Đồng Thiên Ái một đường chạy như điên, ra khỏi Cao ốc Tần thị. Trong đầu vang lên tiếng gào thét muốn chạy khỏi nơi đó. Cô không muốn chôn mình
trong căn phòng đó nữa, cảm giác đè nén khiến cô khó thở. Cô muốn hít
thở không khí trong lành, cần sự ấm áp của ánh mặt trời.
Đồng Thiên Ái chạy ra khỏi tòa cao ốc, ngẩng đầu lên trời, hai mắt
nhắm lại. Bốn phía vang lên tiếng động cơ xe hơi, còn có âm thanh xì xào của người đi đường đang nói chuyện với nhau. Nhưng cô có thể cảm nhận
được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, thật sự rất ấm áp. Vơi cô như vậy
là đủ rồi.
“Mẹ! Sao các bạn nhỏ khác đều có ba riêng mình Thiên Ái không có?"
“Thiên Ái… Bảo bối của mẹ”
“Mẹ! Mẹ đừng khóc. Thiên Ái về sau sẽ không hỏi nữa! Mẹ đừng khóc! Thiên Aí không thích ba… cũng không cần ba”
“Thiên Ái! Ba cũng rất thích Thiên Ái! Ba cũng rất thích Thiên Ái!”
“Thiên Ái biết… Thiên Ái thích mẹ hơn… Giống như mẹ vừa nói Thiên Ái thích nhiều người nhưng Thiên Ái là thích mẹ nhất!”
Bỗng nhiên cô có cảm giác đáy mắt lại bắt đầu ngưng tụ hơi nước.
“Xin lỗi! Xin hỏi cô là Đồng Thiên Ái Đồng tiểu thư đúng không?” Sau lưng bất chợt vang lên giọng nữ êm ái.
Đồng Thiên Ái nén sự chua xót trong lòng xuống, chớp chớp mắt giấu đi
gợn nước nơi khóe mắt, mở to đôi mắt, tò mò xoay người lại. Đồng Thiên
Ái thấy trước mắt mình cô gái nhỏ, trên mặt có chút tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được sự thương xót.
Cô gái phía trước mặc một bộ chiffon quần lụa mỏng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông màu đen. Dáng người nhỏ xinh, đôi mắt to có chút tia máu
nhưng lại khiến người khác có cảm giác cô gái này rất có khí chất. Đồng Thiên Ái sững sờ nhìn, cố gắng tìm kiếm hình ảnh cô gái này trong trí
nhớ. Nhưng lại phát hiện mình chưa từng gặp qua cô. Ngay cả ấn tượng nhỏ nhất cũng không có. Vậy tại sao cô gái này có thể chắc chắn gọi ra tên
họ đầy đủ của mình đây?
“Xin lỗi! Tiểu thư… tôi không biết cô là…..” Đồng Thiên Ái nở nụ cười
nhàn nhạt, nhìn bộ dáng cô gái này chắc là nhỏ tuổi hơn cô.
Cô gái nhỏ có chút xấu hổ, trong ánh mắt lộ ra tia đau thương khiến
người ta cảm thấy đau lòng, “Đồng tiểu thu, tôi biết thế này là rất đột
xuất nhưng tôi đứng đây đợi cô đã ba tiếng đồng hồ rồi! Không biết Đồng
tiểu thư có thời gian nói chuyện với tôi được hay không?” Cô gái nhỏ nói đến đây đầu đã cúi hẳn xuống, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.
Đồng Thiên Ái nhất thời có cảm giác mình chính là “Chị hai”
“Được! Chúng ta đi uống café ngồi nói chuyện!”
Café Mocha không khí trong quán mang phong cách u nhã, trong quán mở
loại nhạc cổ điển, nghe rất du dương êm tai. Vị trí bên trái gần cửa sổ, hai cô gái nhỏ nhắn đang ngồi đối diện nhau. Vừa khéo, vệt nắng theo
khe cửa tiến vào chiếu xuống mặt bàn tạo nên một điểm sáng.
“Hai vị tiểu thu, café hai người đây!” nhân viên phục vụ cong người xuống, đặt café trước mặt hai cô gái.
“Cám ơn!” như có hẹn ước ngầm với nhau, hai cô gái đồng thời nói.
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, nhìn thẳng cô gái trước mặt, cười thật
tươi. Cô gái này tạo cho cô cảm giác rất tốt. Tuy là dựa vào cách ăn mặc có thể biết được gia cảnh cô gái này khá giàu có
“ Cô tên là gì?” Đưa tay cầm chiếc thìa nhỏ, Đồng Thiên Ái từ từ khuấy đều café.
