Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 235: Ngàn vạn lần đừng để cho anh ta chạy




"Tô Thi Thi, Bùi Dịch, tôi muốn ăn tươi nuốt sống các người, lột da của các người, rút gân, phanh thây trăm mảnh! A, tại sao xui xẻo luôn là tôi!"
Trong tầng ngầm của một cái garage nào đấy, vang lên tiếng kêu rên của đàn ông.
Tần Phong giống như con ếch bị đập dẹp bép vậy, thân thể kề sát tại trên đầu xe, trên người lại bị một người đàn ông cường tráng đè nặng, sắp thổ huyết rồi.
"Ầm!" Lại là một quyền trùng điệp nện xuống.
May mắn một quyền này là đánh trượt sang mui xe của anh, chẳng thế thì Tần Phong thực sự thổ huyết rồi.
"Hỗ tổng, chúng ta quân tử động khẩu bất động thủ, anh cũng đã đánh lâu như vậy, có thể nghỉ ngơi một chút rồi." Tần Phong vẻ mặt đau khổ, không dám nhìn tới người đàn ông đang áp ở trên người mình.
"Ầm!" Lại là một quyền, Hỗ Sĩ Minh không hiểu sao lại nện thêm một quyền sượt qua bên tai Tần Phong, quả đấm vút qua tai Tần Phong nghe gió rít một tiếng, thiếu chút nữa đem lỗ tai của anh đánh cho đập nát.
Anh ta lạnh lùng nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, đứng thẳng, chậm rãi đem nắm đấm của mình hạ xuống, giống mãnh thú muốn buông tha con mồi vậy.
Tần Phong vội vã bò lên, một bước đi ba bước nhảy tránh ra thật xa, cảnh giác nhìn cái người đàn ông nguy hiểm này.
Anh lần này thật sự là lật thuyền trong mương, chẳng những hình tượng bị hủy hết, còn bị người ta đánh một trận tơi bời hoa lá!
"Chết tiệt, tiểu tử này tại sao lại ra tay mạnh như vậy?" Tần Phong dơ tay lau khóe miệng đang vương một chút máu.
Anh không phải không nghĩ muốn đánh trả, mà là từ đầu liền đánh không lại Hỗ Sĩ Minh!
"Bùi Dịch đoán không sai, tiểu tử này thâm tàng bất lộ, không đơn giản như vậy." Tần Phong trong lòng suy nghĩ.
Xem ra, Hỗ Sĩ Minh sau này sẽ là một cái đối thủ lợi hại nhất của bọn họ.
"Tần tổng lại vẫn đối tôi có ý tứ?" Hỗ Sĩ Minh thấy Tần Phong lại vẫn một cái vẻ hướng trên thân mình nhìn xem, sắc mặt trầm xuống. Đang lúc nói chuyện, ánh mắt nhàn nhạt đưa mắt nhìn nơi xa chỗ cô gái thiếu chút nữa bị dọa ngất đi.
"Ngọc..." Tần Phong trong lòng căng thẳng, đau đầu muốn chết.
Cái cô gái nhát gan kia, phỏng chừng đã coi anh là phần tử khủng bố liệt vào sổ đen rồi. Cố gắng lâu như vậy, đều đã uổng phí!
"Huề nhau!" Tần Phong nhìn Hỗ Sĩ Minh liếc mắt một cái, hướng tới Ôn Ngọc đi đến.
Vừa rồi Hỗ Sĩ Minh cố ý đè nặng anh ở trên đầu xe đánh một trận, từ góc độ Ôn Ngọc mà nhìn qua thì - -
Tần Phong thân thể mạnh run run một phen, anh lần này là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tên đàn ông này cũng quá âm hiểm rồi!
Tần Phong khẽ cắn môi, cảm thấy được vẫn lại là chưa hết giận. Lúc này, trong di động có tin nhắn tiến vào, là Bùi Dịch gửi đến.
Anh cúi đầu vừa thấy, mi mắt liền nhíu chặt lại.
"Hỗ tổng." Tần Phong quay đầu, khiêu khích nhìn Hỗ Sĩ Minh, "Tiệc đính hôn đêm nay anh nhất định phải tham gia."
Hỗ Sĩ Minh sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Tần Phong, gằn từng chữ nói: "Hỗ gia nhất định đúng giờ đến."
Tần Phong cười lạnh một tiếng, xoay người hướng Ôn Ngọc chạy tới rồi.
Hỗ Sĩ Minh nhìn bóng lưng Tần Phong, sắc mặt càng ngày càng trầm.
