Đúng là làm người khác tức điên, phát cáu.
Lúc này, Lê Chí Cường đã nhanh chóng bắt bảo vệ ở hiện trường nhặt lại tất cả những bức ảnh, còn về phần có ai tự giấu đi hay không, thì không bàn luận được nữa, dù sao cũng không thể soát người.
Thấy Lê Hoàng Việt không động thủ, Trần Tuấn Tài lá gan liền to hơn, không kiêng nể gì đích nói: "Tổng giám đốc Lê, mấy tấm ảnh này, trong nhà tôi muốn có bao nhiêu thì có bao nhiêu, chẳng những như vậy, trong điện thoại của tôi còn có video! Các ngươi nếu có hứng thú,tôi có thể lập tức mở ra, ảnh có thể làm giả, nhưng video thì không thể nào làm giả được,trên người Lê Mỹ Hoa có bao nhiêu nốt ruồi tôi vẫn còn nhớ rõ!"
"Nói bậy! Câm miệng lại!"
Lê Mỹ Hoa lập tức nhào tới, cơ thể yếu ớt, sức bật lại rất mạnh,Trần Tuấn Tài tuy rằng là đàn ông, nhưng trên người nhiều chỗ đã bị Lê Hoàng Việt đá trọng thương, bất ngờ không kịp phòng bị, bị Lê Mỹ Hoa kẹp chặt ở cổ.
"Cứu mạng......"
Sức lực của Lê Mỹ Hoa vốn không lớn, nhưng cảm xúc một khi đã bị đẩy lên cực điểm, sức mạnh tiềm ẩn liền được phóng ra, Trần Tuấn Tài ra sức kháng cự, nhưng hoàn toàn không có cách nào thoát ra, ngược lại sắc mặt càng ngày càng đỏ, ngay sau đó là tím bầm lại...... . Đam Mỹ Sắc
"Mỹ Hoa, mau dừng tay!"
Nguyễn Phương Thanh lo lắng kêu lớn, trên mặt đầy sự lo lắng tiều tuỵ, tiếc rằng giọng nói bất lực đã sớm bị chìm nghỉm trong mớ hỗn độn.
Bà là phu nhân trong giới thượng lưu của xã hội, không thể ngăn cản được sự thất lễ của con gái, nhưng ít nhất vẫn phải giữa lại hình tượng cho bản thân, sự tôn nghiêm của nhà họ Lê.
Lê Hoàng Long lặng yên không nói một lời đứng bên cạnh bà ấy, trong lòng trống rỗng ôm lấy bà ấy."Đừng lo lắng, Hoàng Việt có thể xử lý được."
"Nhìn bộ dạng này của Mỹ Hoa, tôi đau lòng......"
Nguyễn Phương Thanh hốc mắt hơi hơi ướt, trong tình huống như thế này, bọn họ không thể ra mặt.
Những lời bàn luận xung quanh như một trận đại hồng thuỷ kéo đến.
"Tiểu thư của nhà họ Lê chột dạ rồi sao? Cô mới thật sự là muốn giết người diệt khẩu đấy!"
"Vừa nãy cô khóc, tôi còn tưởng bị oan ức, ảnh và video chắc chắc là thật, cô và Trần Tuấn Tài tôi chắc chắn là đã có gian tình!"
"Cho nên Lê Mỹ Hoa thật sự đã cắm cho Tống Quốc Minh một cái sừng, cái loại chửa...... hoang?"
"Suỵt, nói nhỏ thôi,bộ dạng của anh em nhà họ Lê độc ác ăn thịt người, anh không phải chưa nhìn thấy, cẩn thận bị giết chết ném xuống hồ cho cá ăn đấy!"
"......"
Trong mắt Lê Mỹ Hoa tràn đầy tia máu, giống như chỉ cần bóp chết Trần Tuấn Tài, tất cả những lời bịa đặt này sẽ biến mất.
"Tôi giết anh, ai cho anh nói bậy, ai cho phép anh nói bậy?"
Lê Chí Cường cho người kéo Lê Mỹ Hoa đang vô cùng kích động ra ngoài, trong miệng vẫn hét lớn như một kẻ điên.
