Cô Văn ngước mắt nhìn lại, phát hiện trước mặt là một cô gái xinh đẹp trẻ trung trang điểm kiều diễm ăn mặc thời thượng, sắc mặt lập tức trở nên có phần khó coi.
Phụ nữ ghét nhất chính là người xinh đẹp hơn mình.
Được thôi, cô Văn, phụ nữ xinh đẹp hơn cô có rất nhiều, xin hỏi cô ghét có hết được hay không.
Là Sman.
Vẻ đẹp của cô không chút che đậy, khiến người ta gặp rồi khó quên, ấn tượng sâu sắc. Điểm này, Phan Huỳnh Đông không thể không thừa nhận.
“Anh Huỳnh Đông, cô ta đang nói dối có đúng không, sao anh có thể có bạn gái được chứ?” Anh đã có bạn gái rồi sao lại đồng ý đến gặp tôi xem mắt được chứ?” Cô Văn trăm lần ngàn lần không chịu tin, trước sau cũng không chịu buông tay.
Phan Huỳnh Đông lúc này đang ngớ người ngồi đần ra một cục, so với Sman, có thể nhìn ra ngay được, cô Văn trước mặt đây càng khiến anh chán ghét hơn, nhưng mà anh không muốn để Sman quá đắc ý, cho dù người ta đến để giải nguy giúp anh.
Sman đánh ánh mắt quyến rũ nhìn sát lại gần, thấy đối phương vẫn không nói năng gì, đáy mắt hiện lên vài phần bực dọc.
Cô Văn đắc ý nói: “Hồ ly tinh ở đâu tới vậy, tránh sang một bên đi cho thoáng.”
Lý nào lại như vậy!
Sman khẽ nhíu mày, dứt khoát đứng thẳng người dậy quay đi.
Bất thình lình, Phan Huỳnh Đông thấy một mùi hương thoang thoảng phả lên mặt, cánh môi đỏ tươi không chút sai lệch đè thẳng lên cánh môi của anh, trong nháy mắt tức da thịt mềm mại chạm vào nhau, anh gần như quên cả hít thở, cũng quên mất phải đẩy cô ra.
Đối với phụ nữ, đặc biệt là những người tự nhảy vào người mình, anh vẫn luôn tâm niệm phải tránh xa.
Xung quanh phát ra vài tiếng hô hào ầm ĩ. Trong đó người phát ra tiếng gào ác liệt nhất không ai khác ngoài cô Văn, đôi môi dày đỏ au gần như tím tái của cô ta không ngừng run rẩy mấp máy, vẻ mặt giống hệt như sắp khóc đến nơi rồi, tức giận giơ ngón tay trỏ ra chỉ tới chỉ lui: “Các… các người… hu hu…. thật quá đáng!”
Vung mạnh túi xách, cô ta dứt khoát phủi mông bỏ đi.
Sman quét mắt qua, sau đó vội vàng rời khỏi người anh.
Nhưng không biết Phan Huỳnh Đông tại sao lại lập tức giữ chặt lấy eo cô, cô vùng vẫy tránh ra không được, tức giận trừng mắt với anh, nhỏ giọng cảnh cáo: “Anh điên rồi à, mau buông tôi ra.”
Dù sao cũng đang ở nơi công cộng, xung quanh có nhiều người như vậy, sao có thể làm thế này được!
Phan Huỳnh Đông ngước mắt lên, mặt không chút cảm xúc nói: “Vừa rồi là ai nói, tôi là bạn trai của cô, sao mới nhanh vậy đã trở mặt không nhận người?”
Lúc này, vẻ mặt Sman nhìn Phan Huỳnh Đông có chút kỳ quái không hiểu nổi, rốt cuộc anh muốn làm gì đây? Muốn chơi đùa với cô sao? Ha ha.
Sman châm chọc nói: “Anh Huỳnh Đông cũng thật là kỳ lạ, ôm chặt như vậy, chẳng lẽ anh không sợ tôi có ý đồ không đứng đắn với anh sao?”
“Vậy thì hành động vừa rồi của bác sĩ Sman được coi là gì, hành hiệp trượng nghĩa, hay là có tình cảm vấn vương gì đó với tôi?”
