"Bùi Dịch, cậu không phải đã cầu hôn rồi sao? Em ấy tại sao lại đi? Cậu làm gì rồi? Em ấy đi thì thôi đi, tại sao vẫn còn lôi kéo người phụ nữ của tôi theo cùng chứ?" Tần Phong giống như Đường Tăng không ngừng lải nhải, gấp đến độ trong lòng như có lửa giận phừng phừng bóc cháy.
Bùi Dịch mặt trầm xuống, ánh mắt lành lạnh rơi vào cánh tay Tần Phong đang cầm lấy tay mình, chậm rãi phun ra một câu, hỏi: "Ôn tiểu thư từ lúc nào trở thành người phụ nữ của cậu vậy?"
Đứng hình...
Tần Phong nhất thời cùng cà nhiễm sương một dạng yên lặng cúi thấp đầu, buồn bực nói: "Tôi vốn sắp thành công rồi. Còn không phải là vì giúp hai con bạch nhãn lang các người sao, hiện tại cô gái ngốc nghếch kia nhìn đến tôi liền giống như nhìn đến mấy tên biến thái điên cuồng vậy, tôi thật sự là cũng bị cô ấy làm cho điên rồi!"
Ngày đó sau khi rời khỏi trang viên Đoàn gia, Tần Phong liền đi tìm Ôn Ngọc. Nhưng mà anh đứng cửa nhà cô đứng hết một đêm, cô gái kia vẫn là không chịu mở cửa.
Sau này anh phát hiện, cái cô gái nhát gan kia vậy mà leo qua ban công nhà bên cạnh, lặng lẽ chạy trốn rồi!
"Cậu xem, khẳng định là bị Thi Thi nhà cậu dạy hư rồi. Cô vợ cừu con của tôi vốn dĩ vô cùng đơn thuần đáng yêu, cô ấy sẽ không khiến tôi phải khổ sở tâm tư theo đuổi đến như vậy." Tần Phong càng nói càng hối hận, anh đáng ra trước tiên nên đem Ôn Ngọc tránh xa Tô Thi Thi một chút, không nên để cô ấy bên cạnh để học hư như vậy.
Hiện tại Ôn Ngọc vậy mà muốn đi theo Tô Thi Thi cùng nhau rời đi, anh đương nhiên phản đối!
"Cậu lặp lại lần nữa!" Bùi Dịch vừa nghe lời Tần Phong nói, sắc mặt trắng xanh liền trầm tiếp xuống, ngầm tức giận trừng mắt nhìn anh.
Tần Phong khẽ run rẩy, vội vàng chỉ chỉ hình ảnh từ camera giám sát, đáng thương tội nghiệp hỏi: "Vậy cậu nói, giờ phải làm sao đây? Thi Thi không phải đã biết cậu là tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc chứ? Nếu không em ấy tại sao liền đi?"
Tần Phong cho rằng, Tô Thi Thi chỉ có thể vì biết Bùi Dịch đùa giỡn cô, mới có thể tức giận mà xin từ chức như vậy, không thì tại sao chứ?
Anh ta nói chưa dứt lời, Bùi Dịch sắc mặt càng khó nhìn.
Anh cũng muốn biết!
Con gái thật là rắc rối!
Tần Phong thấy Bùi Dịch không nói lời nào, bực tức đầy mình đã không nín được nữa, nhỏ giọng nói: "Cậu nói người của cậu bên trong bộ phận thiết kế, hiện tại sắp cùng Thi Thi nhà cậu và cô vợ cừu con của tôi có khả sẽ rời đi rồi kìa, như vậy không phải tiền mất tật mang sao? Cậu tới cùng đang làm gì chứ?"
Bùi Dịch lành lạnh liếc mắt nhìn Tần Phong, mặt không chút thay đổi dời đi đề tài: "Lan gia bên kia vẫn như cũ không có động tĩnh gì, Hỗ gia cùng Hồng gia thật là có chút ngồi không yên."
Vừa nói tới chính sự, Tần Phong nhất thời liền giống như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Hỗ Sĩ Minh cho người ta thu mua cổ phiếu Đoàn thị càng ngày càng trắng trợn, phỏng chừng không được bao lâu, Đoàn lão lập tức sẽ phát hiện thôi."
