Edit: Phụng
Beta:
"Yên tâm đi, cậu còn chưa ra tay thì chưa tới lượt tôi đâu." Hồi lâu, trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty xây dựng Tiệp Khắc truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Tần Phong thấy thế thì gương mặt hóng hớt vươn tới trước: "Bùi tổng, vậy bây giờ cậu đang làm gì thế?"
Anh ta chợt cảm thấy rất đồng tình với Khúc Hồng Mai, vất vả lắm mới tìm được công việc tốt, đoán chừng lại bị hẫng rồi.
Lúc này, Khúc Hồng Mai căn bản không biết mình đang bị theo dõi. Cô ta ngồi nhìn Tô Thi Thi đang bình tĩnh ngồi bên cạnh, lửa ghen trong lòng bùng lên không thể khống chế được mà muốn bộc phát.
Cô ta quay đầu nhìn Hỗ Minh Phỉ ngồi bên cạnh một chút, âm thầm hạ quyết tâm.
Đạo lý đối nhân xử thế như vậy, cô ta cũng không có ngu. Cô ta đã sớm nghe nói, Tô Thi Thi và Hỗ Sĩ Minh có xảy ra mâu thuẫn với nhau. truyện teen hay
Ban đầu, Hỗ Sĩ Minh mời cô ta vào làm việc ở công ty xây dựng Minh Đỉnh, đoán chừng cũng đã tính đến ngày hôm nay. Mà cất nhắc cô ta làm trợ lý cho Hỗ Phỉ Minh thôi, có lẽ_____
Khúc Hồng Mai liếc đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Tô Thi Thi: "Có lẽ cũng bởi vì cô chứ gì!"
Khúc Hồng Mai hít một hơi thật sâu, ngồi ở đó nhàn nhã mở miệng nói: "Hôm nay, đều là những bậc thầy thiết kế vô cùng xuất sắc mới ở đây, nếu bàn về tư cách mà nói, Tô tiểu thư đây e rằng là thấp kém nhất đi? Trước kia, tôi nghe nói hôm nay Tô tiểu thư muốn đến đây để đấu thầu thì rất bất ngờ, tôi không ngờ cô lại học hỏi nhanh đến vậy."
Tô Thi Thi nhướng mày.
"Người phụ nữ này không có đầu óc suy nghĩ hay sao? Vậy mà lại bắt đầu khơi mào mâu thuẫn trước trong hội nghị?"
Âm thầm liếc mắt về nhân viên làm việc của công ty Minh Đỉnh, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Hỗ Minh Phỉ, thấy bọn họ cũng không có ý định ngăn cản, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hiển nhiên là đào cái hố cho cô nhảy vào.
Khoé miệng Tô Thi Thi nhếch lên, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, bình tĩnh nói: "Có tư cách hay không thì không phải một người trợ lí nhỏ nhoi như cô có thể quyết định được. Tác phẩm của tôi cũng không phải là để cho cô xem, tôi cảm thấy Khúc tiểu thư vẫn là không nên tự rước lấy nhục nhã, mà tôi chỉ sợ_____xem không hiểu!"
"Cô..." Khúc Hồng Mai tức giận đến nỗi mặt mày trắng bệch, thiếu chút nữa là phản bác lại, người phụ nữ này thật là nguy hiểm!
Thật là hận chết Tô Thi Thi cao ngạo kia, rốt cuộc là người nào đã cho cô ấy niềm tin như vậy!
Cô ta giận quá hoá cười, lạnh giọng nói: "Tô tiểu thư khẩu khí thật lớn. Tôi nghe nói cô với Bùi tiên sinh còn có Tần tổng quan hệ với bọn họ cũng không tệ, mặc dù không biết Bùi tiên sinh rốt cuộc là làm gì, nhưng Tần tổng là người làm ăn lớn. Cô và anh ta thân thiết như vậy, hẳn là từ chỗ anh ta cô cũng đạt được không ít gấm hoa đi?"
"Khúc tiểu thư, phiền cô nói chuyện có tự trọng một chút!" Đổng Tiêu Tiêu vừa nghe liền khó chịu trước cả Tô Thi Thi.
Ý của Khúc Hồng Mai rõ ràng là đang nói Tô Thi Thi dựa vào người khác nên được thiên vị, ý thiết kế của Tô Thi Thi chả có giá trị, người này có tâm cơ quá hiểm ác.
Nhất là đến thời gian cạnh tranh ngay bây giờ, làm cho người ta nghi ngờ tài năng của Tô Thi Thi, có thể thấy được tâm cơ của cô ta có bao nhiêu thâm độc!
"Sao vậy, mình làm còn sợ người khác nói à?" Khúc Hồng Mai đã sớm có biện pháp ứng phó, hừ lạnh nói: "Các vị có thể không biết, lúc trước, tôi và Tô tiểu thư đã từng làm việc chung với nhau. Năng lực của cô ấy đúng là có một chút, nhưng rốt cuộc được bao nhiêu phần, trong lòng ai ai đều rất hiểu."
Cô vừa nói vừa liếc Tô Thi Thi một cái: "Mỗi người ở đây đều có thể làm tiền bối của cô!"
"Cô..."
"Tiêu Tiêu." Tô Thi Thi vỗ tay Đổng Tiêu Tiêu nhắc nhở, trên mặt vẫn luôn mang nụ cười nhàn nhạt.
Lúc càng tức giận cô lại càng tỉnh táo.
Muốn đổ bát nước dơ lên người cô đúng không? Trong lòng Tô Thi Thi cười lạnh. Khúc Hồng Mai tự cho là mình có bao nhiêu năng lực đây!
