Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 129: Vân Dật chính là Kỷ Nhiên




Bốn mắt giao tiếp, kịch liệt đến khó có thể hình dung được cảm xúc đâm vào trước ngực, đâm cho đầu óc Vân Dật phát ngốc.
Trong đầu như có thứ gì đó, rất nhiều hình ảnh không ngừng hiện lên.
Nhanh như chớp, cậu không thể nhìn kịp đến.
Dạ Lăng Hàn kiềm nén cảm xúc muốn ôm Vân Dật, hắn điều chỉnh tư thế, đỡ lấy cánh tay của cậu, chỉnh lại tư thế: "Tê chân rồi?"
Thanh âm mát lạnh của hắn đã gọi về sự chú ý của Vân Dật: "...... Ừ! Tê chân lắm rồi!"
Dạ Lăng Hàn nói: "Cử động một chút đi! Chậm thôi!"
Vân Dật cử động chân, sau khi cảm giác tê rần kia rút đi liền bế Tuế Tuế đi lên trên tầng.
Đúng như lời Dạ Lăng Hàn nói, sau khi bế Tuế Tuế lên bé chỉ giật mình một chút, không có thức giấc.
Vân Dật nhẹ nhàng thở ra, đưa bé vào phòng trẻ em. Đắp chăn đàng hoàng cho Tuế Tuế, chờ sau khi bé hoàn toàn ngủ say mới rời khỏi phòng.
Cậu vừa bước đến hành lang liền chạm mặt với Dạ Lăng Hàn.
Không có Tuế Tuế, thời điểm mà Vân Dật đối mặt với Dạ Lăng Hàn cảm thấy thật sự biệt nữu, cậu tránh ánh mắt, trầm giọng nói: "Tuế Tuế đã ngủ rồi, tôi về đây!"
Dạ Lăng Hàn lắc mình ngáng đường cậu: "Từ từ đã."
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Dật trầm xuống, đôi mắt hiện lên tức giận: "Anh còn muốn như nào? Hiện tại Tuế Tuế không có ở đây, anh cho rằng tôi sẽ nương tay sao."
Dạ Lăng Hàn nhìn Vân Dật mặt đầy sương lạnh, biết cậu sẽ không nói đùa.
Nếu như hắn có hành động bất thường nào nữa, Vân Dật thật sự sẽ đánh hắn một trận.
Dạ Lăng Hàn không muốn xung đột với cậu.
Trải qua vài lần tiếp xúc, Dạ Lăng Hàn đã biết kìm chế để giải quyết vấn đề giữa hắn và Vân Dật.
So với việc doạ Vân Dật khiến cậu khó chịu với hắn, hắn lựa chọn việc từ từ tiếp cận.
Dạ Lăng Hàn lui ra phía sau một bước, giơ tay lên cao: "Anh thật sự không làm gì cả. Anh chỉ muốn tâm sự cùng em một lúc."
"Tôi và anh không có lời nào để nói cả."
Cậu có cảm giác rất kì quái với Dạ Lăng Hàn, có hai loại cảm xúc đang không ngừng đấu đá trong cơ thể cậu, cực kì mâu thuẫn với nhau. Giống như có hai tinh linh nhỏ đang đánh nhau trong đầu cậu, một người nói: <Nên tới gần> bên kia lại nói: <Mau tránh xa>. Cậu không biết nên nghe ai, thật sự không có đáp án chính xác.
Vân Dật bực bội, sắc mặt âm u, sau khi lườm Dạ Lăng Hàn một cái liền vòng qua hắn chuẩn bị rời đi.
Thời điểm đi qua Dạ Lăng Hàn, người đàn ông đột nhiên mở miệng nói: "Vậy em không cảm thấy căn biệt thự này rất quen thuộc sao?"
Bước chân của Vân Dật bỗng dưng dừng lại, một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng bắt đầu nổi lên, nhanh chóng bao phủ toàn thân.