“Tôi chỉ là không thích mang ơn mắc nợ người khác mà thôi.”
Sman chậm rãi cười tự giễu: “Hơn nữa, tôi cũng không phải người phụ nữ mặt dày mày dạn, nếu như anh Huỳnh Đông đây đã biểu lộ rõ sự chán ghét dành cho tôi như vậy, chuyện rẻ rúng lòng tự trọng như vậy đoán chừng không làm được đâu.”
Nói xong, cô dứt khoát đẩy ranh ra, đạp lên giày cao gót sải bước rời đi.
Phan Huỳnh Đông đứng đó như trời trồng, cứ có cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó, độ ấm trong tay cũng dần dần nhạt đi.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ đi nghĩ lại xem xét về mối quan hệ giữa anh và Sman, đứng vào góc độ của người thứ ba để nhìn lại con người của cô Sman này, quả thật mức độ chủ quan của anh khá nặng nề, cho nên luôn nhận định cô trên phương diện một người phụ nữ hư hỏng xấu xa.
Thực ra cô cũng không làm gì sai cả, Sman thích anh, anh nhìn thấy rõ.
Còn anh thì sao, bỏ đi phần thành kiến có sẵn trong đầu, liệu có để ý đến cô không?
Lúc Sman và Đường Việt Minh đính hôn, trong lòng anh rốt cuộc là ghen tức hay là kích động, hay là chán ghét… bây giờ thái độ của Sman đối với anh lại cao ngạo như vậy, nếu như còn tiếp tục mặc kệ…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phan Huỳnh Đông gần như chỉ dùng đúng hai phút để suy ngẫm lại mấy vấn đề này, lập tức có phản ứng, mau chóng đuổi theo. Tiên Hiệp Hay
Người phụ nữ này mang giày cao gót, thế nhưng lại bước nhanh như bay, Phan Huỳnh Đông đuổi theo trên đoạn đường dành cho người đi bộ một lúc lâu, cuối cùng mới kéo được người ta lại. Còn may, suýt chút thì cho rằng đã lái xe hoặc là bắt xe taxi đi mất rồi, điều này chứng tỏ Sman vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ anh.
“Anh Huỳnh Đông, anh làm vậy là có ý gì?”
Trong đáy mắt cô luôn hiện rõ ý thù địch: “Anh đừng có quên, tôi là vị hôn thê cũ của Việt Minh, nếu có dây dưa liên quan gì đến tôi, anh ta sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Phan Huỳnh Đông gắt gao nắm chặt cổ tay cô, đến mức cô hoàn toàn không thể thoát ra được, anh dứt khoát dựa sát lại gần nói: “Cô cũng đừng quên, chúng ta cũng từng có quan hệ thân mật đến mức nào, cô vốn không hề thích Việt Minh, làm sao cô biết được sau khi Việt Minh xuất ngoại liệu có tìm được một người bạn gái vừa xinh đẹp hơn cô lại yêu thương cậu ấy hơn cô không chứ?”
“Anh…” Miệng lưỡi của đối đột nhiên trở nên trơn tru trót lọt, Sman nhất thời không thích ứng kịp, thế nên cứng họng đến nghẹn lời: “Tôi không muốn tranh luận gì với anh cả, tôi phải đi rồi, thật đấy, anh Huỳnh Đông, sau này tôi không muốn có bất kỳ dây dưa gì với anh nữa.”
Thấy vẻ lạnh lùng trong mắt cô không giống như giả vờ, Phan Huỳnh Đông cũng nói thẳng: “Sman, tôi biết trước đây tôi đối với cô quá hà khắc, tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi với cô, cô có thể tha thứ cho tôi sao?”
Sman bị lời phần trần bất thình lình của anh làm đờ đẫn, đôi lông mi cong dài không hề chớp lấy một cái nhìn anh một lúc lâu, vẻ mặt như tỏ rõ không thể tin nổi.
Cho đến khi cô chấn chỉnh lại tâm trạng mới dần dần hoàn hồn, có lẽ là quá kích động, bởi vì đã quen biết nhau gần nửa năm, đây là lần đầu tiên Phan Huỳnh Đông tỏ thái độ mềm mỏng như vậy.
“Được, tôi tha thứ cho anh.” Cô đáp lại, lời ít ý nhiều.
