Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 222: Lần này ngoạn chơi vui rồi




Edit:
Beta: Ryeo
Công ty xây dựng Tiệp Khắc, trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng hai mươi, Bùi Dịch ngồi trên ghế bằng gỗ tử đàn rộng rãi, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính đang đặt trước mặt
Tần Phong ở bên cạnh đã vào được năm sáu phút rồi, thấy Bùi Dịch cũng không phát hiện ra mình tới, nghi ngờ nhìn vào màn hình máy tính, khóe miệng chợt co rút.
"Thi Thi biết cậu biến thái như vậy đi rình xem cô ấy không?" Tần Phong im lặng hỏi.
Bùi Dịch thu hồi ánh mắt, quay đầu lành lạnh liếc anh ta một cái: "Cậu rất rảnh rỗi sao? Nếu như thích nơi này thế, tôi nhường cậu thấy thế nào?"
Tần Phong xương cốt cứng ngắc, thân thể chợt đứng lên rất nhanh, cảnh giác nhìn anh: "Cậu đừng có mà đánh trống lảng. Tôi cho cậu biết, hôm nay tôi tới có chuyện nghiêm túc bàn bạc với cậu!"
Bùi Dịch khép máy tính lại rồi đứng lên, đi tới quầy bar bên kia rót hai ly rượu, đưa cho anh ta một cốc: "Nói đi, có chuyện gì."
"Tôi muốn hỏi cậu chút chuyện, hành động Đoàn gia có gì đó không đúng lắm!" Tần Phong uống một hớp rượu, trầm giọng nói.
Bùi Dịch gật đầu: "Ngay cả cậu cũng phát hiện ra, có thể thấy được thủ đoạn của Đoàn gia càng ngày càng tệ rồi."
"Cậu nói thế là có ý gì? Tôi đã đặc biệt dò thám tin tức, mà cậu lại nghi ngờ năng lực nghề nghiệp của tôi!" Tần Phong không phục nói.
Chỉ vừa mới nói xong, Bùi Dịch đã phóng một ánh mắt đến.
Anh ta lập tức thu lại vẻ đùa cợt, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Nếu chúng ta nhìn ra được, thì chắc chắn Hỗ Sĩ Minh cũng nhìn ra được. Nghe nói mấy ngày trước, Tam thiếu nhà bọn họ vẫn luôn quấn lấy Thi Thi, đoán rằng chuyện này so với tin tức tôi thăm dò được cũng không có sai lệch lắm."
"So với thăm dò không có sai lệch lắm?" Sự giễu cợt trong mắt Bùi Dịch chợt lóe rồi biến mất, "Nếu như bọn họ dò xét rõ ràng, thì sẽ không tiếp tục âm thầm tạo áp lực cho Đoàn gia nữa."
Lúc này, Hỗ thị vẫn luôn âm thầm thu mua cổ phần của Đoàn thị, đoán chừng chính là muốn ép Đoàn gia và Bùi Dịch ra tay.
"Đúng vậy." Tần Phong như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, "Bây giờ bọn họ đều đoán xem rốt cuộc cậu có thể đính hôn với Tô Thi Thi không. Dù sao cô ấy cũng đoạn tuyệt quan hệ với Đoàn gia rồi, nếu cậu đính hôn với cô ấy, thì đương nhiên đồng nghĩa với việc bỏ qua cho Đoàn gia."
Bùi Dịch gật đầu: "Bọn họ là nhân cơ hội để thử dò xét xem rốt cuộc thì liệu Đoàn gia còn có một người người thừa kế khác không."
Bùi Dịch cũng sớm đã chuẩn bị chu đáo, tung ra một chút tin tức, nhưng cũng sẽ không để cho Hỗ Sĩ Minh bọn họ tra ra được tin tức thực sự về Đoàn Tĩnh Đồng.
Mà hiện tại bọn họ chẳng qua là tìm hiểu trước khi hành động. Hỗ Sĩ Minh biết Tô Thi Thi có quan hệ rất căng thẳng với Đoàn gia, nếu như Bùi Dịch đã chọn Tô Thi Thi, vậy chính là đối nghịch với Đoàn gia rồi.
Nhưng nếu anh còn lựa chọn giúp đỡ Đoàn gia, vậy người thừa kế kia, rất có thể liên quan tới Bùi Dịch.