"Đính hôn tiếp tục?" Hỗ Sĩ Minh cầm lấy Tây phục do trợ lý đưa qua khoác lên, khóe miệng nhếch lên, "Thật thú vị."
Trực giác của anh ta nói cho chính mình, tiệc đính hôn này, nhất định không phải là tiệc của Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi.
Nhớ tới dáng vẻ của Tô Thi Thi hôm nay, Hỗ Sĩ Minh trong mắt hiện lên quét xuống ý tứ hàm xúc không rõ ràng.
"Bùi Dịch, tôi đối Tô Thi Thi càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi. Anh xác định, mình giữ được sao?"
Trong đầu anh ta hiện ra hình ảnh Tô Thi Thi hôm nay mặc sườn xám, không biết làm sao nữa, đáy lòng một chỗ nào đó nhảy lên một cái, trong mắt quang u ám vô cùng.
Đó là ánh mắt dục vọng mà chỉ đàn ông mới có.
Chẳng qua, nơi xa một trận tiếng khóc cắt ngang sự nhu mì trong đầu anh ta. Bên kia, Tần Phong cùng Ôn Ngọc như là đang cãi nhau.
Hỗ Sĩ Minh mặt không chút thay đổi đưa mắt nhìn, xoay người ngồi xuống trong xe chính mình.
"Về Hỗ gia." Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt nói.
Trợ lý sửng sốt một phen, vị này đúng là có đã hơn một năm không trở về Hỗ gia rồi. Cậu ta không dám thất lễ, khẩn trương nổ máy xe.
Lúc xe vừa rời đi, gặp thoáng qua bên một đối nam nữ đang dùng dằng.
"Ôn Ngọc, em thật sự không thể nghe tôi nói một câu sao? Tôi đã đối với em giải thích qua, khi đó chỉ là vì giúp Bùi Dịch giải quyết rắc rối, tôi chỉ thích con gái!
Tần Phong nhức đầu giải thích.
Đúng là trả lời của anh chỉ có tiếng khóc Ôn Ngọc càng lúc càng lớn.
Ôn Ngọc mi mắt ướt sũng, sợ hãi nhìn Tần Phong, thút tha thút thít nói: "Tôi biết, tôi minh bạch, anh... Anh... Anh không cần đến đây."
Tần Phong muốn khóc: "Bà cô của tôi ơi, em nếu minh bạch, sao còn sợ tôi?"
Ôn Ngọc khóc đến lợi hại hơn: "Tôi cũng không biết. Anh... Anh tránh ra, tôi sợ hãi..."
Tần Phong thật muốn miệng sùi bọt mép.
Anh tại sao lại gặp phải một cô gái ngốc như thế chứ!
Anh nghĩ nghĩ, chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng thôi: "Bùi Dịch buổi tối muốn cùng cô gái khác đính hôn, bạn tốt của em hiện tại khẳng định cực kỳ thương tâm, chúng ta trước đến Đoàn gia đi."
Quả nhiên, Ôn Ngọc vừa nghe, lập tức quên khóc, khẩn trương nhìn anh: "Chúng ta mau đi nhanh đi. Tôi trước cùng Thi Thi gọi điện thoại, cô ấy hiện tại nhất định rất khó chịu."
Vừa rồi cô bị Tần Phong lôi đi, cũng không biết chuyện xảy ra sau đó, còn tưởng rằng Tô Thi Thi thật sự bị khi dễ rồi.
Tần Phong lập tức ngăn cô lại, nói: "Thi Thi hiện tại khẳng định nghĩ muốn chính mình yên lặng một chút. Chúng ta vẫn lại là trực tiếp đi Đoàn gia tìm cô ấy đi."
"Được." Ôn Ngọc xoa xoa nước mắt, lập tức hướng tới xe Tần Phong đi đến.
Đang nhìn đến đầu chiếc xe kia bị nện gập ghềnh khi đó, thân thể của cô co rúm lại một phen, sợ hãi nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, cuộn người một bên ngồi vào phía sau.
Tần Phong xoa xoa mi mắt, yên lặng hít vào.
Được rồi, có thể như vậy đã là rất tốt rồi. Ít nhất cô gái nhỏ này không có sợ hãi bỏ chạy như trước nữa, chết sống không chịu gặp anh.
"Cho nên, đối phó với phụ nữ, thật sự phải có phương pháp."
Tần Phong nhìn cô gái đang ngồi phía sau kia liếc mắt một cái, ôn nhu nói: "Gài giây an toàn."