Lê Hoàng Việt nhân trung nín chặt, trong mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ, sau đó liền lấy lại tâm trạng lạnh lùng, anh nghiêm mặt nói: "Em gái ngốc Lê Mỹ Hoa từ bé đã mắc chứng rối loạn lưỡng cực dạng nhẹ, lúc bình thường sẽ không phát bệnh, chỉ khi em ấy phải chịu uỷ khuất...... Mặt khác, tôi có một việc muốn tuyên bố,buổi hôn lễ hôm nay bị hủy bỏ! Mọi người nếu không có việc gì, có thể rời đi!"
Hủy bỏ? Cả hôn trường xộn xạo.
Trần Khả Như vô cùng lo lắng, tuy rằng Lê Hoàng Việt đã sớm đề phòng, nhưng vẫn thua trước âm mưu của tên vô liêm sỉ Tống Quốc Minh.
Lê Hoàng Việt, rốt cuộc có thể hóa bị động là việc chủ động, nắm quyền chủ động lại từ đầu hay không?.
Tống Quốc Minh cong môi khiêu khích: "Anh cả Lê,hôn lễ của tôi và Lê Mỹ Hoa, hủy bỏ hay là tiếp tục là việc của chúng tôi, từ khi nào đến phiên anh cả làm chủ vậy?"
"Làm sao, chẳng lẽ tôi không có quyền à?"
"Chuyện của Mỹ Hoa không nên được làm rõ sao? Cho dù tôi tình nguyện tin tưởng sự trong sạch của Mỹ Hoa, nhưng thái độ của anh cả Lê, lẽ nào là đang chột dạ,nóng lòng muốn che đậy chân tướng sao?"
Hai người cùng khiêu khích, không ai nhường ai, không khí bắt đầu trở nên vô cùng ngột ngạt, bọn họ đều là không đội trời chung, cả hội trường không ai dám lên tiếng trước.
"Nếu anh cả Lê không thẹn với lương tâm, vậy thì chúng ta cùng đến xem video trong điện thoại của anh ta đi, như vậy thì sao? Nếu thật sự là Mỹ Hoa bị đổ oan, tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô ấy!"
Theo sự thêm mắm thêm muối của Tống Quốc Minh, trong nhóm khách mời có không ít người bắt đầu thét to: "Tổng giám đốc Lê, thừa dịp tất cả mọi người ở đây,thì công khai video luôn đi, vừa hay trả lại sự trong sạch cho Lê tiểu thư!"
Lê Hoàng Việt hung hăng liếc nhìn những người vừa tiếp lời kia, những người ở sau hậm hực không dám nói gì.
Rốt cuộc là phải làm gì bây giờ?
Nếu lúc này sơ tán hết các quan khách, mọi người sẽ bàn luận ra ngoài như thế nào,ở hôn trường còn có biết bao nhiêu nhà báo.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vô cùng lo lắng.
Lê Mỹ Hoa có chết cũng không chịu dời đi, chỉ là bị bảo vệ khống chế trong phòng trang điểm ở hoa viên, Nguyễn Phương Thanh lập tức đi theo vào, nội dung nói chuyện của mẹ con họ dễ dàng có thể đoán được.
"Trần Tuấn Tài đúng không? Đưa video cho tôi, dù sao tôi cũng là chồng chưa cưới của Lê Mỹ Hoa, cũng nên biết được chân tướng sự thật!" Tống Quốc Minh gặp được thời cơ thuận lợi, giả bộ nói.
Trong mắt anh ta tràn ngập sự hưng phấn không có gì tốt đẹp.
"Được được!"
Trần Tuấn Tài lập tức lấy ra chiếc điện thoại trong túi quần đang mặc trên người. Đang lúc anh ta hừng hực hưng phấn lấy điện thoại ra,thì ánh mắt lại lộ ra vẻ "chết tiệt".
"Sao vậy?"
Tống Quốc Minh con mắt trầm xuống hỏi.
Mọi người đều nín thở, dõi theo bất kì biến động nào dù là nhỏ nhất tại hôn trường.
Càng là người có tiền có thế, càng là mong đợi, chỉ mong có chút chuyện gì đó xảy ra thì tốt.
Nhưng lại thấy biểu cảm của Lê Hoàng Việt bỗng nhiên thay đổi rồi, gương mặt lạnh lùng bỗng dịu đi rất nhiều,thân hình cao lớn đứng im lặng trên đất
Trần Tuấn Tài ảo não nói: "Màn hình điện thoại, vỡ rồi!"