Phan Huỳnh Đông: "..." Chỉ vậy thôi sao? Cũng quá sơ sài rồi.
“Cho nên, anh có thể buông tôi ra được rồi.” Sman cảm thấy bản thân mình thật đáng khinh, lúc trước bị dày vò không biết bao nhiêu lần, bây giờ chỉ nhận được chút ân huệ nhỏ, liền không kiềm chế được mà cảm động.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể ngu xuẩn thêm lần nào nữa!
Phan Huỳnh Đông cảm giác như bị đả kích, không phải Sman rõ ràng rất thích mình sao. Sman từng chút từng chút giãy giụa rời ra khỏi vòng tay của anh, hai người vạch ra một đường phân cách, sau đó cô từ tốn nói: “Anh Huỳnh Đông, tôi không biết vì sao anh lại thay đổi thái độ với tôi, cũng xin anh hãy thu lại ý định trêu chọc tôi đi, chúng ta gặp nhau sảng khoái chia tay vui vẻ đi.”
“Đợi chút.”
Phan Huỳnh Đông thật sự khẩn trương muốn chết, anh có được coi như tự làm bậy không thể sống không, thái độ đối với Sman lúc trước kém như vậy, bây giờ tình cảnh lại chuyển biến quá nhanh, là người không ai có thể lập tức chấp nhận được, đặc biệt là Sman lại rất mạnh mẽ.
Một khi phụ nữ đã hết tình cảm, thay đổi thái độ, thì khó mà kéo về được.
Biết rõ hành động của anh là cực kỳ vô sỉ và mất mặt, nhưng một khi đã xác nhận được cảm giác thực sự trong lòng, làm cách nào cũng không thể kìm nén được, anh gần như không chút nghĩ ngợi bật thốt ra: “Bác sĩ Sman, nếu như bây giờ cô vẫn không ghét tôi, chúng ta có thể qua lại với nhau không, từ sau khi mẹ của An Tịnh ra đi, tôi chỉ từng có một người phụ nữ, tôi đã từng thích một người phụ nữ khác như vậy, bởi vì không giành được tình yêu của cô ấy, cho nên mới đem cảm xúc phẫn nộ này trút lên trên đầu cô, xin lỗi, nếu như không tính là quá muộn, có thể cho tôi thêm một cơ hội hay không?”
Ánh mắt chân thành kia, quả thực không thể nào làm giả.
Nhưng Sman vào lúc này, lại hung hăng nhéo lên trên đùi mình một cái thật đâu, cả người lập tức tỉnh táo lại, cô lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng một lần nữa, tỏ vẻ xa lánh nói: “Xin lỗi anh Huỳnh Đông, tôi muốn nói với anh một chuyện, không có ai nợ gì anh cả, không có ai bằng lòng đợi chờ anh mãi được. Còn nữa, có được sự coi trọng của anh Huỳnh Đông, tôi thật sự vô cùng cảm kích.”
Nói xong, cô bắt một chiếc xe rời đi.
Lần này đã đi thật rồi, người ta đã nói đến nước này, anh còn mặt mũi nào mà đuổi theo nữa.
Thôi đành vậy, phải từ từ, dù sao phải cho người ta chút thời gian thích ứng để suy nghĩ chứ.
Phan Huỳnh Đông tuyệt đối là một người chung tình, ngoại trừ lần đó xem Sman là Trần Khả Như, gần như là ăn chay giữ mình.
Hậu quả của buổi xem mắt tối ngày hôm đó lập tức hiện ra ngay trước mắt, cha mẹ của Phan Huỳnh Đông lập tức mở hội đồng tra khảo, anh gần như không chịu được nữa, đến cuối cùng phải nói ra cái tên Sman, bất ngờ là nhị vị phụ huynh lập tức phản đối.
Hai người họ vốn dĩ rất vừa lòng, nhưng mà Sman từng đính hôn với Đường Vĩ Minh, nếu nhà họ Cao bọn họ lại có quan hệ dây dưa gì với Sman, thì lại lôi thôi điều tiếng lắm.
Phan Huỳnh Đông lại thờ ơ dửng dưng như không, cảm thấy như vậy rất không hợp lý.
