. Cho dù bên người cô có một đám người bảo hộ.
Với ý nghĩ trong đầu Tần Tấn Dương vui vẻ
xoay người đi ra phòng làm việc. Ngẩng đầu đã thấy Quan Nghị đã sớm chờ
hắn trong thang máy. Trên mặt Quan Nghị biểu tình" Tôi đã biết" khiến
người khác có chút bất đắc dĩ.
Quan Nghị đợi hắn đến gần, ấn cho thang máy chuyển động, thang máy từ từ từ tầng cao nhất đi xuống.
" Cậu không hỏi tôi đi đâu sao? " Tần Tấn Dương đem cả người dựa vào thang máy hứng thú hỏi ngược lại.
Quan Nghị lắc đầu cố ý nói
" Ngài muốn đi đâu tôi làm sao biết được. Tôi chỉ là thư kí nho nhỏ không phải con giun trong bụng ngài."
Tần Tấn Dương cười, đưa nắm đấm hướng lồng ngực Quan Nghị đánh vào" Tiểu tử thối nhà cậu"
" Đinh!' Thang máy cuối cùng cũng đến nơi
Quan Nghị ánh mắt nghiêm túc đứng đắn hỏi
"Tấn Dương cậu xác định sao? "
Liền xác định là cô bé kia sao? Tình yêu giống như liều ma túy. Một khi đã
hút vào liền không thể bỏ được. Cho dù là khống chế hay cưỡng chế, trong lòng chính mình cũng không bao giờ quên được. Huống chi người này nổi
tiếng phong lưu, hiện tại lãng tử đã muốn quay đầu sao?
Tần Tấn
Dương thẳng người đứng lên, đi vào trong thang máy, không chút do dự đưa tay ấn nút. Trong nháy mắt khi thang máy gần đóng lại hắn mới nhẹ nói
" Cô ấy khác"
Đơn giản chỉ ba chữ. Vậy đủ ròi, đủ chứng minh Đồng Thiên Ái trong lòng hắn chiếm một vị trí khá lớn. Một khi hắn nhận định điều gì đó, đoán chừng
sẽ không bao giờ thay đổi.Nhưng đáng cười chính là, cõ gái đáng thương
kia hiện đang nắm ưu thế trong tay, Tấn Dương hẳn là hiểu được điều này
đi. Khuôn mặt rạng rỡ tươi cười của Tần Tấn Dương cuối cùng cũng biến
mất trong tầm mắt. Quan Nghị nhìn theo cửa thang máy đã khép chặt, cả
người rơi vào trầm tư: " tấn Dương hắn thay đổi, ngày mai mặt trời chắc mọc đằng Tây quá!”. Vừa nói xong liền xoay người, hướng phòng làm việc của mình đi tới.
“ Aaaaaa! Sõ mình thật khổ mà, chắc cũng nên tìm
một cô bé con để nói chuyện yêu đương thôi! Quan Nghị vưa đi vừa nghĩ,
lại tự lẩm bẩm với chính mình. Chợt nhớ ra điều gì, hắn nhíu nhíu mày “
Đúng rồi! Tìm một cô nhi như Đồng Thiên Ái.”
Phía trước Cao õc
công ty Âu tiệp, một chiếc xe con từ đằng xe tiến tới, ngay lập tức dưng sát bên đường. Tiêu Bạch Minh cẩn thận đem khóa an toàn cởi ra, cố ý
dặn dò
“ Buổi trưa nhớ ăn cơm biết không, không được để đói bụng”
“Anh BẠch Minh! Làm ơn đi! Sao em thấy anh giống ông quản gia già quá! Chỉ
có việc ăn cơm thôi mà, sẽ chẳng có ai quên đâu!” Đõồng Thiên Ái chịu
hết nổi, liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Tiêu Bạch Minh ngây ngô cười, không đem lời cằn nhằn của cô vào tai.
“Được rồi! Anh Bạch Minh, em đi đây không thì muộn mất! Còn mười phút nữa
thôi!” Đồng Thiên Ái liếc nhìn đồng hồ, vội vàng muõn xuõng xe.
“Thiên Ái” Tiêu Bạch Minh chợt gọi cô một tiếng. Động tác dừng lại, Đồng Thiên Ái quay đầu lại, nghi hoặc nhìn anh
“Sao vậy anh Bạch Minh?”
“That ra thì…..” Em không cần phải gọi anh là “Anh Bạch Minh”. Tiêu Bạch Minh
nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô, lời tiếp theo không biết nói thế nào.
Ai! Mặc dù cô đáp ứng làm bạn gái của mình, nhưng Tiêu Bạch Minh bi ai
mà phát hiện, giữa bọn họ khôngcó cảm giác người yêu, mà chính là càng
lúc càng giống “tình anh em”. Người yêu, có thể thế này sao? Không có
một chút hành động thân mậtmờ ám gì cả. Thiên Ái là ngốc, là còn ngây
thơ, hay cô đối với anh mà nói không phải là loại cảm giác “Yêu thích”
đó.
“ Thiên Ái” Thấp giọng nỉ non tên cô, trong tiếng nói đều có chút khàn khàn.
Đõồng Thiên Ái nhìn anh, cũng không cảm thấy có gì khác thường “Anh Bạch Minh! Anh hôm nay sao vậy?”
“…….” Tiêu Bạch Minh trong lòng nhẻ thở dài. Đưa tay nhẹ vuõt mái tóc cô, bất chợt tiến lại gần , cúi đầu muốn hôn lên đôi môi kia.
“…….”
Nhìn mặt của anh càng ngày càng lại gần trong nháy mắt sắp chạm tới môi
mình, Đồng Thiên Ái theo phản xạ quay đầu né tránh. Mà môi anh theo như
thế liền rơi xuống khuôn mặt cô
Hành động mờ ám tuy rất nhỏ,
nhưng lại đủ để biết rõ lòng mình. Mang tiếng là người yêu, nhưng lại
không có cách nào làm ra hành động thân mật đúng chất người yêu. Như vậy quan hệ của bọn họ, có phải hay không cần cân nhắc lại.
“Anh
Bạch Minh…. Em…….” Đồng Thiên Ái cắn răng , không biết nên nói gì. Sao
tự nhiên cô lại quay đầu né tránh đây ? Ngay chính mình cũng không
hiểu. Cô thích anh Bạch Minh, tại sao khi anh sắp hôn lại quay đầu….
Tiêu Bạch Minh nhàn nhạt cười “Khoong sao! Mau đi làm đi! Sắp trễ rồi!”