"Không được, tôi không làm được!" Trần Khả Như rõ ràng không có cách nào tập trung sự chú ý của mình lại được, cô liên tục lắc đầu.
"Làm được cũng phải làm,không làm được cũng phải làm!"
"Một"
"Hai"
"Đừng đếm nữa!"
"Ba"
Sau khi gương mặt cô hốt hoảng lo sợ, nhanh chóng trầm xuống.
"Lê Hoàng Việt, tôi hận anh"
Điên cuồng gào thét,đầu tóc bay loạn xạ, máu trên cơ thể toàn bộ đều dồn tụ vào đỉnh đầu.
"Hận đi!"
Lê Hoàng Việt siết chặt tay cô, cố gắng dùng nhiệt độ để giảm bớt sự căng thẳng của cô.
Cả hai rơi ở độ cao 100 mét, gió dữ dội dội vào mắt, tai, mũi của Trần Khả Như, cô không thể mở mắt ra được, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tiếng thét không còn trong cổ họng.
Toàn thân hạ xuống, không trọng lượng!
Cô không còn cảm giác gì nữa...
Người đàn bà ngu ngốc
Sau khi Lê Hoàng Việt kéo chiếc dù ra, cả khuôn mặt anh đều trở nên u ám, tức giận, đây là thời khắc sinh tử, người phụ nữ ngu ngốc này lại chậm chạp như vậy, thật sự là muốn chết rồi sao?
Chiếc dù để nhảy đã được mở ra, được luồng khí khổng lồ nâng đỡ,nhưng Trần Khả Như vẫn nhắm mắt, không có bất kỳ động tĩnh gì, thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngón tay của anh nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc.
Trần Khả Như bị đau, đột nhiên tỉnh táo lại.
Lời của Lê Hoàng Việt nói đã hơn năm giây rồi,đôi tay cô run lên, máu trong người chảy ngược lại, thời khắc nguy cấp, cô kéo chiếc dù dưới vai phải xuống,một tiếng xé toạc, giống như một vụ nổ tung, trọng tâm bắt đầu có chỗ dựa, lập tức tốc độ rơi dần giảm xuống.
Nhưng tim cô vẫn đập loạn xạ không kiểm soát được, não sắp nổ tung, trong đôi mắt chỉ còn lại một mảng bao la, mênh mông.
Nếu không phải lòng bàn tay của Lê Hoàng Việt có sức mạnh quá lớn, Trần Khả Như chút nữa còn tưởng rằng đối phương đã buông tay, đang trong lúc sự vui mừng hiện lên trong đầu, sức mạnh đó dần dần biến mất.
Chuyện gì vậy?
Đôi mắt cô bối rối tìm kiếm khuôn mặt Lê Hoàng Việt, khi đồng tử chặm được đến hình bóng của anh, cô chợt nghe thấy một giọng nói vang vọng giữa trời cao: "Ôm chặt lấy tôi!"
Nhưng dù cố gắng dùng lực thế nào cô cũng không thể nắm được nữa.
Sự trống rỗng và sợ hãi bao trùm lấy cô.
Lê Hoàng Việt, đừng rời xa em.
Khi cô mở mắt ra lần nữa để nhìn rõ hình ảnh trước mặt, khuôn mặt anh tuấn hiện lên rất rõ ràng nhưng không thể nắm lấy được của Lê Hoàng Việt đã lệch ra khỏi không gian vài mét, đang bồng bềnh dần trôi xuống phía dưới, ra xa tầm mắt của cô. "Lê-Hoàng-Việt!"
Sự bất bình cực lớn dần lan ra cả người cô, Lê Hoàng Việt chết tiệt, cô đã nói từ sớm là không đi máy bay trực thăng, không được đi, là anh khăng khăng ép buộc cô!
Nếu lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn,bỏ đi, Lê Hoàng Việt... coi như là tôi báo đáp ân đức cứu mạng của anh đi!
Cô đột ngột nhắm mắt lại, sẵn sàng cam chịu số phận rồi.
