Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 217: Thái độ kỳ quái




Edit:
Beta: Ryeo
"Thi Thi à, thật ra thì có lúc tôi rất hâm mộ cô, dù sao nhìn qua thì Bùi Dịch có vẻ như rất thích cô." Đoàn Ngọc Tường lôi kéo Tô Thi Thi, vẻ mặt chân thành nói.
Tô Thi Thi âm thầm hít sâu một hơi.
Sao cô lại không thích nghe cô ta nói chuyện như vậy? Không biết người này lại nói chuyện gì đây!
Cái gì mà gọi là nhìn qua thì Bùi Dịch có vẻ như rất thích cô chứ? Tất cả đều quá giả tạo đi!
"Đoàn tổng à, cô có thể hâm mộ, nhưng không có tư cách gì mà tới bình luận về hạnh phúc của tôi hết. Phiền cô sau này muốn nói chuyện, đừng có kỳ quái như vậy nữa, tránh khiến tôi xem thường cô!"
"Còn nữa." Tô Thi Thi không đợi Đoàn Ngọc Tường nói, lại nói tiếp, "Đừng có mà ra vẻ rất thân thiết với tôi, chỉ có bạn bè mới có thể nghe nổi những lời từ miệng cô nói, thật nực cười"
"Hi vọng cô hãy đặt tâm ý tốt của mình lên bạn bè của cô đi, chứ không phải lên cái đinh trong mắt cô."
"Không còn chuyện gì nữa thì tôi bận việc đi trước đây."
Tô Thi Thi nói xong tiến về phía trước hai bước, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại quay đầu nhìn cô ta: "Suýt chút nữa tôi đã quên mất, bây giờ cô đã không còn là tổng giám của bộ phận thiết kế nữa. Đoàn tiểu thư cố gắng làm việc lên nha. Tin rằng với năng lực của cô, rất nhanh sẽ leo lên được vị trí đó ngay thôi."
Hừ, đừng tưởng rằng chỉ có Đoàn Ngọc Tường cô ta mới có thể hai mặt như vậy. Cô chơi đùa còn thành thạo hơn cô ta đó không biết sao?
"Cô!" Đoàn Ngọc Tường tức đến mức sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng, suýt chút nữa thì chửi ầm lên.
"Để cô phách lối thêm mấy ngày, đến lúc đó xem cô làm sao mà khóc!"
Đoàn Ngọc Tường nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Thi Thi rời đi, nắm thật chặt quả đấm, móng tay đâm vào trong thịt, khiến cô ta sinh đau.
Nhưng so với những áp bức cô ta phải chịu đựng trong khoảng thời gian gần đây, thì chút đau đớn có là gì?
"Tô Thi Thi, tôi rất mong chờ ngày đó đến!" Trong lòng Đoàn Ngọc Tường âm thầm nói, lúc xoay người đã khôi phục lại sự ưu nhã trước sau như một.
Bên này, Tô Thi Thi trở lại phòng làm việc, mở ra dự án mà ngày hôm qua Ôn Ngọc giao cho cô, nhìn hồi lâu, một chữ cũng xem không vào.
Trong lòng, không rõ lý do gì cảm thất cực kỳ bất an.
Vừa rồi Đoàn Ngọc Tường nói, từng câu từng chữ đó cô làm cách nào cũng không thể loại nó ra khỏi đầu.
"Cô muốn cùng Bùi Dịch chung sống thật tốt, thì phải biết quý trọng thời gian."
Tô Thi Thi chau mày: "Tại sao cô ta lại đột nhiên nói như vậy?"
Thái độ của Đoàn Ngọc Tường vừa rồi giống như kiểu đối xử với một kẻ ăn mày vậy. Cái vẻ mặt bố thí đó, tựa như Đoàn Ngọc Tường đang thành toàn cho cô và Bùi Dịch.
"Tôi cần cô phải thành toàn sao?" Tô Thi Thi phủ nhận suy đoán này.
Đột nhiên cô nhớ tới vẻ mặt của Đoàn Ngọc Tường hôm qua ở nhà chính, khi vị ông nội kia của cô nói tới chuyện đính hôn.
"Có vấn đề." Tô Thi Thi khẽ nhíu mày, cảm thấy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Cho đến khi tan làm lúc chạng vạng, Tô Thi Thi vẫn còn có chút cảm giác hoảng hốt.
