Bác sĩ Trang ngàn lần cũng không ngờ, mình ngẫu nhiên có ý quan tâm, lại khiến cô ấy hoàn toàn nhìn thấu bản chất của Tôn Khải La.
Cô ấy đuổi theo Tôn Khải La, cách khoảng hai ba trăm mét, định bước tới gọi anh ta lại, không ngờ anh chàng này lại chui oạch xuống dưới cái ô của một mỹ nhân yêu kiều, lúc đó cô biết không xong rồi.
Có quỷ mới tin hai người chỉ là bạn bè tốt của nhau, có bạn bè nào mà ôm nhau sít sìn sịt, cứ như dính vào nhau thế không.
Trong lòng Vũ Tuyết Trang không ngừng đậu má, Tôn Khải La dám lừa cô ấy, bình thường thì trông đứng đắn, đàng hoàng, thì ra là loại mặt người dạ thú, còn dám đùa với IQ của cô ấy! Cô ấy tức giận chuẩn bị quay lưng bỏ về, cách xa tên cặn bã kia ra, nhưng quay đi nghĩ lại, phải bắt kẻ gian phu kia, vì vậy cô đi theo đôi cẩu nam cẩu nữ kia vào khách sạn, chụp vài tấm hình, kết quả bị nhân viên khách sạn chặn lại.
Nhưng cô không định vào phòng để chụp, chưa kể không có thẻ phòng chìa khóa thì không thể vào được, kiểu bạn gái hay vợ tồn tại trong tiểu thuyết vào khách sạn bắt quả tang chồng hoặc bạn trai, đúng là tưởng tượng mà!
Để bạn bắt gian thành công, thì sau này bọn họ còn mở khách sạn nữa được sao? Tên ngu đần nào sẽ đưa chìa khóa cho bạn chứ! Thứ hai, nhìn thấy bạn lén lút theo dõi thì đã lập tức gọi bảo vệ... Tóm lại, Vũ Tuyết Trang phải thay đổi cách bắt gian.
Sau khi rút lui, bác sĩ Trang về nhà, ngủ, ngày hôm sau, 6.30 cô ấy ra ngồi xổm ở cửa khách sạn, may mắn thay, may chụp được một vài bức ảnh. Sao biết thằng khốn Tôn Khải La mắt sáng quắc, lập tức phát hiện cô ấy, lúc đầu còn giải thích, thấy thái độ cứng rắn của Vũ Tuyết Trang, tức giận cướp điện thoại di động của Vũ Tuyết Trang, xóa hết ảnh.
Vũ Tuyết Trang vốn là một người có lý sẽ không bỏ qua, có lời nào khó nghe cô ấy đều phun hết, tóm lại hai người trở mặt ngay giữa đường giữa chợ, rất khó coi.
"Vậy sao cậu ta lại nói em bắt cá hai tay?"
"Thằng khốn đó giở trò cắn ngược! Hổ không ra uy, nó tưởng em là mèo con chắc. Chị Khả Như, chị tin em, em hứa sẽ không làm bất cứ điều gì trong bệnh viện, không gây rắc rối cho bạn."
Vũ Tuyết Trang bình tĩnh lại, hứa với Trần Khả Như, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến bốc khói.
Trần Khả Như thở dài: "Thật sự không ngờ bác sĩ La lại là người như vậy. Cũng may em chưa sâu đậm với cậu ta. em... có làm sao không?"
"Đương nhiên là có, bây giờ em rất muốn đánh người, đánh chết kẻ phụ tình, đánh hồ ly tinh!"
Cô ấy càng phấn chấn, Trần Khả Như càng lo lắng, người bình thường không phải thất tình thì khóc sướt mướt sao, không thì ít nhất cũng buồn, nhưng bộ dạng của Vũ Tuyết Trang rõ ràng chỉ là tức giận.
"Vấn đề là, thằng động đực đó đã ra mắt cha mẹ em. Chị biết đấy, cha mẹ em thấy em lớn rồi, đang tìm đối tượng khắp nơi cho em."
Trần Khả Như không ngờ rằng ngày hôm sau Tôn Khải La đến văn phòng của cô, nói cái gì đâu đâu, không sao hiểu được.
Tôn Khải La đến kể khổ, uyển chuyển tố cáo các tội danh của Vũ Tuyết Trang. Tóm lại, anh ta coi mình là người bị hại, hy vọng Trần Khả Như sẽ thông cảm cho anh ta.
Trần Khả Như nhướng mày hỏi: "Bác sĩ La nói nhiều như vậy, điểm chính là gì thế?"
Cô và anh ta không quen không biết, cũng không trong một khoa, điểm giao nhau duy nhất giữa hai người là Vũ Tuyết Trang, mà bây giờ ngay cả Vũ Tuyết Trang cũng...