Từ xa nghe thấy giọng nói của Lê Hoàng Việt xen lẫn với tiếng gió cuồng bạo, anh miễn cưỡng nói: "Trần Khả Như, mở mắt ra- cô phải sống!" . Ngôn Tình Ngược
Quá hách dịch, cho dù có chết cũng nhất định phải ngăn lại ngăn cô lại!
Trần Khả Như đang đấu tranh kịch liệt giữa mở và nhắm mắt, Lê Hoàng Việt hỏi cô có phải bị bệnh tim không, cô cảm thấy bệnh tim của mình phát ra ngay lập tức, mọi bộ phận trên cơ thể kích động, cô nghĩ mình sẽ bị kích động đến chết mất.
Qua mấy phút đồng hồ dài đằng đẵng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh cuối cùng truyền ra ngoài, tóc đen xẹt qua trước mặt, hoàn toàn mất hết nhận thức.
Lê Hoàng Việt, tôi hận anh.
Lê Hoàng Việt, tôi càng yêu anh nhiều hơn.
Tôi hình như hối hận rồi, có phải, thời điểm đang yêu nhất, hẳn là phải được nắm tay anh chứ có phải không?
...
Khi đó, cô rơi xuống ra xa bên cạnh anh, từng chút từng chút rơi xuống, Lê Hoàng Việt cảm thấy áy náy và đau khổ vô cùng.
Gương mặt anh đầy sự tiếc nuối và đau đớn.
Nếu không phải bản thân nhất quyết để cô lên trực thăng... Rõ ràng biết rằng cô sợ độ cao... Cho dù cô có mạnh mẽ hay dũng cảm đến mấy, thì nỗi sợ hãi theo bản năng này không thể nào chống cự được.
Trần Khả Như, tha thứ cho tôi, lần sau, lần sau sẽ không như thế này nữa!
Lê Hoàng Việt nhắm mắt lại, một giọt tia sáng rơi xuống từ khóe mắt nhíu lại, cuối cùng chìm vào trong không khí mù mịt, một điều dường như chưa từng xuất hiện trước đây.
Chính sự thiếu tỉnh táo trong khoảnh khắc đã dẫn đến sự sai lệch trong phán đoán của anh, ảnh hưởng đến nơi hạ cánh.
Khi rất nhanh gần đến nơi hạ cánh, chiếc dù móc vào giữa hai thân cây, sau đầu va vào thân cây cứng.
Một cơn đau đến nghẹt thở ập đến.
Lê Hoàng Việt lắc đầu rất mạnh, cố gắng giữ cho đôi mắt tỉnh táo, nhưng cảnh vật xung quanh vẫn ngày càng mờ ảo.
"Trần Khả Như..."
Đôi môi khô khốc của anh động đậy thì thầm lần cuối, sau đó liền rơi vào bóng tối vô tận.
Buổi hoàng hôn nặng nề, màn đêm lạnh lẽo trong rừng cây, và tiếng hú của muông thú trên núi hòa quyện vào nhau thành một bức tranh trầm mặc.
Thời gian chậm dãi trôi qua từng phút từng phút.
"Hi, người anh em, tỉnh đi?"
Cơn đau âm ỉ ở sau đầu ập đến khiến Lê Hoàng Việt cảm thấy có người vỗ vai mình,ép ý chí của mình tập trung lại.
Một đôi mắt u ám mở ra, trong bóng tối ánh sáng lóe lên, khí chất nghiêm nghị.
Người anh em, cậu sao vậy, không có chuyện gì chứ? trên đầu cậu chảy rất nhiều máu, nếu không thì đến nhà chúng tôi băng bó lại đi?"
Trước mặt anh là một người đàn ông đã ngoài bốn mươi, giản dị với chiếc cuốc trên vai, nước da ngăm đen, anh biết đó là một người dân quê làm thuê, ánh mắt anh có chút lo lắng và rụt rè.
Dù sao thì trong đêm muộn như thế này, trong một lùm cây đột nhiên xuất hiện một người lạ, anh phải đề phòng.