Cô bảo tài xế đi đường vòng tới công ty xây dựng Minh Đỉnh, đón Tống Trọng Hạo cùng trở về trang viên Đoàn gia.
"Sư muội, sẽ không có chuyện gì chứ?"
Đến cửa biệt thự, lúc sắp xuống xe, Tống Trọng Hạo đột nhiên bắt lấy tay áo Tô Thi Thi, khẩn trương hỏi.
Tô Thi Thi quay đầu cười như không cười nhìn anh: "Sư huynh, bây giờ anh mới biết sợ sao, có phải là đã quá muộn rồi hay không?"
"Cái đó... Đồng môn xảy ra chuyện, em cũng không thể thấy chết mà không cứu đi." Tống Trọng Hạo nhảy xuống xe, đi theo phía sau Tô Thi Thi nhỏ giọng nói thầm.
Sợ bị Bùi Dịch thấy, nên anh ta cũng không dám đi quá gần nhau.
Vì cách nhau một khoảng, nên Tô Thi Thi không nghe rõ anh ta đang nói gì lắm, dừng bước quay đầu nhìn anh ta: "Sư huynh à, bây giờ anh có muốn đi cũng đã không còn kịp rồi."
Tống Trọng Hạo vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bùi Dịch đứng cách đó không xa đang nhìn bọn họ.
Cơ thể của anh ta khẽ chấn động mạnh, sống lưng cứng đờ, thân thể cứng nhắc đi vào trong.
Tô Thi Thi yên lặng quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tuấn tú mà căng thẳng của sư huynh cô, nụ cười thì cứng ngắc, làm cô thiếu chút nữa bật cười.
Cô quay đầu lại âm thầm trợn mắt nhìn Bùi Dịch một cái. Người này không có chuyện gì thì đi dọa ma người khác làm chi.
Bùi Dịch chạm phải ánh mắt của cô, môi mỏng khẽ mím lại, hướng về phía Tống Trọng Hạo gật đầu một cái, rồi xoay người đi vào trong phòng.
"Sư muội, em cũng không thể mặc kệ anh chứ." Tống Trọng Hạo tựa như cô vợ nhỏ theo sát bên cạnh Tô Thi Thi, nhỏ giọng nói.
Khoé miệng Tô Thi Thi khẽ câu lên, quay đầu cười híp mắt nhìn anh ta: "Sư huynh à, em phải đến nhà chính học đây, vậy nên chỉ có thể dựa vào chính anh thôi."
"Cái gì?"
Tống Trọng Hạo lập tức cao giọng, sợ Bùi Dịch nghe thấy lại vội vàng hạ thấp giọng nói: "Em không có nói đùa chứ? Anh sẽ bị ngược đãi mất!"
Tô Thi Thi cười nói: "Anh yên tâm đi, anh ấy không có hứng thú với đàn ông đâu."
Tô Thi Thi vừa nói vừa chỉ chỉ cầu thang: "Thứ anh muốn ở trong thư phòng đó. Đi thôi, em dẫn anh đi."
"Thật sao?" Tống Trọng Hạo lúc này quên cả sợ hãi.
Anh ta chính là vì bản thiết kế kia nên mới tới. Vì nghệ thuật, anh ta ngại gì chịu chút ngược đãi chứ?
Hai người nhanh chóng lên cầu thang, rồi đi tới thư phòng.
Sau khi anh ta bước vào, Bùi Dịch từ trong phòng khách đi ra, ánh mắt nhàn nhạt liếc trên tầng một cái.
Tiểu quản gia của biệt thự đứng ở một bên cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ coi như là phát hiện, mỗi một lần Tô tiểu thư đi cùng người nào được thân mật một chút, tiên sinh nhà bọn họ nhất định tức giận tỏa ra sẽ rất kinh khủng.
"Quản gia." Bùi Dịch nhàn nhạt mở miệng, "Đưa một bình trà lên mời Tống tiên sinh."
"Vâng." Quản gia thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy về phía nhà bếp.
Ông còn tưởng rằng Bùi tiên sinh sẽ trực tiếp mở miệng gọi ông đuổi người đi. Xem ra vị Tống tiên sinh này cùng Tô tiểu thư quan hệ không tầm thường.
Lúc Tô Thi Thi xuống, không thấy Bùi Dịch đâu. Cô cũng không để ý nhiều, ôm lễ nghi bảo điển vừa dày vừa nặng kia đi vào nhà chính.