"Bây giờ, ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm cậu, cậu thật sự định để cho Đồng Đồng trở về sao?" Tần Phong có chút lo lắng hỏi.
Bùi Dịch uống một hớp uống cạn ly rượu, ánh mắt u ám nhìn ngoài ra cửa sổ, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Chuyện phải đối mặt thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, bây giờ là thời cơ tốt, bỏ lỡ rồi thì không biết bao giờ mới có cơ hội lần nữa."
"Cậu... Cậu đã xác định, vậy tôi ủng hộ cậu vô điều kiện."
Anh ta cũng cũng không nói những thứ khác nói. Anh em tốt, chưa bao giờ cần những thứ khách sáo kia.
"Đúng rồi, tôi nghe Ngọc nói, gần đây cảm xúc của Thi Thi bị dao động hơi lớn, hình như cô ấy không có cảm giác an toàn với hôn nhân." Tần Phong đột nhiên nói.
Thân thể Bùi Dịch cứng đờ, không nói gì.
Tần Phong vừa nhìn vẻ mặt của anh, liền không nhịn được càu nhàu đứng lên: "Tôi thấy lần trước cậu cầu hôn, mục đích tính chất quá mạnh mẽ, theo tính cách của Thi Thi khẳng định là không thích, tại sao cậu không cầu hôn thêm một lần nữa?"
Bùi Dịch chậm rãi thở ra một hơi, trong mắt nhiều hơn một tia bất đắc dĩ: "Tôi muốn đợi đến lúc có thể toàn vẹn đứng trước mặt cô ấy."
"Cậu... Quên đi, tôi cũng không nhiều lời, dù sao trong lòng cậu tự hiểu rõ là được." Tần Phong vừa nói đặt ly rượu lên quầy bar, xoay người đi ra ngoài cửa.
Hiện tại, Bùi Dịch không thể công khai thân phận tổng giám đốc công ty xây dựng Tiệp Khắc của mình, nếu không con hồ ly Hỗ Sĩ Minh kia nhất định sẽ lập tức có hành động.
Bọn họ kinh doanh nhiều năm như vậy, chính là vì ngày đó, nên không thể thất bại trong gang tấc vào lúc này được, anh ta biết là Bùi Dịch khó xử.
Chờ anh ta đi rồi, Bùi Dịch đứng trước cửa sổ lúc lâu.
Nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên anh nhìn bàn đầy hồ sơ mà lại không có tâm tình làm việc.
Đứng trước bàn làm việc một lúc, anh cười tự giễu, ngón tay thon dài cầm chiếc máy tính trên bàn lên, xoay người đi về phía sofa.
Anh mở máy tính lên, rất nhanh liền xuất hiện dáng vẻ Tô Thi Thi đang chăm chỉ làm việc trên màn hình.
Mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười của cô gái ấy vĩnh viễn đều sinh động như thế. Nhất là đôi mắt sáng trong suốt, ngay cả cau mày cũng rất có khí chất.
Đã có lúc anh tự hỏi chính mình, rốt cuộc Tô Thi Thi có điểm nào hấp dẫn anh. Có lẽ là ánh mắt của cô, có lẽ là cô quật cường, có lẽ là từ khi hai người chung sống tới nay, đã từ từ bồi đắp nên sự ăn ý.
Bùi Dịch nhớ lại lúc hôm qua Tô Thi Thi khiêu khích mẹ con Phương Thanh Hoa, dáng vẻ đó mang đầy thần khí, trong mắt hiện lên quét xuống vui vẻ.
"Cô bé, lần này em lại sẽ cho tôi bất ngờ gì đây?" Bùi Dịch nhấn hạ ngực, anh phát hiện mình không thể chờ đợi thêm nữa!
Mà lúc này, hình ảnh bên trong phòng làm việc của bộ phận thiết kế, Tô Thi Thi đang quay đầu quan sát Đổng Tiêu Tiêu.
"Cô nói nói chủ đầu từ công trình sân vận động gian khách kia mời tôi đi cắt băng khánh thành?" Tô Thi Thi không xác định hỏi lại một lần nữa.
Đổng Tiêu Tiêu hưng phấn nói: "Đúng vậy. Lần này cô thiết kế quá xuất sắc, cho nên bọn họ đặc biệt mời cô tới cắt băng. Cô xem, thư mời quán trưởng ký cũng đã tới."