Lý trí nói cho cậu biết rằng nên mau mau rời khỏi đây, đừng có nghe bất cứ lời nào Dạ Lăng Hàn nói. Nhưng thân thể lại không nhúc nhích đứng đờ ở đó.
Hai tinh linh nhỏ trong cơ thể kia lại bắt đầu đánh nhau, khiến cậu không biết nên lựa chọn làm gì?
Dạ Lăng Hàn liếc mắt nhìn cậu, giọng nói vô cùng rõ ràng truyền tai của Vân Dật: "Căn biệt thự này có ba tầng, mười mấy phòng. Em chỉ mới ghé qua hai lần, hẳn là chưa kịp cẩn thận tham quan. Em có hứng thú muốn tham quan biệt thự này một chút hay không? Có lẽ, em sẽ tìm được đáp án mà em muốn."
Vân Dật biết rằng không nên nghe lời hắn nói, nhưng cố tình lại vì lời này mà động tâm.
Căn biệt thự này giống như một chiếc hộp Pandora, sau khi mở ra rất có thể sẽ giải thoát cho một con quái thú, nhưng vẫn không thể nhịn được muốn đến bật tung cái nắp hộp ấy ra.
Vân Dật đi theo Dạ Lăng Hàn tham quan biệt thự, Dạ Lăng Hàn từng chút từng chút chỉ từng chỗ một, phần lớn là trang trí với phương diện thiết kế.
Thanh tuyến của người đàn ông trong trẻo, nghe rất thoải mái, Vân Dật nghĩ thầm: Nếu ngày nào đó Dạ Lăng Hàn phá sản, hắn thật sự có thể đi bán mặt kiếm tiền. Hoặc là.....làm trai bao cũng không tồi.
Vân Dật nghĩ xong liền bật cười.
Dạ Lăng Hàn nghe được tiếng cười, quay đầu lại kinh ngạc nhìn cậu: "Em không chú ý?". ngôn tình ngược
Vân Dật thấy hai người họ đã đi đến ban công, cảm thấy đã tham quan xong biệt thự, thấy trời đã tối cậu liền mở miệng nói: "Tham quan xong rồi, tôi......"
Cậu nói còn chưa dứt lời đã bị Dạ Lăng Hàn đánh gãy: "Còn chưa xong đâu!"
Vân Dật mờ mịt mà nhìn hắn.
"Còn một chỗ......" Dạ Lăng Hàn đi về phía Vân Dật, giữ chặt cổ tay của cậu, đem Vân Dật ôm vào trong lồng ngực.
Dạ Lăng Hàn vẫn luôn rất nghiêm chỉnh nên Vân Dật đã thả lỏng cảnh giác với hắn. Đột nhiên không phòng bị cả người đã bị hắn kéo vào trong lòng.
Dạ Lăng Hàn ôm cậu, khoá chặt hai tay cậu trước ngực, nhất thời Vân Dật không thể động đậy liền tức giận quát: "Mau buông tay!"
"Em còn nhớ không?" Giọng nói ôn nhu của Dạ Lăng Hàn truyền đến: "Đây là nơi ngày xưa em thích nhất...... Trước tiên em đừng vội vã phủ định hay nổi giận. Em tự hỏi chính em một chút, thật sự đối với anh, đối với Tuế Tuế là hoàn toàn xa lạ sao? Còn có căn biệt thự này nữa, chúng ta đã sống ở đây rất lâu, Tuế Tuế cũng được sinh ra ở đây. Ký ức giống như chữ viết ở trên tờ giấy trắng, cho dù có xoá sạch đến đâu cũng sẽ để lại dấu vết. Em thật sự không có một chút quen thuộc?"
Sau khi âm tiết cuối cùng rơi xuống, Dạ Lăng Hàn liền thả Vân Dật ra, không chút tâm tư nào khác.
Tin tức tố bao quanh cơ thể đột nhiên biến mất khiến Vân Dật sinh ra vài phần mờ mịt, trong lòng cậu trở nên vắng vẻ.
Đột nhiên cậu không biết tiếp theo cậu nên làm gì?