Cô bé con vội tiếp lời Đồng Thiên Ái
“Xin lỗi! Đồng tiểu thư, tôi còn chưa giới thiệu mình! Thật xin lỗi. Tôi tên là Ôn Điềm Điềm, Ôn trong ôn nhu, Điềm trong Điềm đạm. Chính là Ôn
nhu và Điềm đạm”. Cô gái nhỏ có vẻ ảo não, thấy mình càng giải thích
càng rối. (Tên này là chém gió mệt nghỉ luôn, beta-er chỉnh sửa lại cho mình nha)
Đồng Thiên Ái ngạc nhiên cười một tiếng, khẽ gật đầu với cô bé trước
mặt, nhẹ giọng lặp lại “Điềm Điềm… Điềm Điềm… Tên của cô nghe rất êm
tai”
“Cám ơn chị!Nghe cũng không đến nỗi nào.” Ôn Điềm Điềm đỏ mặt nói khẽ, cúi đầu nhìn ly café trước mặt.
Mùi thơm thoát ra từ ly café, phiêu tán trong không trung, khiến người
khác không kiềm được muốn thưởng thức. Đồng Thiên Ái hít ngửi mùi thơm củ café không nhịn được nâng tách café lên miệng, uống một ngụm. Hương
vị nồng nàn của café trong nháy mắt tràn ngập trong miệng cô. Có thể cảm thấy rất rõ hương vị này đã chảy tận sâu xuống đáy lòng cô.
Nhẹ nhàng để xuống chén cà phê, Đồng Thiên Ái nhàn nhạt hỏi, "Ôn tiểu thư, xin hỏi, cô tìm tôi có chuyện gì đây?"
"Thật xin lỗi! Thật sự là rất mạo muội! Nhưng là tôi không có cách nào. . . . . ." Ôn Điềm Điềm ngượng ngùng cúi đầu, càng nói càng nhỏ, bộ dáng
thừa nhận sai lầm.
Đồng Thiên Ái vội vàng lắc đầu, an ủi “ Không!Không phải thế. Cô không làm phiền tôi! Chiều chiều tôi cũng rất thích ra ngoài uống café. Café ở đây rát ngon. Như vậy đi, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết cô tìm tôi có chuyện gì không?” Đồng Thiên Ái dò xét hỏi.
Ôn Điềm Điềm nghe thế, ngay lập tức đập bàn đứng lên, cúi đầu trước mặt
Đồng Thiên Ái, thành khẩn nói “ Thật ra thì… tôi biết làm thế này là
vô cùng không có lý trí, cũng không đúng nhưng mà tôi thật sự là hết
cách rồi.”
“ Cô… xin cô đem Tiêu đại ca nhường cho tôi được không? Tôi biết Tiêu
đại ca rất thích Đồng tiểu thư… nhưng là… Tôi thật sự hết cách rồi…. Tôi rất thích Tiêu đại ca… Tôi đã không có cha rồi… Tôi không thể mất thêm
anh ấy…” (Bà cô này bị dở thật rồi, tội cho anh Tiêu quá!. Thôi anh theo em đi là ok. )
Oanh ——
Đồng Thiên Ái khiếp sợ nhìn cô gái trước mặt, không cách nào tiếp nhận tình huống này được. Cô gái này nói gì vậy? Tiêu đại ca? Là anh Bạch
Minh sao? Cô gái này cầu xin cô nhường anh Bạch Minh cho cô ấy? (vâng!
Chính xác 100% đấy chị ạ!) Quan hệ giữa cô bé này với anh Bạch Minh là
già đây?
Cô gái này đột nhiên xuất hiện, có điềm báo gì đây? Anh Bạch Minh phản
bội cô? Chẳng lẽ đây chính là giai đoạn người thứ ba lên sàn diễn sao?
Đồng Thiên Ái cố gắng áp chế sự bất an trong lòng xuống, đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ bả vai, ý bảo cô gái nhỏ ngồi xuống “Ôn tiểu thư, cô ngồi
xuống rồi từ từ nói được không?”
“A! Dạ vâng! Thật xin lỗi.. Là tôi quá kích động…” Ôn Điềm Điềm đưa tay
dụi mắt, nước mắt theo thế lăn dài xuống má rơi vào tách café.