Ôn Ngọc thuận theo liền gật gật đầu, chẳng qua tay nắm dây an toàn, còn đang run nhè nhẹ.
Bên kia, Tô Thi Thi vẫn lại là bị Bùi Dịch làm cho cô phải nói ra cô gần đây "ở sau lưng anh quen biết đàn ông" là ai.
Bùi Dịch sau khi nghe xong, trầm mặc, lại là trầm mặc. Thật lâu sau, anh mới từ từ phun ra một câu.
"Cô bé, em bây giờ, làm rất tốt."
"Ha..." Tô Thi Thi rất lớn nhẹ nhàng thở ra, ngồi vào phía sau, đối với anh vẫy tay, "Chúng ta nhanh nhanh đi về thôi, em sợ tên tiểu tử kia sẽ chạy trốn mất."
Cô nói xong lại lo lắng hỏi: "Đoàn gia anh đã sắp xếp xong chưa? Bằng không đợi bọn họ mạnh mẽ ép anh đi đính hôn thì làm sao đây?"
Bùi Dịch ánh mắt ôn nhu.
Cô bé ngốc đến bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này sao?
Chỉ là anh càng thêm rõ ràng, Tô Thi Thi kỳ thật hỏi đích thị chính là mẹ anh nơi đó làm sao đây. Dù sao, lần này là anh đi ngược lại ý muốn của mẹ mình rồi.
Bùi Dịch nắm lấy tay Tô Thi Thi, trong giọng nói là chất chứa chân thành: "Thi Thi, lời này anh chỉ có thể nói một lần, em hãy nghe cho kỹ."
"Anh là người đã trưởng thành, anh tự có chính kiến của riêng mình. Em muốn đi bên anh đến cuối đời, muốn cùng anh tôn trọng mẹ anh" anh dừng một chút, ngữ khí thấp hơn một chút, "Nhưng mà, anh không hy vọng em mù quáng."
"Mẹ anh an bài cho anh không nhất định thích hợp với anh, anh biết chính mình cần cái gì. Cho nên, em sau này khả năng sẽ rất vất vả. Em ở bên cạnh anh, sẽ phải dùng tất cả biện pháp đi để cho mẹ vui vẻ."
"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi nước mắt trắng xanh một phen liền rớt xuống.
Cô thật sự quá may mắn, mới có thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy. Lúc trước Hà Chí Tường đối cô mang đến thương tổn, ở một khắc này, thật sự được chữa khỏi rồi.
Mẹ con Hà gia kia hợp mưu đem cô đi bán. Mà hiện tại, Bùi Dịch lại nói cho cô, không cần mù quáng, anh sẽ bảo vệ cô.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Bất quá, Tô Thi Thi nhớ đi nhớ lại, bỗng nhiên nhớ tới một cái khác vấn đề.
"Bùi Dịch, cho nên anh đã sớm tính toán chu toàn. Chẳng qua là muốn thăm dò phản ứng của em thôi đúng không? Anh muốn em vì anh mà ghen tuông đúng không?" Tô Thi Thi hùng hổ nghiêm mặt, khó chịu trừng mắt nhìn Bùi Dịch.
Những cái ảnh chụp trên máy bay không người lái kia, không thể nghi ngờ gì nữa, nó chứng tỏ anh chuẩn bị từ rất lâu rồi.
Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, một tay kéo cô ôm vào trong ngực, cúi xuống hôn lên.
Vấn đề xấu hổ như thế, vẫn lại là dùng hành động thực tế trả lời thì tốt hơn.
Nửa giờ sau, Tô Thi Thi mặt hồng tim đập nhảy xuống xe, cùng Bùi Dịch đi tới phía bức tường sau trang viên Đoàn gia
Bùi Dịch nhìn bờ tường cao cao, mặt trắng xanh liền đen, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái: "Em lặp lại lần nữa!"
Tô Thi Thi lui lui cổ, nhỏ giọng nói: "Không trèo tường đi vào, chẳng lẽ đi máy bay bay vào sao?"
Bọn họ hiện tại chính là đi làm chuyện xấu, không thể quang minh chính đại đi vào mà đúng không?
Tô Thi Thi vừa dứt lời, từ trên mái tường bỗng nhiên ló ra một cái đầu.
Tô Thi Thi vừa thấy, lập tức vọt tới, đối với phía sau Bùi Dịch kêu hô: "Nhanh lên, bắt lấy anh ta! Ngàn vạn lần đừng làm cho tiểu tử này chạy mất!"
Ngọt sâu răng là tui đau răng đến lười rồi 😌😌😌😌😌😌😌😌

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.