Dạ Lăng Hàn hướng dẫn từng bước: "Nếu em tin lời anh nói, chiều mai chúng ta đi kiểm tra."
Vân Dật bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cực kì phức tạp.
"Em và Tuế Tuế có mối liên kết, em không muốn một đáp án sao?"
Dạ Lăng Hàn mở cửa ban công: "Anh để cho em quyết định, anh tôn trọng lựa chọn của em."
Lúc Vân Dật rời đi, suy nghĩ của cậu vẫn đang ở trên ban công khi nãy.
Cậu quay đầu lại nhìn căn phòng phía sau, trong bóng tối, ánh đèn ở biệt thự giống như ánh sao lấp lánh.
Nhưng Vân Dật biết, đây là hộp Pandora ma quỷ, cậu đã lỡ thả con quái vật kia ra rồi.
Con quái vật ấy biến thành một viên gọi là hạt giống nghi hoặc, đang không ngừng đâm chồi trong lòng cậu, khỏe mạnh mà lớn lên, trong phút chốc đã lớn thành cây to che trời.
Sau khi Vân Dật quay lại biệt thự Tân Thành, ở trong phòng gửi cho Dạ Lăng Hàn một tin nhắn: 【 Chiều mai gặp ở bệnh viện. 】
Sau khi thông báo xong liền lập tức ném điện thoại lên giường, ngã sấp xuống giường.
Cậu đã nghĩ kỹ rồi, có một số việc không thể trốn tránh mãi như vậy.
Dạ Lăng Hàn nhìn tin nhắn ngắn gọn này rất lâu, nhìn đến nỗi hắn nhịn không được mà lệ nóng doanh tròng.
Người hắn yêu, rốt cuộc cũng đã quay về rồi.
Sáng sớm hôm sau, Dạ Lăng Hàn liền nói tin tức tốt này cho Tuế Tuế.
Tuế Tuế kích động nhảy trên giường: "Bố ơi! Quá tuyệt vời! Điều ước ngày hôm qua của con hôm này đã hiệu nghiệm rồi."
Dạ Lăng Hàn ôm lấy cơ thể bé nhỏ của bé, cười nói: "Con ước cái gì?"
"Nguyện vọng của con là: Con muốn có một người mẹ!" Tuế Tuế vui vẻ nói: "Hôm nay mẹ đã lập tức trở lại."
Dạ Lăng Hàn dặn dò nói: "Đừng doạ mẹ nhé, cho mẹ con một ít thời gian."
Tuế Tuế dùng sức gật đầu: "Con mới không hù dọa mẹ đâu! Con thích nhất là mẹ! Mẹ còn nói sẽ dẫn con đi công viên chơi!"
Dạ Lăng Hàn nhéo cái mũi nhỏ của bé, cười nói: "Buổi chiều chúng ta đi kiểm tra trước đã, sau khi ăn tối xong chúng ta sẽ đi công viên chơi."
"Được ạ! Bố vạn tuế!"
Trên mặt Tuế Tuế tràn đầy tươi cười vui vẻ hạnh phúc khiến Dạ Lăng Hàn cũng vui lây.
Ăn sáng xong, hai bố con liền bắt đầu chọn quần áo.
Đây chính là lần đầu tiên một nhà ba người bọn họ chân chân chính chính đi ra ngoài cùng nhau, đối với cả Dạ Lăng Hàn và Tuế Tuế mà nói là điều rất quan trọng.
"Bố ơi, con mặc bộ này như nào?"
Tuế Tuế mặc một bộ lễ phục màu đen, mặc đến cực kì đẹp trai.
Dạ Lăng Hàn nói: "Rất đẹp!"
Tuế Tuế tựa như không quá hài lòng, dẩu miệng nhỏ nói: "Nhưng con cảm thấy bộ kia hình như khá rốt."
"Bảo bối nhà ta mặc gì cũng đẹp." Dạ Lăng Hàn xoa đầu nhỏ của bé.
Tuế Tuế chần chừ hỏi: "Thật vậy ạ?"