Đảo mắt, anh ta như là nghĩ ra cái gì rồi, hốt hoảng nói: "Nhất định là vừa nãy, là Lê Hoàng Việt đã làm vỡ điện thoại của tôi! Anh ta cố ý làm vậy!"
Tống Quốc Minh hai bên lông mày chậm rãi nhíu lại, theo bản năng liếc nhìn Lê Hoàng Việt một cái.
Lê Hoàng Việt không nhanh không chậm, thanh âm nghiêm nghị quát: "Anh là cái thá gì! Chẳng lẽ ngươi muốn nói với mọi người là Lê Hoàng Việt tôi đã biết từ trước,từ trước đã biết anh quay video,hay là, anh cảm thấy, em gái tôi có khả năng làm vỡ màn hình điện thoại của anh?"
Trần Tuấn Tú bị anh quát, trong đầu hỗn loạn, khó khăn lắm mới chuyển được chủ đề, liên tục nói: "Đúng rồi, không phải anh, chính là Lê Mỹ Hoa, các ngươi chính là muốn tiêu huỷ chứng cứ!"
Lê Hoàng Việt đồng tử nở ra, trách mắng: "Nói láo! Tôi bây giờ nghi ngờ anh căn bản là đang nói dối, cố ý cầm một cái điện thoại vỡ đến, ý đồ muốn gây sự tại hôn lễ,bôi nhọ danh dự của tập đoàn Á Châu và danh dự của em gái tôi Lê Mỹ Hoa, chính là vừa rồi, trợ lý của tôi đã báo cảnh sát, ai đúng ai sai, tự sẽ có pháp luật giải quyết! Hơn nữa, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng!"
"Báo cảnh sát?"
Trần Tuấn Tài run lên bần bật, cả người liều mạng lui về đằng sau, trong ánh mắt sự sợ hãi dần dần lộ ra.
Anh ta chưa từng nghĩ phải đến đồn cảnh sát, ngộ nhỡ......
Trần Tuấn Tài theo bản năng địa liếc nhìn Tống Quốc Minh một cái, nhưng ánh mắt anh ta lại vô cùng an tâm không hề nóng vội.
Tống Quốc Minh buồn bả nói: "Không cần phải phiền toái như vậy, Trần Tuấn Tài, lấy thẻ nhớ trong điện thoại của anh ra,điện thoại tôi cũng có thể phát được."
Cái gì gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng?
Tống Quốc Minh đây là nhất định phải đẩy Lê Mỹ Hoa và nhà họ Lê đến bước đường cùng.
Trần Khả Như và những người ở hôn trường, bị tình tiết phát triển không cao không thấp của vở kịp,tim cũng phập phồng theo, từng cái chân như bị dính trên cỏ, không nỡ rời đi, đến mắt cũng không nháy một cái.
Trần Tuấn Tài nghe vậy liền mừng rỡ, luống cuống tay chân gỡ nắp điện thoại ra, sau đó là thẻ nhớ, kết quả phát hiện, thẻ nhớ không hề bị tổn hại gì cả.
Tống Quốc Minh muốn giật ngay lại chiếc thẻ nhớ, nhưng liền bị Lê Hoàng Việt ngăn lại, "Dùng điện thoại trợ lý của tôi, bọn họ là cùng một nhãn hiệu, cái apple vỡ của anh không cùng một hệ thống."
Tống Quốc Minh sắc mặt có chút biến đổi, thế nhưng không thể nào phản bác. Thầm nghĩ trong lòng, xem ra là mình tính toán kỹ lưỡng tất cả,nhưng lại quên đẳng cấp điện thoại của Trần Tuấn Tài quá thấp như con người anh ta vậy.
Nhưng chẳng sao cả, trước mặt bao người, cho rằng Lê Hoàng Việt không thể làm ra trò gì đâu.
Mấu chốt, là những thứ này đều không phải mục đích cuối cùng của hắn!
Lê Chí Cường dưới ám hiệu của Lê Hoàng Việt, động tác nhanh nhẹn đổi thẻ nhớ.
Tống Quốc Minh gợn lên,lúc chân tướng từng chút từng chút được hé lộ, mới là điều hứng thú nhất, không phải sao?
Không bao lâu, Lê Chí Cường nghiêm túc báo cáo: "Tổng giám đốc Lê, cái thẻ nhớ này bị mất hiệu lực rồi, cơ bản là không thể mở được nội dung."
