Edit : Mai Hương
"Tha thứ?" Đồng Thiên Ái lầm bầm thì thầm cái từ này, cảm thấy hết sức xa lạ.
Sống trên đời này hơn hai mươi năm, hầu như chưa từng có ai làm ra
chuyện gì khiến cô cảm thấy không thể tha thứ! Những người đối với cô
tốt, đối với cô không tốt, toàn bộ chỉ là khách qua đường mà thôi!
Đồng Thiên Ái thở dài phiền não, lẳng lặng nhìn người trước mắt
“ Anh biết thế nào gọi là “khách qua đường” không?
“Cái gì?” Hiện tại, biến thành Tần Tấn Dương mặt ngây ngốc nhìn cô.
Trong cái đầu nhỏ này của cô, đến tột cùng là chứa những thứ gì đây?
“Tha thứ” cùng “Khách qua đường” hai chữ này, có quan hệ với nhau sao?
Giọng nói nhẹ nhảng, Tần Tấn Dương tự nói với chính mình “Khách qua
đường! Cái gì gọi là khách qua đường đây?”
“Giống như lúc ngươi đói bụng, sau đó đi vào một quán cơm nhỏ, cơm nước
xong, đứng dậy trả tiền, rồi từ đó về sau sẽ không bao giờ trở lại quán
cóc này nữa”
Cho nên, tha thứ làm gì chứ? Điều kiện trên hết của tha thứ chính là
người kia còn lưu lại trong sinh mệnh của mình, sẽ cùng hắn dây dưa,
cùng hắn có quan hệ. Như vậy “Tha thứ” mới có ý nghĩa, nếu không, không
đáng để nhắc đến.
Tần Tấn Dương trầm mặc không nói, suy nghĩ ý tứ trong lời nói của cô.
Một giây tiếp theo thông suốt ngẩng đầu, bàn tay đặt nơi eo cô bỗng dưng tăng thêm lực đạo, kéo cả người cô ập vào trong lòng mình. Dường như
hắn muốn biểu thị công khai quyền độc chiếm của chính mình.
“Tôi không phải khách qua đường!” Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, Tần Tấn Dương tức giận gầm nhẹ.
Đồng Thiên Ái lắc đấu một cái, cả người tỉnh táo hẳn lên, trực tiếp nói
“ Tôi không biết, bây giờ anh nói với tôi những thứ này còn cần thiết
sao? Tôi chỉ biết,chiếc gương bị bể dù hàn gắn kiểu gì thì trên mặt
chiếc gương vẫn hằn lại những vết nứt. Hay như người khác thường nói,
chậu nước hắt đi không thu lại được!. Như vậy anh hiểu không?”
“Thật ra thì anh nói không sai. Anh chỉ nói sự thật thôi. Sự thật là tôi mang chính mình bán cho anh một tháng, làm người phụ nữ của anh trong
vòng một tháng đó.”
“Mặc dù trên thực tế chỉ có một tuần” Đồng Thiên Ái bổ sung thêm. “
Cho dù như thế cũng không thay đổi được sự thật anh không có nói sai.”
“ Còn nữa, tôi không thể nào nói tha thứ hay không tha thứ cho anh được, đơn giản bởi vì tôi chưa từng trách cứ anh.”
Đồng Thiên Ái tiến lại gần, nhẹ nhàng nói “ Tôi nhiều lắm chỉ là chán ghét anh mà thôi!”
Xong đời! Vòng tới vòng lui, đi hết một vòng lớn, giằng co với cô nửa
ngày, cuối cùng vẫn là nghe được cô nói hai từ “chán ghét” này.
Mây đen kéo đến bầu trời trong giây lát trở nên u ám xám xịt.
“Không cho phép em nói chán ghét anh!” Tần Tấn Dương kích động nắm chặt lấy tay cô, dùng sức lắc lắc cả người cô.
Đây nhất định là ông trời đang trừng phạt hắn, bởi vì lúc trước hắn đùa
giỡn quá nhiều phụ nữ. Bây giờ ông trời phái cô đến trừng phạt hắn,
trừng phạt hắn lúc trước phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt (chỗ này em
không tìm được từ, QH beta lại giúp em nha! J)
Đồng Thiên Ái bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, vội kêu to
“Uy! Tôi thấy anh tự tin sinh tự kỉ luôn rồi! Anh nói không cho phép là
sao hả? Tôi nói anh biết anh không có cửa đâu! Nghĩ cũng đừng nên nghĩ!