Mặc dù dạo này cô không cần dậy sớm đến nhà chính tập yoga nữa, nhưng những thứ khác như khoá học hình thể thì vẫn tiếp tục.
Về phần quyển lễ nghi bảo điển vừa dày vừa nặng này, Tô Thi Thi giống như là vật lộn với nó vậy, mỗi ngày đều học rất nghiêm túc.
Cô không muốn khiến mẹ của Bùi Dịch xem thường mình. Nếu cô có đủ khả năng làm chuyện này, thì cô muốn làm đến cùng. Bởi vì chuyện này cũng liên quan đến mặt mũi của Bùi Dịch.
Nhưng lúc cô đến nhà chính, lại không thấy Nhậm Tiếu Vi đâu.
"Tô tiểu thư, phu nhân đã đi đặt mua đồ đính hôn cho Bùi thiếu gia rồi. Bà ấy bảo hôm nay khóa học tạm ngừng." Một vị người giúp việc chạy về phía Tô Thi Thi nói.
"Đi đặt đồ sao?" Không biết sao, Tô Thi Thi cảm giác tựa như bản thân đang rơi xuống đáy vực sâu, có chút không rõ cảm xúc gì nữa.
Rõ ràng cô mới là đối tượng đính hôn của Bùi Dịch, nhưng tại sao chuyện mẹ của Bùi Dịch đi đặt mua đồ cô lại hoàn toàn không biết? Giống như đây không phải chuyện liên quan đến cô vậy.
Cô nhìn những người giúp việc trong phòng đang vội vội vàng vàng chuẩn bị bữa tối, thấy cô cũng chỉ coi như không khí, dường như khiến cô hoàn toàn cô lập với bên ngoài.
"Không sao cả, từ trước tới nay không phải đều là cái bộ dáng này sao?" Tô Thi Thi lắc đầu một cái, thầm tự trách có phải bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi không.
Cầm lễ nghi bảo điển vừa nặng vừa dày trên tay có hơi mệt chút, cô ôm sách vào trong ngực, xoay người đi ra ngoài.
"Tô tiểu thư." Phía sau lưng truyền tới một giọng nói hơi già nua.
Tô Thi Thi đi bộ nửa đường, quay đầu nhàn nhạt nhìn người vừa nói: "Đoàn quản gia có chuyện gì vậy?"
"Tô tiểu thư, tôi tiễn cô." Đoàn Hòa Dự nặn ra một nụ cười, không đợi Tô Thi Thi đáp ứng, tự mình đi tới bên cạnh cô, làm động tác mời về phía cửa trang viên, "Mời."
Ánh mắt Tô Thi Thi tối sầm lại.
Đoàn Hòa Dự có chuyện gì muốn nói đây? Cô mặt không đổi sắc đi về phía trước.
Ra khỏi sân, Đoàn Hòa Dự quét bốn phía thật nhanh, thấy không ai chú ý, mới quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, thấp giọng nói: "Phu nhân mang đại tiểu thư theo rồi."
Ông ta nói xong liền xoay người đi vào sân, dường như chuyện cũng chưa xảy ra.
"Đoàn Ngọc Tường cũng đi ư?" Tay Tô Thi Thi đang ôm quyển sách căng thẳng, đáy lòng mơ hồ có chút khó chịu.
Cô nhớ lại những điều khó hiểu mà Đoàn Ngọc Tường đã nói sáng ngày, cau mày thật chặt.
Nhưng sao Đoàn quản gia lại muốn nói với cô những chuyện này?
Tô Thi Thi nhếch mép.
Vốn cũng chẳng phải là chuyện gì đặc biệt chuyện quan trọng, nhưng nếu Đoàn Hòa Dự đã đặc biệt nhắc nhở cô, thì chuyện này lại mang tính chất khác rồi.
Rốt cuộc bọn họ đang có chủ ý quái quỷ gì đây?
Tô Thi Thi ôm lễ nghi bảo điển, bước nhanh vào biệt thự thứ hai.
Có lẽ, chỗ của Bùi Dịch sẽ có đáp án.
Sau 2 ngày lăn lê lết tui đã về tới nhà 😥😥😥😥😥😥😥😥
Nghỉ xả hơi 1 hôm rồi đi tiếp. Công nhận dạo này mềnh ăn chơi ghê gúm 😌😌😌😌😌😌😌😌😌
Mọi người ngủ ngon ☺☺☺☺☺

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.