Dạ Lăng Hàn nói: "Thật sự rất đẹp! Không cần chọn lại."
Tuế Tuế nheo mắt cười nói: "Bố ơi, bố cũng rất tuấn tú."
Ha bố con nhìn nhau cười.
Sau khi ăn trưa xong, Dạ Lăng Hàn đưa theo Tuế Tuế ra ngoài.
Ngồi trong xe, Tuế Tuế rất hưng phấn, không ngừng nói chuyện.
"Bố ơi, hôm nay con muốn ngồi đu quay, muốn dừng ở chỗ cao nhất ngắm cảnh đêm."
"Bố ơi, con còn muốn chơi đập chuột. Bố có thể giúp con thắng một phần thưởng được không?"
"Bố ơi, chúng ta ngồi chỗ rừng cây rồng bay được không? Nghe nói rất kích thích!"
Dạ Lăng Hàn cười nói: "Đương nhiên có thể!"
Tuế Tuế vỗ tay hoan hô ra tiếng.
Tiếng chuông điện thoại đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, Dạ Lăng Hàn nhìn dãy số lạ, hắn ấn phím trò chuyện, một giọng nói đàn ông xa lạ từ tai nghe Bluetooth truyền đến: "Dạ tổng!"
Dạ Lăng Hàn nói: "Ai vậy?"
"Dạ tổng, cậu không cần điều tra nữa. Vân Dật chính là Kỷ Nhiên."
Nghe thấy điều này, Dạ Lăng Hàn đột nhiên trừng mắt, ánh sáng loé ra đuôi mắt: "Ông là ai?"
"Tôi là quản gia ở Vân gia—— Vân Tùng. Thiếu gia vẫn luôn gọi tôi là chú Vân."
Dạ Lăng Hàn ngừng xe ở ven đường, "Năm đó là ông đưa em ấy đi!"
"Năm đó là tôi đưa cậu ấy đi! Vân gia không có gia chủ, cậu ấy bắt buộc phải quay về!" Vân Tùng không nhanh không chậm nói: "Dạ tổng, hôm nay cậu cùng với tiểu thiếu gia đi đến bệnh viện kiểm tra, tôi hy vọng cậu không cần mất thời gian."
"Không có khả năng!" Tay nắm vô lăng của Dạ Lăng Hàn siết chặt, đáy mắt phủ đầy sương lạnh.
Trong điện thoại Vân Tùng nói rất nhiều, nghe xong sắc mặt của Dạ Lăng Hàn trở nên dị thường khó coi, hàm răng của hắn nghiến ken két nhưng một chữ cũng chưa nói ra.
"Dạ tổng, cậu suy xét cho rõ ràng. Là mạng của thiếu gia quan trọng, hay là sự thật quan trọng."
Nói xong liền ngắt máy.
Dạ Lăng Hàn nặng nề mà đập mạnh vào tay lái, còi xe inh lên một tiếng to khiến Tuế Tuế sợ đến mức run lên.
Bé cẩn thận nhìn Dạ Lăng Hàn, không hiểu vì sao bố lại đột nhiên tức giận.
"Bố ơi, bố làm sao vậy?"
Dạ Lăng Hàn quay đầu lại, đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Tuế Tuế, hắn nhìn rất lâu sau đó ôm chầm lấy Tuế Tuế, hôn lên chiếc trán trắng ngần của bé, sau đó ổn định lại cảm xúc hắn mới gằn từng chữ một mà nói: "Dạ Ức Nhiên, con hãy nghe cho kĩ đây! Vân Dật không phải là mẹ của con, mẹ con đã chết từ bốn năm trước lúc sinh con ra rồi. Về sau nhìn thấy Vân Dật không được nói chuyện với cậu ta. Nhớ kĩ, không được nói chuyện."
Nói xong những lời này, Dạ Lăng Hàn nói đến cực kì kiên định.
Nhưng không có ai nghe thấy âm thanh vụn vỡ tan nát cùng với tiếng thét gào bất đắc dĩ trong lòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.