Cả đời này người tôi chán ghét nhất chính là anh!” Trong phút chốc khôi
phục lại tĩnh táo, bản chất bướng bỉnh của cô cũng theo thế mà trỗi dậy.
Đồng Thiên Ái trùng trùng hô, "Uy! Tôi xem ngươi là tự đại quán, bắt đầu động kinh đi? Ngươi nói không cho cũng không cho phép sao?"
Lúc này lửa giạn đã bốc lên tận đầu Tần Tấn Dương, ngước mắt nhìn cô, quát nạt “ Không được”
“Tại sao? Anh quản được tôi sao? Tôi là con người nha, tôi có suy nghĩ
riêng của chính mình! Suy nghĩ đó anh có hiểu không? Chắc là anh không
hiểu rồi. Tên biến thái như anh sao mà hiểu được chứ!” Đồng Thiên Ái
tức giận nạt lại.
Tần Tấn Dương đột nhiên phát ra tiếng cười trầm thấp không có chút báo trước.
Cái gì chứ? Hắn bị thần kinh dở người hay sao? Có gì đáng cười à? Cô nói sai điều gì sao? Tóm lại một điều, hắn đúng là bệnh không nhẹ.
“Tôi muốn đi làm việc! không có thời gian ở chỗ này cãi nhau với anh.
Còn nữa, nêu không có việc gì anh làm ơn không cần lạm dụng chức quyền,
gọi tôi đến “nói chuyện phiếm””.Nói xong, Đồng Thiên Ái cong người lợi dụng khoảng trống dưới cánh tay anh chui qua thoát khỏi sự không chế
của hắn.
Đồng Thiên Ái bước được vài bước, thấy hắn không có phản ứng liền tăng nhanh bước chân.
“…..” Đi mau đi mau! Ở cùng một chỗ với tên biến thai này cũng không có
chuyện gì hay ho. Ngẩng đầu nhin đồng hồ trên tay đã thấy nửa tiếng trôi quá Đồng Thiên Ái ảo não phát hiện, ở cùng với hắn nhu thế nào lại
hao phí thời gian đến thế.
Tần Tấn Dương nhìn theo bóng lưng gầy của cô cách mình càng ngay càng
xa, rốt cuộc nhịn không được mở miệng gọi “Đồng Thiên Ái”.
Đồng Thiên Ái dừng bước chân nhưng vẫn không quay đầu lại. Cô buồn
buồn cúi đầu, chần chờ một chút, rồi lại bước tiếp, tiến về phía cửa
trước.
“Đồng Thiên Ái hôm nay tôi chính thức nói cho em biết, không bao lâu
nữa em sẻ trở thành Tần thiếu phu nhân!” Tần Tấn Dương nhìn cô, bình
tĩnh nói.
Ách!. Đồng Thiên Ái lần nữa đứng yên tại chỗ, ngây ngốc một lúc, quay
đầu lại nhìn người vừa thông báo tin tức chấn động này – Tần Tấn
Dương. Đồng Thiên Ái nhìn thẳng vào ánh mắt hắn lại phát hiện ra ánh
mắt thật dịu dàng nhưng cũng đầy kiên quyết. Trời oi! Tên biến thái chết tiệt này! Hắn đang nói cái gì vậy? Tần thiếu phu nhân ư? Tần thiếu phu
nhân! Hắn có biết những lời này có nghĩa là gì không chứ? Lại bắt đầu
nổi điên à? Chắc hẳn đây lại là hắn bày trò để trêu cô đây.
Đồng Thiên Ái! Nghênh mặt công kích lại hắn. Cũng không thể bị hắn suốt
ngày trêu chọc được.Ít nhất cô cũng muốn được tiêu sái một lần. Đồng
Thiên Ái quật cường ngẩng đầu nhìn Tần Tấn Dương, có chút giễu cợt
nói
“Tần tổng! Đây là trò chơi anh mới nghĩ ra à! Nghe cũng hay đó! Nhưng mà xin lỗi, tôi đây không có hứng thú!”
Tần thái thái! Đây chính là danh hiệu mà người người mơ triệu người
tưởng. Toàn bộ phụ nữ độc thân tại đất Đài Loan ai ai cũng mơ ước được
làm vợ hợp pháp của Tần Tấn Dương. Cô có nên hướng hắn cảm tạ hay
không đây?
Phi phi phi
Cô có ngu cũng không đến mức mất trí như thế. Không cần nghĩ cũng biết, đây là hắn cố tình trêu đùa cô mà nói.