Lê Hoàng Việt đưa tay ra, máu đã đông lại không tiếp tục chảy ra nữa, nếu không thì anh chết vì mất quá nhiều máu thay vì tỉnh táo như bây giờ.
“Anh trai, anh có thấy một cô gái hạ cánh gần đây, giống như tôi với chiếc dù trắng trên người không?” Lê Hoàng Việt một tay ấn vào sau đầu đau đớn, tay kia giữ vai người đàn ông. Anh hạ giọng, lịch sự hỏi.
“Người anh em, khi tôi làm xong việc đồng áng thì thấy cậu bị treo nửa người trên cây!” Người đàn ông vẻ mặt hồ đồ không hiểu chuyện gì.
Lê Hoàng Việt sau khi nghe xong liền quay đầu lại, vẻ mặt như bị dòng sông băng giá ngàn năm làm cho đông cứng, trong đầu anh chỉ còn một ý nghĩ, tìm được cô!
"Trần Khả Như, người phụ nữ ngu ngốc, em đang ở đâu?"
Anh hét lên, tác động đến một dây thần kinh nào đó, thân hình cao lớn đi được vài bước thì ngã nhào, nặng nề ngã xuống đất cùng một tiếng bịch.
"Này, người anh em, cậu sao rồi, cậu đừng xảy ra chuyện gì đấy nhé!"
Người đàn ông thở một hơi thật dài, đỡ anh dậy, dìu lấy lưng cho anh,hì hục quay lưng trở về nhà.
Trong miệng lẩm bẩm nói: "Tự mình còn không cứu được mạng, còn tơ tưởng đến phụ, thật là!"
Lê Hoàng Việt tỉnh dậy lần nữa, thấy trời đã là sáng ban, ánh nắng yếu ớt hắt vào từ ô cửa sổ bằng gỗ, anh đang nằm trên chiếc giường gỗ trong một ngôi nhà lát gạch, vết thương ở sau đầu dường như đã được băng bó. Với những lớp vải dài, cơ và xương của anh đều căng lên, phần thân trên của anh đột nhiên dựng thẳng lên.
Cánh cửa có tiếng kêu vang, người đàn ông hôm qua anh nhìn thấy nhanh chóng ngăn anh lại, "Đừng động đậy, vết thương của anh vẫn chưa lành, không thể xuống giường được!"
"Tôi không sao, buông ra."
Lòng biết ơn trong mắt Lê Hoàng Việt là thứ cực kỳ nông cạn, nghe có vẻ như chút nghi ngờ là đang bị ép buộc.
"Cô gái mà cậu nói tới hôm qua là người yêu của cậu, cậu định tìm cô ấy à?"
Lê Hoàng Việt lông mày thoáng chốc mở ra,hơi thở lo lắng, khuôn mặt tuấn tú lại sắc bén, "Cô ấy là vợ tôi, cô ấy ở đâu, đưa tôi đi gặp cô ấy ngay lập tức!"
"Trước tiên cậu đừng kích động. Cậu như thế này, chưa đi được mấy bước bản thân đã tự ngã xuống rồi. Làm sao tìm được vợ mình đây?"
Lê Hoàng Việt nhìn ra được lời nói lo lắng và bất lực của người đàn ông này, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Từ trước đến nay anh chưa từng cảm thấy mình yếu đuối và bất lực đến thế này!
Bất ngờ chưa kịp phòng bị, anh đánh đấm thật mạnh vào chiếc gối trắng bên cạnh, các đốt ngón tay phồng lên, chiếc giường gỗ kêu cót két, làm người đàn ông bị doạ một trận.
Vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, không biết là tức giận hay là đang trút giận.
"Người là sắt,cơm hay thép. Chỉ khi ăn no mới có sức đi tìm người. Vậy trước tiên để tôi sang nhà bên tìm vài hộ gia đình để giúp anh hỏi thăm tình hình..."
Người đàn ông ân cần nói, ánh mắt đầy thương cảm.
