Bực mình… sao mà hắn vẫn còn nhớ chuyện này chứ! Ngay cả cô đây cũng sớm quên mất rồi thế mà hắn vẫn nhớ. Đúng là kỳ quái.
Đồng Thiên Ái cẩn thận nhìn thẳng vào mặt hắn, nhìn thẳng vào đáy mắt, lại tìm không thấy một chút xíu ý tứ đùa giỡn nào cả. Trong đầu cô chợt dâng lên một ý nghĩ mà ngay cả cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ tất cả mọi thứ vừa rồi, là hắn dùng phương thức đó để nhận lỗi
với cô, cầu xin sự tha thứ của cô sao? Sẽ là như thế sao? Cái loại giả
thiết không tưởng này khiến cô trong lòng hết sức cả kinh. Ngẩng đầu
nhìn lại, Đồng Thiên Ái phát hiện vẻ mặt tên biến thái lúc này đang
rất kiên nhẫn mong đợi từ trong miệng cô thoát ra mấy chữ “Tôi tha thứ
anh”. Đường đường là đại tổng tài của tập đoàn Tần thị như hắn mà lại để ý cô tha thứ hay không tha thứ à? Đây đúng là chuyện khôi hài.
“Tần Tấn Dương!” Đồng Thiên Ái tận lực bình tĩnh nói “Thật ra anh
cũng không cần thiết phải như thế! Chuyện đó qua lâu rồi, tôi cũng đã
quên mất! Anh sao lại chấp nhất như thế chứ?”
Đột nhiên cô lại nhớ đến những con thiêu thân…. Mà hắn giờ phút này lại
giống những con thiêu thân đó… ngu ngốc đến mức khiến cô cảm thấy có
chút đáng yêu.
“Cần thiết!” Tần Tấn Dương khẳng định trả lời “Như vậy, em hiện tại tha thứ cho tôi sao?”
Trận chiến này có lẽ là trận chiến khó giành chiến thắng nhất trong sinh mệnh hắn, nhưng vì muốn lấy được cô làm vợ, giá cao thế nào hắn cũng
nguyện ý chịu đựng. Chuyện tối thiểu nhất chính là không muốn để cô ghét bỏ hắn. Đồng Thiên Ái xoay người, không trả lời lại, cũng không để ý
đến mong muốn của hắn, cắm đầu cắm cổ đi về trước.
“Thiên Ái!” Tần Tấn Dương thấy cô như thế, cả người nóng nảy, vội đi
theo phía sau cô, không ngừng lải nhải “Sao nào? Em tha thứ cho tôi chưa Đồng Thiên Ái? Đồng Thiên Ái!”
“Ngừng!” hắn hỏi như thế mãi một câu làm cô phát phiền lên được, nhưng
trong lòng lại khẽ cảm thấy một tia ngọt ngào. Dừng lại bước chân, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hắn, bộ mặt sa sầm “Tần Tấn
Dương! Tôi nói cho anh biết chuyện lần trước, tôi…..”
Tần Tấn Dương hết sức chăm chú nhìn, trong lòng một trận cuồng loạn.
Không ổn rồi! Tự dưng sao hắn laị trở nên luống cuống, khẩn trương thế
này? Không có điểm nào giống người đàn ông Tần Tấn Dương cả. Ngược lại giống như chàng trai trẻ đối mặt với tình yêu đầu đời của chính mình
vậy, vội vàng, gấp gáp muốn nghe câu trả lời của đối phương.
Đồng Thiên Ái nheo nheo mắt, cảm giác như quỷ kế của chính mình cuối
cùng cũng thực hiện được. Tên Tần Tấn Dương biến thái chết tiệt, cuối
cùng lần này thế thượng phong đã ở trong tay cô.
“Thiên Ái!” Tần Tấn Dương ảo não, rên rỉ gọi cô.
“Nha….” Đồng Thiên Ái cổ họng một tiếng (chỗ nãy mình pó tay ), chu
chu cái miệng xinh xắn nói “Tôi căn bản không đem chuyện kia để ở trong
lòng! Tôi không phải loại người nhỏ mọn mà!”
“…..” Tần Tấn Dương khựng người, có cảm giác chính mình bị cô gái này đùa bỡn.
Đồng Thiên Ái sờ sờ bụng, cảm thấy có chút đói bụng. Đi theo sau lưng
là tên một tên biến thái, tốt nhất cô không nên ăn cơm cùng một chỗ với
hắn. Thôi! Tốt hơn hết là vầ mà ăn mì gói vậy
“Tôi muốn về nhà!” Đồng Thiên Ái ngiêng đầu, rống lên một tiếng với
Tần Tấn Dương. Tần Tấn Dương vội cầm lấy tay cô, quan tâm hỏi, “Em
không ăn cơm sao?”