Anh dừng một chút lại nói thêm: "Hỗ Sĩ Minh phỏng chừng biết chúng ta muốn để cho anh ta tự mình phá cục diện yên bình của tứ đại gia tộc, cho nên ngày đó mới để cho lão gia tử nhà anh ta đi Đoàn gia. Xem ra tiểu tử này thật đúng là muốn bảo trì bình thản. Tôi nghe được tam gia đang có kế hoạch hợp tác làm một công trình, Lan gia đến hiện tại vẫn không có chút động tĩnh, không biết cuối cùng có định tham dự hay không."
"Hợp tác?" Bùi Dịch sắc mặt trắng xanh liền chìm xuống, quả đấm nắm chặt, trong mắt lệ khí chớp lóe rồi biến mất.
Muốn dùng cách cũ sao? Bùi Dịch khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh.
Năm đó bốn gia tộc bọn họ chính là cùng nhau hợp tác một dự án, cuối cùng hại chết cha anh. Hiện tại, vừa muốn dùng lại trò cũ sao?
"Bùi Dịch, cậu không sao chứ?" Tần Phong thấy Bùi Dịch sắc mặt không thích hợp, lo lắng gọi anh một tiếng.
Bùi Dịch hoàn hồn, hai mắt vèo nheo nheo lại,
Khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh: "Để ý một chút cái công trình đó"
"Cậu hẳn không là..." Tần Phong tựa như trong thấy quỷ nhìn anh, Bùi Dịch quả thật đúng là không chê chuyện lớn!
Bùi Dịch tay trái vân vê vẽ lên mặt bàn, nhàn nhạt nói: "Cậu nghĩ rằng tôi và cậu mở công ty xây dựng là vì cái gì?"
"Ách - - "
Tần Phong yên lặng, anh bỗng nhiên có chút hiểu rõ ràng rồi. Tại sao Bùi Dịch vẫn không công bố ra ngoài chính mình là tổng giám đốc Xây dựng Tiệp Khắc, thậm chí đang âm thầm gây dựng thế lực của chính mình.
Trên thực tế, là muốn ở trong bóng tối làm việc
Nhưng mà - -
Tần Phong chỉ vào hình ảnh trên màn hình theo dõi kia Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc chính đang dọn đồ đạc muốn rời đi, lắc lắc đầu nói: "Vậy hai người kia phải làm sao đây?"
Bùi Dịch đóng máy tính lại, đứng lên sửa sang lại quần áo của chính mình, không chút để ý nói: "Thi Thi nhà tôi so với người phụ nữ ngốc nhà cậu ngoan hơn."
Anh nói xong liền hướng bên ngoài văn phòng đi đến.
Tần Phong vừa nghe liền nóng nảy, đuổi theo nói: "Ôn Ngọc có chỗ nào ngu ngốc chứ? Tôi thấy Thi Thi cũng không thông minh hơn chỗ nào, liền giống như một tiểu hồ li thôi, cả ngày đi theo cậu nghịch ngợm!"
"Tôi nói cho cậu biết, tôi lần này vì các người trong sạch đều không có, các người nhất định phải đối tôi chịu trách nhiệm!"
Bùi Dịch mạnh dừng bước, quay đầu kỳ quái nhìn anh một cái, gằn từng chữ nói: "Tôi đối với đàn ông không có hứng thú."
"Cậu..." Tần Phong muốn tức hộc máu rồi.
Nhưng mà anh đối Ôn Ngọc thật sự là không có biện pháp, bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo Bùi Dịch, mượn cách này mới có thể tiếp cận hai cô gái kia.
Bên này, Tô Thi Thi vừa đi, Đổng Tiêu Tiêu cùng Ôn Ngọc cũng xin từ chức. Vì thế Tô Thi Thi vô cùng ngại ngùng. Cô còn chưa từng với hai người kia về mộng tưởng của chính mình, mà hai cô gái ngốc kia liền bỏ hết toàn bộ cùng cô rời đi.
Tô Thi Thi nhìn bóng lưng hai người kia ngồi trên xe công cộng rời đi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Tô Thi Thi, xem ra mày tất phải chăm chỉ thêm nữa mới được!" Tô Thi Thi âm thầm hít vào một hơi, dơ tay ngoắc một chiếc taxi.
Chuyện cô từ chức còn không có nói cho Bùi Dịch biết, lúc này cũng không thể để cho lái xe tới đón.
