"Các người đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho các người." Bùi Dịch ngồi ở phía sau, sắc mặt trầm trầm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mấy người Đoàn Chấn Ba đang chặn ở cửa.
"Brừm Brừm - - "
Chú Lý lập tức khởi động xe, xe lấy tốc độ cực nhanh, roạt một phen hướng phía trước vọt tới, cách mấy người Đoàn Chấn Ba không tới 10cm vững vàng dừng lại.
"A!" Đoàn Chấn Ba cùng Phương Thanh Hoa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa trực tiếp ngã ngồi dưới đất.
Không phải là bọn họ không nghĩ muốn chạy, mà là bọn họ từ đầu không có thời gian phản ứng!
"Bùi Dịch, cậu nhất định muốn cùng tôi đối nghịch sao? Người phụ nữ của cậu giết người, cậu vẫn còn bao che cho cô ta?" Đoàn Chấn Ba chỉ vào trong xe Bùi Dịch, tức giận đến phát run.
Anh hạ cửa kính xe xuống, lạnh giọng nói: "Người phụ nữ của tôi cũng là con gái ruột của ông. Hổ dữ không ăn thịt con. Đoàn tiên sinh thật sự làm cho người ta quá thất vọng."
Anh dừng một chút: "Mặt khác, ông từ đầu không có tư cách làm đối thủ của tôi, làm sao đối nghịch với tôi như ông vừa nói. Không nghĩ muốn bị đâm chết, liền tránh ra cho tôi!"
"Cậu... Cậu phản rồi!" Đoàn Chấn Ba thiếu chút nữa tức điên, tiểu tử này giấu đầu lòi đuôi rốt cục cũng lộ ra rồi.
Thì ra cậu ta im hơi lặng tiếng nhiều năm như thế, vẫn đều đã theo chân bọn họ diễn trò!
Nhưng ông ta đã quên, Bùi Dịch đối với bọn họ cho tới bây giờ đều là thái độ này, chẳng thèm diễn trò cho tốn sức.
"Tô tiểu thư, cứu con tôi..." Lúc này, trong xe truyền đến một giọng nói nhỏ bé yếu ớt, Lưu Dĩnh Tuệ trạng thái thật không tốt.
Lúc này đã đau đến ý thức mơ hồ, trong miệng vẫn hô muốn cứu con mình.
Tô Thi Thi ôm cô ta, trong lòng bỗng nhiên tràn ra một tầng chua sót. Tình thương của người mẹ là vĩ đại, dù Lưu Dĩnh Tuệ đi làm Tiểu Tam là sai trái, nhưng cô ta cũng là một người mẹ.
Cô không nghĩ muốn đi phán xét chuyện của bọn họ, hiện tại chỉ nghĩ muốn cứu đứa trẻ vô tội này.
"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi cúi đầu, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Bùi Dịch gật đầu, đối với chú Lý nói: "Lái xe."
Chú Lý lập tức nổ máy xe, bây giờ Đoàn Chấn Ba cùng Phương Thanh Hoa không dám tiếp tục chặn đường.
Xe nghênh ngang mà đi, Phương Thanh Hoa tức giận đến dậm chân, sốt ruột hỏi han: "Vậy bây giờ làm sao đây, nếu như bọn họ có ý xấu với đứa bé thì..."
"Đương nhiên là đi theo! Tôi không phải nói với bà, phải chăm sóc cô ta thật tốt? Tại sao lại rơi xuống nước? Tôi nói cho bà biết, nếu là con trai tôi mà xảy ra chuyện gì, bà cũng đừng nghĩ muốn được yên!"
Đoàn Chấn Ba thở phì phì ngồi vào trong xe, mặt trầm xuống nói.
Ông ta rất không dễ dàng mới có con trai, nói không chừng tương lai còn có thể dựa vào đứa con trai này hòa nhau một ván, nên tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phương Thanh Hoa trong lòng căng thẳng, sợ sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cũng đi theo ngồi vào trong xe.
Mà Đoàn Ngọc Tường ở phía xa yên lặng nhìn xe bọn họ rời đi, nghĩ muốn theo sau, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn lại là xoay người hướng về biệt thự thứ nhất chạy tới.
Lúc cha mẹ cô ta trở về, ai biết lại phát sinh thêm chuyện gì? Cô ta hiện tại muốn thừa dịp vẫn còn thời gian, đi đem những thứ thuộc về mình đều lấy đi.