Anh biết ở độ tuổi này thì không nên nổi loạn nữa, nhưng mà cha mẹ càng phản đối, Sman càng cự tuyệt, anh càng cảm thấy như đánh mất thứ gì đó. Anh thừa nhận, anh sớm đã nảy sinh tình cảm với Sman. Anh đã từng sai lầm một lần rồi, anh không muốn để bản thân cả đời này lại tiếc nuối thêm lần thứ hai nữa.
Phan Huỳnh Đông là kiểu người nói gì làm nấy, ngày thứ hai lập tức tiến hành kế hoạch công kích.
Lúc trước ở chỗ của Trần Khả Như bức bối ra làm sao, không cần phải nói nhiều, bởi vì bóng dáng của Lê Hoàng Việt làm gì cũng không được, làm gì cũng bị đè ép, anh chịu đủ rồi!
Mãi một tháng sau, Phan Huỳnh Đông mới chính thức địa xuất hiện trước mặt Sman, bởi vì anh không chắc chắn căm ghét và oán giận của đối phương đã tiêu tan hay chưa.
“Bác sĩ Sman!”
Phan Huỳnh Đông nhanh chóng ngăn cô lại: “Có thể đi ăn tối cùng với tôi không?”
Thực ra trong lòng anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, dù sao thì cũng là đàn ông mà, bị từ chối vài lần dần dần rồi quen thôi.
“Nể mặt anh có thành ý như vậy, tôi đồng ý.”
Tô Mạn nghiêm mặt, nhưng thần thái giữa hai đầu lông mày lại có cảm giác mềm mại nhu hòa.
Tô Mạn là một cô gái trẻ, không sai, cô biết thứ cô muốn là gì, cô không õng ẹo cũng không kiêu căng, thích chính là thích, nếu không lần đó sẽ không đâm lao đành theo lao.
Khi bắt đầu một mối quan hệ, có đôi khi chỉ cần bước thêm một bước, sau đó có thể thuận lợi trôi chảy.
Ăn cơm xong, Phan Huỳnh Đông hơi ngượng ngùng nói: “Tôi không biết người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương như thế nào, bình thường cô có sở thích như thế nào, chẳng hạn như chơi cầu đánh bóng, hay là nghe nhạc giải trí các kiểu…”
Anh phát hiện đối với cô gái này, anh thật sự không hề có chút hiểu biết nào, không biết nói gì không biết nên làm gì.
Sman chậm rãi thưởng thức biểu cảm như gà mắc tóc rối rắm lủng củng của anh, sau đó mới nổi lòng từ bi mà nói: “Vậy đi xem phim đi.”
Khi đến rạp chiếu phim, hai người liền phát hiện chênh lệch tuổi tác dẫn đến sở thích và thú vui hoàn toàn khác biệt.
“Xem bộ này.”
“Xem bộ này.”
Hai người cùng nói đồng thanh, nhưng mà một người chỉ vào một bộ phim nghệ thuật nào đó, một người lại chỉ vào một bộ phim tình cảm lãng mạn nào đó..
Cuối cùng, tất nhiên là Phan Huỳnh Đông chịu nhường bước, anh đi đến quầy bán thức ăn vặt bên cạnh để mua đồ ăn, nói thật thì, cái khoản xem phim này, chắc cũng phải nửa năm rồi anh không có lui tới, cảm giác rất mới lạ.
Anh mua xong bỏng ngô và đồ uống quay lại, hai người đang định đi vào phòng chiếu phim, đột nhiên có một cô gái trẻ tuổi búi tóc củ tỏi ở đâu xông ra, nhiệt tình chào hỏi: “Sman, thật sự là cậu sao, bao nhiêu năm rồi không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp!”
“Cậu cũng vậy, rất xinh!”
Cô gái liếc mắt nhìn sang Phan Huỳnh Đông, cười hi hi nói: “Í, đây là ai vậy?”
Sman đang định trả lời, liền thấy cô gái xua xua tay, đắc ý tự mình trả lời: “À thôi không cần nói, mình biết rồi, chú này là chú hai của cậu phải không!”
Phan Huỳnh Đông xấu hổ hết chỗ nói, cô gái quay người sang, cung kính chào: “Chào chú hai, cháu là bạn học của Sman.”