Đổng Tiêu Tiêu vừa nói, đặt một thư mời trịnh trọng màu đỏ lạ mắt xuống trước mặt Tô Thi Thi.
"Cắt băng..." Tô Thi Thi cầm thư mời, như có điều suy nghĩ nói: "Hình như là một ý kiến hay."
"Gì cơ?" Đổng Tiêu Tiêu không nghe rõ.
Tô Thi Thi cặp mắt nhíu lại, cười cười với cô ta: "Không có gì."
"Thi Thi cô lại muốn làm chuyện xấu nha...." Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói mềm mại, Ôn Ngọc cười hì hì nhìn Tô Thi Thi.
Thân thể Tô Thi Thi chợt run run, cầu xin tha thứ nhìn cô ấy.
Trực giác của Ôn Ngọc thật quá nhạy cảm, ai nói cô ấy đơn thuần không hiểu chuyện?
Cũng là loại hồ ly cả!
"Tôi đi ra ngoài một chút." Tô Thi Thi đột nhiên cầm túi xách, đi ra ngoài.
Chuyện cắt băng khánh thành này tới thật đúng lúc, cô vừa lúc nhờ đi tìm vị quán trưởng kia "Làm thông suốt vài chuyện".
"Lúc về mua bánh ngọt giúp tôi đó." Hai cô nàng ham ăn ở phía sau lớn tiếng nói.
Tô Thi Thi dương dương tự đắc, bước nhanh ra ngoài.
Nhưng cô vừa mới ra khỏi công ty xây dựng Tiệp Khắc, chạm mặt ngay phải một người mà cô rất không muốn nhìn thấy.
"Thi Thi, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi." Hỗ Quân Nhạc xông ra chặn Tô Thi Thi lộ ra một nụ cười xấu hổ, tựa như là cô vợ nhỏ.
Tô Thi Thi bị anh ta cười đến nổi da gà: "Anh còn tiếp tục bày ra nhị thế tổ* đi, bộ dạng như vậy thật sự là quá không tự nhiên đi."
*Nhị thế tổ (二世祖): là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Nụ cười trên mặt Hỗ Quân Nhạc tắt ngấm, buồn bực nhìn cô: "Chúng ta không thể chung sống hoà bình sao?"
Tô Thi Thi gật đầu: "Phiền Hỗ tiên sinh đi về phía bên trái, giẫm chận tại chỗ rồi bước về phía trước, chúng ta lập tức có thể chung sống hoà bình ngay."
"Cô..."
Hỗ Quân Nhạc trợn mắt nhìn cô một cái, lại sợ bị cô đánh, nên không dám lại quá gần cô, nhắm mắt theo đuôi bám sát Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi lặng lẽ siết quả đấm, âm thầm hít một hơi.
Được, cô nhịn!
Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta: "Anh muốn đi cùng tôi đúng không? Được, đừng mất dấu nha!"
Tô Thi Thi nói xong kéo cửa chiếc xe Lincoln màu bạc ra rồi ngồi vào.
"Dám khiêu khích tôi?" Hỗ Quân Nhạc nhăn mày một cái, xoay người ngồi vào chiếc Lamborghini bản giới hạn của mình.
Anh ta không tin một chiếc siêu xe không đuổi nổi kịp một chiếc xe thường!
Trong chiếc xe Lincoln, Tô Thi Thi nghiêng đầu nhìn bên trái đường, trong góc có một chiếc xe Ferrari quen thuộc màu đỏ đang đậu.
Cô nhận ra được, đó là xe của Bùi Dịch.
Tô Thi Thi lại nhìn bên phải đường một chút, góc bên kia có một chiếc xe Benz màu đen đang đậu. Cô đã từng thấy tên Hỗ điên khùng kia lái qua chiếc xe này.
"Lái xe!" Tô Thi Thi nói với chú Lý.
Lần này ngoạn chơi vui rồi
Thính đêm khuya, tóm gọn trong 1 câu "Em cầu hôn anh, anh cầu hôn em, chúng ta kết hôn..."
Viết ngắn thôi, cơ mà triển khai nó dài lắm, nên đừng hỏi nó ở đâu, chỉ có thể nói "sắp tới rồi" *cười gian*
Mọi người ngủ ngon 😊😊😊😊😊

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.