Đoàn Ngọc Tường xoa xóa má mình. Lúc nãy bị bảo vệ quẳng ngã một bên, mặt lại vẫn rất đau, mà lòng cô ta càng đau hơn gắp trăm ngàn lần.
"Tất cả đều kết thúc rồi..."
Hai mắt cô ta vô thần nhìn sang bốn phía, hít sâu một hơi, rất nhanh hướng về biệt thự chạy tới.
10 phút sau, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đem Lưu Dĩnh Tuệ tới một bệnh viện gần đó, trực tiếp đưa vào phòng cấp cứu.
"Tô tiểu thư!"
Lưu Dĩnh Tuệ một khắc trước khi bị đẩy vào phòng cấp cứu kia, đột nhiên bắt được tay Tô Thi Thi, gian nan ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, dùng hết khí lực nói: "Cầu xin cô, nhất định phải giúp tôi cứu con của tôi."
"Nó... Nó là vô tội. Tất cả lỗi đều để cho tôi gánh chịu đi, nó là vô tội..." Một giọt lệ theo khóe mắt cô ta chảy xuống, tràn đầy chua xót.
Mãi đến khi cảm giác được cô ta sắp mất đi đứa con này, Lưu Dĩnh Tuệ mới thật sự hối hận rồi.
Chuyện cũ như mây khói ở trong đầu rất nhanh hiện lên, cái gì cũng không kịp, cô ta hiện tại chỉ muốn cho con của mình được bình an.
Tô Thi Thi cầm tay cô ta, đối với cô ta nặng nề mà gật gật đầu.
"Cảm ơn." Lưu Dĩnh Tuệ khóe miệng cong cong, tươi cười trắng xanh đến vô lực.
Y tá phụ giúp đẩy cô ta đi vào, Tô Thi Thi trơ mắt nhìn Lưu Dĩnh Tuệ nắm tay mình từ từ trượt xuống.
Tay cô ta cực kỳ lạnh lẽo, nắm tại trên tay cô như là muốn lưu lại dấu vết, mãi đến khi cô ta bị đẩy mạnh phòng cấp cứu thật lâu sau, Tô Thi Thi lại vẫn cảm giác trên tay lưu lại nhiệt độ lạnh lẽo kia.
"Không sao." Bùi Dịch ôm lấy bả vai Tô Thi Thi kéo cô vào lòng ngực ấm áp của mình, đặt một nụ hôn lên trán cô, ôn nhu an ủi.
Cô bé ngốc này có đôi khi liền là mềm lòng như thế. Mà lúc này, có lẽ Tô Thi Thi là nghĩ tới mẹ cô năm đó.
Năm đó Đoàn Chấn Ba biết vợ mình mang thai con gái, liền bắt mẹ của Tô Thi Thi phá thai.
Mẹ cô hết sức bảo vệ cô. Rồi sau đó, mẹ cô cũng là vì cô, không chịu về nhà mẹ đẻ, thế cho nên buồn bực không vui, sinh bệnh mà mất sớm.
"Bùi Dịch, bọn họ sẽ không có việc gì, đúng không?" Tô Thi Thi núp ở trong lòng Bùi Dịch, chưa từng có cảm giác bất lực quá như vậy, trước mặt là ranh giới sinh tử, sinh mạng sao lại có vẻ yếu ớt như vậy.
Bùi Dịch không có trả lời, chỉ là càng ôm lấy cô chặt hơn, muốn cho cô thêm ấm áp. Tô Thi Thi yên lặng nhắm mắt lại, hốc mắt có chút ướt át, ê ẩm, đau xót
Không quá vài phút, Đoàn Chấn Ba cùng Phương Thanh Hoa cũng đến nơi, bốn người đứng ở cửa phòng cấp cứu, trong lúc này người nào cũng không nói chuyện.
Phương Thanh Hoa nhìn Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi ở trong ngực, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi.
Chết tiệt, Bùi Dịch không phải đến công ty sao, tại sao lại đột nhiên trở về? Cậu ta đối với Tô Thi Thi thật đúng là để tâm!
Phương Thanh Hoa trong lòng nôn nóng muốn chết.
Bà ta ngay từ đầu liền sai lầm rồi. Lúc Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch lại vẫn không biết, bà ta nên đem cái tiện nha đầu kia xử lý, thì mọi chuyện sẽ không phải đi đến bước đường này.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, một vị y tá cầm một tờ giấy đồng ý phẫu thuật chạy đến, sốt ruột hỏi han: "Ai là người nhà Lưu Dĩnh Tuệ?"