Đồng Thiên Ái định bụng sẽ nói “Nhìn thấy anh tôi ăn không vào” rồi,
nhưng tính toán một hồi vội sửa lại lời nói “Tôi gạt anh đó! Tôi ăn cơm
từ lúc sớm rồi!”
“Ăn rồi sao?” Tần Tấn Dương cho là thật. Đồng Thiên Ái háy hắn một
cái, không nói lời nào. Dùng đầu óc suy nghĩ một chút cũng biết là cô
đang nói dối nha. Tan ca xong liền cùng hắn đi mua quần áo, rồi thì dạo
Đông dạo Tây, lấy đâu ra thời gian mà ăn cơm chứ! Hắn lúc nào thì trở
nên ngu ngốc vậy? Đài Loan thủ lĩnh tổng tài gì chứ! Là thủ lĩnh kẻ ngu
mới đúng!
“Đợi đã!” Tần Tấn Dương dùng sức bắt lấy cánh tay cô “Em ở chỗ nay đợi tôi! Xe tôi để cách tay khá xa. Đợi tôi đi lấy xe, đưa em về nhà!”
“Không cần!” Đồng Thiên Ái không chút nghĩ ngợi, một mực từ chối
“Không cần làm phiền Tần tổng đưa tiễn! Phía trước chính là trạm xe, tôi ngồi xe buýt là có thể về đến nhà!”
“Tôi đưa em về nhà!”
Đồng Thiên Ái nâng lên nụ cười khách khí, như đinh đóng cột trả lời một tiếng “Không cần!”
“Em…” Tần Tấn Dương trong lòng buồn bực.
“Tôi rất tốt, cám ơn anh quan tâm!”
“Đồng Thiên Ái!” Tần Tấn Dương có chút tức giận. Cô gái này sao lúc
nào cũng làm trái ý anh là sao “Em nhất quyết ngồi xe buýt về nhà đúng
không? Em xác định sao?”
Đồng Thiên Ái cao cổ, thẳng lưng nói “Không sai!”. Dù có chết cũng không ngồi xe của hắn.
“Được rồi! Em đã nói như thế vậy tôi cùng em ngồi xe buýt về nhà!” lần
này, Tần Tấn Dương quyết định cùng cô đi chung đến cùng. Dốc lòng,
kiên quyết muốn đưa cô về nhà an toàn.
“Hả? Cái gì?” Đồng Thiên Ái tức giận dâm chân “Nè! Anh có phải hay không nổi điên vậy?”
Tần đại tổng tài thực sự rảnh rỗi đến mức phát bệnh rồi sao? Chiếc xe MB số lượng có hạn thì không chịu đi, tự dưng bay giờ còn nói muốn theo cô đi ngồi xe buýt. Trời ạ!
"Cái gì à?" Đồng Thiên Ái tức bực dậm chân, "Uy! Ngươi có phải hay không nổi điên à?"
“Tần đại tổng tài! Kiểu người cao cao tại thượng như anh, từ nhỏ đến lớn đã từng ngồi qua xe buýt lần nào chưa?”
Lời nói của cô rõ ràng vang lên bên tai nhắc anh một điều. Đúng là từ
nhỏ đến lớn, anh chưa từng ngồi qua xe buýt lần nào. Đối với anh những
thứ như vậy có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống chính mình. Nhưng mà bắt đầu từ bây giờ, những thứ được xem là bình thường như vậy
anh sẽ lần lượt từng cái một thưởng thức qua.
Tần Tấn Dương cúi đầu, giống như là một lời thề, hoặc giả là tự nói
với chính mình “Đồng Thiên Ái! Tôi không có cách nào sao xa! Tôi cũng
không phải là người cao cao tại thượng như lời em nói. Tôi cũng chỉ là
một người đàn ông bình thường mà thôi! Bởi vì thích em, cho nên tôi
nguyện ý đuổi theo bước chân của em” nói xong, còn nở ra nụ cười thản
nhiên, thân thiện.
Đúng thế! Đuổi theo bước chân của cô! Hiểu được cuộc sống của cô tiếp
diễn như thế nào? Nếu như nói Tiêu Bạch Minh là cùng giai cấp với cô,
vậy thì anh cũng muốn chính mình là người sóng vai vời cô. Ít nhất hắn
không cách cô quá xa.
Đồng Thiên Ái mím mím môi, trong lòng không cách nào phủ nhận, chính
mình đã bị những lời nói này của anh tác động đến. Cô cũng chỉ là một
người bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố của riêng mình. Khi nghe những lời này làm sao có thể không động lòng được chứ.
Nhưng là. . . . . .
“Tần Tấn Dương! Tất cả đều là vô dụng mà thôi! Tôi và anh căn bản là
không thể. Chẳng lẽ anh không hiểu sao? Để tôi nêu ví dụ cho anh rõ ‘con mèo có thể cùng con chuột kết hôn sao?’”
Đồng Thiên Ái cúi đầu, buồn buồn trả lời “Không thể…. Hoàn toàn không thể…”