"... Bác sĩ Khả Như, tôi..."
Đối phương cứ lòng vòng, Trần Khả Như không chút lưu tình nói: "Bác sĩ La, anh có thể yên tâm, tôi là người công và tư phân minh. Cuộc sống riêng của anh thế nào, không liên quan đến việc trong bệnh viện. Miễn là anh hoàn thành công việc của mình, tôi sẽ không nhắm vào bất kỳ ai."
"Bác sĩ Khả Như, cảm ơn rất nhiều."
Sau khi Tôn Khải La đi, Trần Khả Như mỉm cười, nhất định thuộc thể loại truyện cười. Tôn Khải La rất thích tự cho mình thông minh, cậu ta nghĩ mình sẽ giúp Vũ Tuyết Trang cậu ta chắc. Nếu quả thật vậy, sao Lư Thiến có thể yên ổn ở lại bệnh viện mấy năm.
"Có gì vui mà cười tươi thế?"
Lê Hoàng Việt hôm nay tan làm sớm, ghé qua đón vợ.
“Không có việc gì, chỉ là chuyện công việc thôi.” Trần Khả Như ngửi thấy hương hoa thơm ngát, quay người lại, mắt cong cong.
Trước mặt anh là một bó hoa xanh lam xinh đẹp mê hồn, mấy ngày qua, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, Lê Hoàng Việt đều mang hoa đến, nhân tiện thể hiện tình cảm của anh.
“Thích không?” Đặc biệt là đôi mắt quyến rũ, dịu dàng cúi đầu, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng, cấm dụng và giọng nói trầm thấp, khiến cho Trần Khả Như mê đắm từng phút một.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta cưới lâu rồi, sau này đừng mang hoa đến.” Hoa ở nhà chất thành núi, còn ở viện có hơi phô trương.
Giám đốc Việt phản bác: "Không phải anh chọn, là Lê Chí Cường đã chuẩn bị. Như vậy đi, ngày mai anh không cho cậu ấy đặt hoa nữa."
Trần Khả Như: "..."
Giám đốc Việt vẫn sĩ diện như mọi khi.
Trần Khả Như cười không nói, nhưng nụ cười như đóa phù dung.
Lê Hoàng Việt thích thú nhìn vợ yêu, gương mặt này nhìn thế nào cũng không chán. Nhất là dạo này tâm trạng vợ vui vẻ, ăn ngon miệng, hai má đầy đặn hơn trước, gương mặt rạng rỡ, không còn nét u sầu tồn tại.
Hạnh phúc giản đơn không dễ có được, khiến người ta trân trọng.
Có một loại phụ nữ, ngoại hình già đi theo thời gian, nhưng nội tâm và sức hút của cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi.
"Thay váy."
Anh đưa một hộp giấy tinh xảo. Trần Khả Như hỏi "Gì thế, em có quần áo mà."
Hiếm thấy Lê Hoàng Việt nghiêm trang trêu: "Một lát nữa có tiệc xã giao, phiền bà Lê đi tham dự cùng giám đốc Việt."
Tỉa tót câu chữ, Trần Khả Như hơi buồn cười, cố che miệng, không nhận: "E rằng không được, em phải về với hai cục cưng. Anh không biết, buổi trưa chỉ cần có thời gian rảnh rỗi em sẽ gọi zalo cho mẹ, cả ngày không thấy hai đứa, trong lòng rất nhớ..." . Đam Mỹ H Văn
Vừa nhắc đến Minh An và Minh Khôi, tâm trạng của Trần Khả Như trở nên khẩn trương từ trong ra ngoài, hận không thể mọc cánh, bay thẳng về nhà.
Lê Hoàng Việt tỉnh rụi ghen, cất bước đến đến bên cạnh cô, trực tiếp ôm ôn hương nhuyễn ngọc, hơi thở dựa phả vào trán cô, khàn khàn, thân mật nói: "Anh cũng vậy, anh cả ngày không gặp em, rất nhớ em... "
"Hoàng Việt, anh..."
Trần Khả Như không cựa ra, thầm nghĩ, nhớ nhung của anh toàn mấy cái thô bỉ đó, tôi nhớ nhung mới là nghiêm túc.
Không trách giám đốc Việt, bởi vì hai nhóc tỳ và công việc chiếm gần hết thời gian của Trần Khả Như, rất ít cơ hội để giám đốc Việt và vợ có cơ hội một mình chứ đừng nói đến cuốn ga trải giường.
Giám đốc Việt nghĩ tới nghĩ lui, phải tìm một biện kỳ mỹ lưỡng toàn, giải quyết cuộc sống khốn đốn như nhà sư khổ hạnh hiện tại.
Ôm cô, bàn tay bắt đầu không quy củ.