"Được rồi, nếu là cho anh biết mình đi đâu, khẳng định lập tức liền tức giận." Tô Thi Thi bất đắc dĩ gõ đầu mình một cái, cảm thấy được chính mình có đôi khi ở trước mặt Bùi Dịch liền giống như chuột thấy mèo.
Cô ngồi một hồi, lấy điện thoại ra gọi cho sư huynh cô. Ngày đó sư huynh cô chạy đến sân vận động muốn xem thiết kế của cô, kết quả lại gặp chuyện xúi quẩy như vậy, cũng không biết hiện tại thế nào rồi.
Tống Trọng Hạo nhận được điện thoại Tô Thi Thi, chưa nói xong hai câu, liền đồng ý ra ngoài gặp mặt.
Chỉ là bên này điện thoại anh vừa mới kết thúc cuộc gọi, bên kia Hỗ Sĩ Minh liền nhận được tin tức.
Trong văn phòng tổng giám đốc Xây dựng Minh Đỉnh, trợ lý Hỗ Sĩ Minh nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh bàn làm việc, đang báo cáo tin tức vừa nghe được.
"Tô tiểu thư cùng hai vị nữ Thiết Kế Sư khác đều đã từ chức ở Xây dựng Tiệp Khắc. Vừa rồi Tô tiểu thư liên hệ Thiết Kế Sư Tống, hẹn gặp mặt ở quán cafe bên cạnh công ty chúng ta."
"Từ chức?" Hỗ Sĩ Minh nheo lại hai mắt, đáy mắt như hiện lên ánh sáng lấp lánh, khóe miệng hơi hơi cong lên, đã có biện pháp.
"Ngày mai tôi muốn nhìn thấy tin tức Tô Thi Thi đến Xây dựng Minh Đỉnh làm việc." Hỗ Sĩ Minh lạnh giọng nói.
Vị trợ lý kia sửng sốt, uyển chuyển nói: "Tô tiểu thư cùng tổng giám đốc người... Cái kia, sợ là không tốt lắm làm."
Hỗ Sĩ Minh lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Tôi biết cậu có thể nghĩ ra 100 loại phương pháp để cho cô ấy đồng ý. Đừng làm cho tôi thất vọng."
Trợ lý xoa mồ hôi lạnh, ra ngoài lập tức cho người ta đi theo dõi Tống Trọng Hạo, dùng hết mọi biện pháp đem Tô Thi Thi kéo về công ty mình.
Tô Thi Thi còn không biết chính mình lại bị người điên kia theo dõi, cô tại cửa quán cà phê nhìn thấy Tống Trọng Hạo, cười đến y hệt con hồ ly.
Tống Trọng Hạo vừa nhìn thấy Tô Thi Thi tươi cười, theo bản năng che miệng mình. Nghĩ tới chuyện đã xảy ra ngày đó tại sân vận động, anh đã muốn khóc.
Tô Thi Thi bộ dáng cún con cười nói: "Sư huynh, anh không sao chứ?"
Tống Trọng Hạo roạt một phen ngồi thẳng người, cảnh giác nhìn cô: "Sư muội, em có chuyện gì cứ việc nói thẳng, ngàn vạn lần đừng cười như vậy, anh sợ lắm."
Tô Thi Thi khóe miệng rụt rụt, nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Anh còn nhớ rõ chúng ta đã từng có cái mơ ước không?"
"Em là nói..." Tống Trọng Hạo sắc mặt lập tức nghiêm túc lên.
Trong quán cà phê có người đi tới, anh cũng không nhìn kỹ, theo bản năng kéo tay Tô Thi Thi, cũng không quay đầu lại liền đi về phía trước: "Sư muội, chúng ta tìm một chỗ khác tiếp tục nói tiếp."
"Oa, sư muội, em tại sao lại béo lên rồi hả? Cánh tay tại sao lại thô như vậy?"
"Xúc cảm tại sao có phần không thích hợp?" Tống Trọng Hạo đang đi tới, bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu vừa thấy, sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ đến trên đất.
"Bùi... Bùi... Bùi tổng?" Tống Trọng Hạo muốn khóc. Anh rõ ràng nắm chính là tay của Tô Thi Thi, tại sao lại biến thành Bùi Dịch?
Phía trước cách đó không xa, Tô Thi Thi chính là đang có vẻ mặt xin lỗi nhìn Tống Trọng Hạo, nhỏ giọng nói: "Cái kia... Em vốn nghĩ muốn nhắc nhở anh."