"Cảm ơn, giúp tôi tìm được cô ấy, tôi sẽ báo đáp anh."
Lê Hoàng Việt liếc nhìn đối phương rồi không chút do dự nói.
Trời ạ, người đàn ông đứng trước mặt lại gãi gãi sau đầu, xấu hổ nói: "Ra khỏi nhà, nói những lời này sẽ làm người khác cười nhạo đấy..."
Cuối cùng ý chí của Lê Hoàng Việt đã vực dậy được, anh nhanh chóng ăn hết thức ăn đối với mình từng là đồ thô kệch bất lịch sự. Một bên khác người đàn ông đã trở về sau khi đi tìm kiếm tin tức, quả nhiên ở trên một ngọn đồi khác nằm không xa phía nam thôn, phát hiện một chiếc dù màu trắng, có những đứa trẻ đang chơi đùa ở đó.
Chỉ tiếc rằng, ngoài điều đó, không phát hiện được bất kì ai.
"Đưa tôi đi xem."
Lê Hoàng Việt cảm thấy mình đã khôi phục được chút sức lực, người đàn ông đó không có lý do gì để ngăn cản anh, thầm thở dài vì ý chí của người đàn ông trẻ.
"Người anh em, anh rất yêu vợ mình phải không?"
Người đàn ông thầm nhìn, quần áo mặc của người anh em này không hề rẻ, cộng thêm bộ dạng khôi ngô tuấn tú, trông không khác gì thiếu gia ở thành phố lớn.
"Từ đâu anh nhìn ra được vậy?"
Lê Hoàng Việt đang bước đi rất nhanh, nhưng sau khi nghe thấy câu nói đó, đôi mắt dài của anh đột nhiên ngưng đọng lại, tốc độ vẫn không hề ngừng dừng lại.
Người đàn ông gãi đầu cười: "Ngày hôm qua khi tôi cõng cậu trở về,cậu không phải là bất tỉnh sao?Gọi cái tên Trần Khả Như cả một đêm, đó là tên của vợ cậu đúng không?"
"Ừ."
Lê Hoàng Việt thu hồi ánh mắt, vô thức cuộn cổ họng lại, vẻ mặt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lẩm bẩm trong miệng: Trần Khả Như, Trần Khả Như...
Em là ở trong mắt Lê Hoàng Việt tôi, rốt cuộc là gì?
Tôi nhất định phải làm cho rõ ràng!
Còn em,cũng nhất định phải còn sống cho tôi!
Khi cả hai lên đến đỉnh núi, họ thấy chiếc dù rơi xuống đang rách tan nát.
Không sai, là Trần Khả Như.
Anh đã tự tay đeo nó vào lưng cho cô.
Nhìn ra hết tầm mắt, đâu đâu cũng là vùng đất đỏ đang trơ trọi, mùa đông đến rồi, mọi thứ trông xám xịt, tiêu điều mà tĩnh mịch, không hề có chút tức giận nào.
Vậy cô đã đi đâu rồi?
Đồng tử của anh ngay lập tức biến thành màu đỏ tươi rất đáng sợ, như thể những cảm xúc quá mạnh không làm sao có thể dịu đi đang tuôn ra.
Người đàn ông không khỏi nhăn mặt thuyết phục: " Người anh em, cậu đừng lo lắng, người chắc chắn không thể mất được. Trên núi này không có dã thú nào ăn thịt người đâu. Vợ anh chắc hôm qua ngã xuống đã có người đến cứu rồi."
“Nhưng mà.” Anh ta dừng lại một chút rồi nói, “Làng của chúng tôi có hơn chục hộ gia đình, tôi đã tìm đến tìm tất cả bọn họ hỏi cho anh. Họ đều là người già và trẻ em, họ sẽ không nói dối. Đúng rồi! Có khi là được người trong biệt thự Sơn Lâm đưa đi cấp cứu rồi! Không sai! Ngoại trừ bọn họ, không còn người ngoài nào ở đây nữa! "
"Biệt thự trên núi Sơn Lâm ở đâu?"