Môi anh ghé vào tai cô, quấn quýt: "Bác sĩ Khả Như, em là vậy là điện hình đối xử khác biệt. Có baby nhỏ, không cần baby lớn nữa..."
Lúc anh nói chuyện, hơi nóng lún phún bên tai, cộng với giọng nói và lực sát thương động tác, hệ thống phòng thủ của Trần Khả Như cơ bản sụp đổ, khuôn mặt phù dung của cô ngay lập tức lộ ra vẻ kiều diễm, ướt át.
Có lẽ số lần thân mật ít đi, Trần Khả Như càng không có sức đề kháng, cơ thể mềm nhũn, không còn sức.
"Gì mà baby lớn, Lê Hoàng Việt, anh càng ngày càng tệ hại."
Vừa nói xong, Trần Khả Như cảm thấy mình đúng là đạo đức giả, đúng kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo điển hình.
"Vậy em có muốn đi cùng anh không? Nếu em không đi, Lê Chí Cường sẽ gọi một nữ thư ký..." Lê Hoàng Việt quấn quýt, triền miên trên mặt cô. Lông mao khiến cô ngứa ngáy, không thể suy nghĩ nghiêm túc.
Trần Khả Như cười híp mắt nói: "Không thành vấn đề, giám đốc Việt muốn dẫn ai đi thì dẫn."
“Ầm” một tiếng, cửa phòng làm việc mở ra.
Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như bị dọa, trở tay không kịp, động tác thân mật cứng đờ tại chỗ, trong mắt có chút giật mình.
"Chị Khả Như, có phải thằng chó Tôn Khải La vừa đến phải không..."
Âm thanh Vũ Tuyết Trang kêu gào xen lẫn tức giận, lúc hai tròng mắt nhìn thấy cảnh thân mật không thích hợp với trẻ con, cô ấy lập tức chặn ánh mắt lại, từ kẽ hở giữa hai ngón tay trộm vui: "Thật sự xin lỗi, giám đốc Việt, bác sĩ Khả Như, hai người tiếp tục đi, em không thấy gì đâu."
Cô ấy vừa xin lỗi vừa lùi về sau, nhân tiện đóng cửa lại, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Trần Khả Như không nói nên lời, cái con bé này xin lỗi không chút chân thành, còn không có thói quen gõ cửa, còn tưởng người khác không thấu sao! Đột nhiên cô không biết phải làm gì.
Tiếp tục, hay thay quần áo về nhà? Hay đi xã giao cùng với Lê Hoàng Việt?
Không ngờ, sau hai giây, có tiếng gõ cửa. Trần Khả Như định rời khỏi vòng tay của Lê Hoàng Việt, hiển nhiên giám đốc Việt không có ý định như vậy, còn ôm chặt lấy thân thể cô.
"Có chuyện gì vậy?"
"Giám đốc Việt, bác sĩ Khả Như, chuyện là như thế này, em sợ một lúc nữa sẽ có người đột ngột mở cửa, nên em giúp anh chị khóa cho an toàn nhé?"
Ngay sau đó, Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt trợn mắt há mồm nhìn cánh cửa mở ra, một cánh tay mảnh khảnh ấn vào nút an toàn, một loạt động tác cẩn thận, dè dặt, không hại đến đại thể.
Trần Khả Như dở khóc dở cười, cô có nên cảm ơn bác sĩ Trang vì đã suy nghĩ chu đáo không đây? Dẫu sao, có vài người có tật xấu rất nghiêm trọng không gõ cửa đã mở cửa, chẳng hạn như trưởng khoa Sơn, chẳng hạn như y tá trưởng...
Quay đầu, trước ánh mắt trầm tư của giám đốc Việt, cô lẩm bẩm giải thích: "Con bé luôn thích làm những chuyện không thể giải thích được..."
Đúng vậy, đúng vậy, họ về nhà ngay lập tức, lại không bị gì làm hạn chế, cần gì phải khóa cửa?
Mấu chốt là cô và Lê Hoàng Việt quần áo nguyên vẹn, cũng chỉ ôm nhẹ nhàng mà thôi, chuyện bé xé ra to sao.
Chỉ nghe nghe tiếng Lê Hoàng Việt ở trên đầu, ý vị sâu xa nói: "Không hiểu ra sao cả, những lo lắng và đề nghị của bác sĩ Trang dường như rất có lý."
"Nghĩ gì đấy, không phải muốn em đi xã giao với anh sao? Em đi vào trong thay quần áo đây."
Trần Khả Như nhanh chóng giật lấy túi quần áo từ tay anh, xoay người chạy vào. Mi mày tuấn tú của Lê Hoàng Việt hiện lên ý cười sâu xa khó lường, đôi mắt càng cười càng sâu, khóe miệng càng cong hơn.
Cổ tay Trần Khả Như bị anh dễ dàng nắm lấy, anh cong môi: "Thay ở đây đi."