"Làm sao có thể?"
Trần Tuấn Tài cả mặt không thể tưởng tượng nổi, kêu gào: "Rõ ràng ra khỏi nhà mới lưu vào, chắc chắn là các người dở trò, làm hỏng điện thoại và thẻ nhớ của tôi!"
"Nói láo! tôi xem anh chính là kẻ lừa đảo từ đầu đến đuôi, luôn cố ý lừa đảo,nhưng lại không hề lấy ra được một chứng cứ xác thực nào!"
Trán Lê Hoàng Việt gân xanh nổi lên, lớn tiếng quát: "Lê Chí Cường, cảnh sát đến chưa?Anh đem tên lừa đảo ném đến cục cảnh sát trước đi! Còn cả những bức ảnh này, lập đem đến cơ quan chuyên nghiệp để giám định! Chờ đến khi có kết quả, tôi sẽ tố cáo cho anh ta ngồi tù mọt gông!"
Không thể không nói,trong lời nói của Lê Hoàng Việt vốn đã đầy uy nghiêm và tính tin tưởng nể phục, suy nghĩ và cảm xúc của mọi người liền bị thay đổi và lôi kéo trở lại.
Tương đối mà nói,sự lật lọng của Trần Tuấn Tài càng như là một loại chột dạ.
"Tôi không muốn đến đồn cảnh sát, các người không thể đối xử với tôi như vậy, các người là đang bao che cho nhau, tôi không muốn đến đồn cảnh sát!" Khi Trần Tuấn Tài bị lôi đi, phát ra tiếng phản kháng.
Nhưng mà, đâu có ai quan tâm?
Đến ngay cả Tống Quốc Minh cũng không hé răng lấy nửa lời, lại càng sẽ không có người dám phản bác lại Lê Hoàng Việt.
Câu chuyện chính là giải quyết như vậy?
Trần Khả Như có chút bất ngờ, cho nên chính là Lê Hoàng Việt đã dùng sự cơ trí và quyết đoán của mình để xoay chuyển lại cục diện không thể khống chế được?Tuy là như vậy, danh dự của Lê Mỹ Hoa cũng vẫn sẽ bị tổn hại. Tiếp theo đây còn phải xem kết quả của phía cảnh sát và giám định.
Âm mưu của Tống Quốc Minh dập nát, theo lý thuyết mà nói, anh ta hẳn sẽ rất nhớn nhác.
Nhưng, không hề có. Biểu cảm của Tống Quốc Minh, nói như thế nào nhỉ? Khuôn mặt thả lỏng, hơi thở bình ổn,khí định vững vàng.
Giống như, vừa nãy chẳng qua chỉ là một chiếc lông mao bị rơi mất, bất luận kết của cuối cùng của câu chuyện có như thế nào, đều không liên quan đến anh ta.
Trần Khả Như trên ngực như bị đè nặng tảng đá, không thể buông lỏng.
Lê Hoàng Việt đi tới trước loa, cầm lấy micro, trầm giọng có lực, nói: "Hôn lễ đã bị hủy bỏ, các vị có thể rời đi! Về kết quả cuối cùng của chuyện này, ngày mai Á Châu sẽ mở một buổi họp để công bố, xin mọi người đường tự mình phỏng đoán bất kỳ điều gì!"
Chuẩn xác, tinh tế, đầy sự uy hiếp.
"Lê Chí Cường, tiếp đón quan khác ra về."
Lê Hoàng Việt lời ít mà ý nhiều,làm một câu chốt cuối cùng.
Tiệc đã tàn, còn giữ làm gì nữa?
Không bao lâu, mọi người đã tan hết.
Trên mặt cỏ, đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, bất giác đến bầu không khí của đám đông cũng nhạt dần đi, độ nóng cũng giảm xuống.
Bố mẹ Lê Hoàng Việt đã rời đi, ở hiện trường chỉ còn chừa lại vài người là Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như, Tống Quốc Minh, cùng với những nhân viên dọn vệ sinh đang thu dọn lại đồ ăn.
" Anh cả Lê, có tiện mượn chút thời gian để nói chuyện không?"
Tròng mắt của Tống Quốc Minh màu nâu sâu thẳm, quay chuyển cuộn tròn, không biết đang mưu kế chuyện gì?