"Là tôi!" Đoàn Chấn Ba lập tức chạy tới hỏi, "Con tôi có chuyện gì hay không?"
Y tá nhíu mày, nói: "Đứa bé đã không có tim thai rồi. Hiện tại người mẹ cũng đang nguy hiểm tánh mạng, phải cắt bỏ tử cung, đây là đơn đồng ý phẫu thuật, nếu là người nhà thì mau ký tên đi."
"Cô nói cái gì? Đứa bé không có tim thai là có ý gì?" Đoàn Chấn Ba lập tức liền lờ mờ, cầm trên tay giấy đồng ý cho phép phẫu thuật, nửa ngày cũng phản ứng không kịp.
Vị y tá kia sắc mặt trầm xuống, thúc giục nói: "Đứa bé đã không thể cứu sống rồi, hiện tại người mẹ sinh mạng cũng đang cực kỳ nguy hiểm, trì hoãn một giây liền nhiều hơn một phần nguy hiểm, ông nhanh ký tên đi, chậm liền cứu không kịp nữa rồi."
"Cô nói con trai tôi đã chết?" Đoàn Chấn Ba trắng xanh một phen đem giấy đồng ý phẫu thuật cầm trong tay quăng phất đến trên người vị y tá kia, mặt trầm xuống, tudm cổ áo của cô lên mắng: "Cô lặp lại lần nữa!"
"Vị tiên sinh này, mời ông bình tĩnh lại một chút, hiện tại vợ của ông ở bên trong đang nguy hiểm tánh mạng..."
"Cô ta chết sống liên quan gì tới tôi chứ? Các người khẩn trương cứu đứa trẻ cho tôi!" Đoàn Chấn Ba phẫn nộ quát.
"Ông..." Y tá trừng lớn mắt, không thể tin nhìn cái người đàn ông máu lạnh vô tình này.
"Cô ấy hiện tại tình huống rất nguy hiểm sao?" Tô Thi Thi nhìn không được, cùng Bùi Dịch đi tới hỏi.
Cô vừa lên tiếng nói, Phương Thanh Hoa ở một bên nhìn vẫn không nói chuyện, lập tức đem mũi dùi chỉ hướng về phía cô: "Chấn Ba, tôi đã nói với ông rồi, là cái đồ tiểu tiện nhân này ám hại con của ông!"
"Bà câm miệng cho tôi!" Tô Thi Thi ánh mắt tức giận, hận không thể xông lên đánh bà ta một bạt tai.
Bùi Dịch đứng ở bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua trên người Đoàn Chấn Ba cùng Phương Thanh Hoa, hai người sợ tới mức khẽ run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn lại nói không nên lời.
"Các người tới cùng ai có thể ký tên?" Vị y tá kia đều bị bọn họ làm cho lờ mờ rồi.
Cô ta vừa dứt lời, Đoàn Chấn Ba liền thở phì phì nói: "Tôi sẽ không ký!"
Con trai cũng đã chết, người phụ nữ kia còn có tác dụng gì?
"Ông..." Tô Thi Thi nhắm chặt mắt.
Cô đã sớm biết rõ rồi không phải sao? Cái người cha ruột này của cô cho đến bây giờ đều là máu lạnh vô tình như thế.
Tô Thi Thi trong đầu không tự giác nhớ tới ánh mắt vừa rồi khi Lưu Dĩnh Tuệ bị đẩy mạnh phòng cấp cứu nhìn cô, tâm không biết sao vậy, đột nhiên sinh ra đau đớn.
"Mẹ, người cũng sẽ đồng ý con làm như vậy đúng hay không?" Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.
Cô nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, sau đó đi đến trước mặt y tá, dùng lực nói: "Tôi ký!"
Đăng đủ 3 chương cho hết ngày. 😊😊😊😊😊😊
Đợi bạn Mít về đăng tiếp. Bạn Ryeo đã đến thời kỳ lười rồi. 😥😥😥😥😥
Chả buồn ed cũng chẳng hứng viết. Đến cầm đt bấm cũng lười. Chả biết mình muốn gì 😣😣😣😣😣😣😣
Nghỉ xả hơi vài hôm lấy lại tinh thần đã.
Nãy bạn mới đùa với mấy bé trong động. Nếu hết tháng mà được 1000 lượt fl sẽ đăng tặng 10c. Cơ mà mơ ướt hơi viễn vông nên thôi. ☺☺☺☺☺☺☺
Như hiện tại cũng rất tốt rồi 😀😀😀😀😀😀😀
Mọi người ngủ ngon. Cuối tuần vui vẻ 🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