Cô hướng về Đổng Tiêu Tiêu nhàn nhạt nói: "Với một người không có năng lực, chỉ biết nổi điên sẽ thành chó cắn người thì nói nhiều như vậy làm gì?"
"Không sai! Trước kia cô ta ở công ty xây dựng Tiệp Khắc luôn thích lộng hành thị phi, kết quả là bị đuổi việc. Không ngờ đến nay vẫn không đổi."
Đổng Tiêu Tiêu nói xong liền quay về phía nhân viên của công ty xây dựng Minh Đỉnh, nói: "Các người cũng phải cẩn thẩn, coi chừng một con chuột thối tha làm loạn đó!"
"Cô... Các cô ngậm máu phun người, tôi có thể tố cáo tội phỉ báng!" Khúc Hồng Mai giận tới mức mặt mày lúc xanh lúc trắng.
"Cô cũng biết vu oan người khác là phạm tội à? Vậy khi nãy cô cũng khinh miệt thiết kế của Thi Thi chúng tôi, những lời đó được coi là gì đây? Huống hồ, tôi nói đều là sự thật!" Đổng Tiêu Tiêu trả lời một cách đầy mỉa mai.
Nếu bàn về gây gổ, cô ấy tuyệt đối sẽ không thua Khúc Hồng Mai.
"Cô..." Khúc Hồng Mai bị phản bác một lời cũng không thể thốt ra được, giận tới mức người run lên bần bật.
"Được rồi!" Hỗ Minh Phỉ quay đầu lại khẽ quát lên một tiếng, có chút tức giận.
Khúc Hồng Mai này sao lại không có đầu óc như thế, ngay trước mặt nhiều người như vậy mà gây gổ, hơn nữa còn không khách sáo? Đây không phải là làm mất mặt cô ta sao!
Đúng lúc này, cửa truyền đến một tràng tiếng động, có người hô to: "Hỗ tổng tới."
Hiện tại, thân phận của Hỗ Sĩ Minh đã được lộ diện. Mọi người ai cũng biết anh ta là tổng tài của công ty xây dựng Minh Đỉnh.
Thấy anh ta đi vào, tất cả mọi người đều đứng lên.
Tô Thi Thi và Đổng Tiêu Tiêu cũng theo phong trào đứng lên, chẳng qua là lúc cô gặp Hỗ Sĩ Minh, thì hơi giật mình.
Lúc này, Hỗ Sĩ Minh trong ấn tượng của cô thì người này đã thay đổi hoàn toàn khác. Sắc mặt anh ta trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt mang theo lãnh ý, toàn thân toả ra khí thế bức người.
Ánh mắt của anh ta nhìn sang, liếc mắt dò xét trên người Tô Thi Thi, không có ý dừng lại, thoáng cái liền rời đi như không thấy cô vậy.
Thật sâu lắng.
Trong lòng Tô Thi Thi cả kinh, Hỗ Sĩ Minh gây cho cô áp lực rất lớn.
Đây mới là diện mạo thật sự của anh ta sao?
Tô Thi Thi không kìm lòng được đặt tay lên chuỗi dây chuyền ở trước ngực.
Trong tay cảm giác được hơi lạnh của dây chuyền kia, cô có chút hoảng hốt phải điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại.
"Bùi Dịch, anh tấn công vào hệ thống sao?" Tô Thi Thi âm thầm nói trong lòng.
Không biết lần này Bùi Dịch muốn làm gì. Nhưng cô tuyệt đối tin tưởng Bùi Dịch sẽ có biện pháp đối phó. Nếu không lúc nãy, khi các cô bị bắt nộp các công cụ truyền tin, Dương Dũng ở trong bóng tối sẽ xông ra lôi các cô đi ngay.
"Bắt đầu đi." Hỗ Sĩ Minh đứng ở vị trí chủ tọa, không nói lời thừa thãi, hướng về phía mọi người nhàn nhạt mở miệng nói.
Người chủ trì bước lên nói đôi lời mở đầu, rồi chính thức bắt đầu vào vòng đấu thầu.
Đấu thầu được áp dụng bằng phương thức bốc thăm, các đại diện của từng công ty tiến lên theo thứ tự để bốc thăm. Đến lượt Tô Thi Thi, cô phát hiện ra có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Cô nghi ngờ quay đầu lại, rõ ràng bắt gặp ánh mắt của Khúc Hồng Mai cùng với nụ cười thầm.
"Tô Thi Thi, hôm nay đã định sẵn là cô sẽ thua rồi." Khúc Hồng Mai nhìn về phía Tô Thi Thi, dùng khẩu hình nói ra một câu.
Tô Thi Thi cũng không chắc lắm, nhưng nhìn loáng thoáng cũng có thể hiểu.
Cô chợt hướng mắt về phía Khúc Hồng Mai miệng nở nụ cười xán lạn, trong mắt dường như lóe lên một tia sáng.
Thua ư? Tô Thi Thi thờ ơ rồi nhún nhún vai một cái.
Ai nói cô là vì muốn thắng?
Cô liếc mắt đến vị trí chủ tọa của Hỗ Sĩ Minh. Kể từ khi anh ta vào đây, cũng chưa thèm nhìn Tô Thi Thi quá một lần, giống như trước giờ bọn họ chưa từng gặp nhau vậy.
"Hỗ tổng, tiếp tục như thế đi, sau này ngàn vạn lần cứ tiếp tục làm bộ như không biết tôi đi." Trong lòng Tô Thi Thi đang âm thầm cầu nguyện.
Đồng thời, hôm nay cô sẽ trả anh ta một phần đại lễ.
Tô Thi Thi tiến lên rút tờ giấy ra, liền liếc mắt nhìn. Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của công ty xây dựng Tiệp Khắc, Tần Phong đang hỏi Bùi Dịch.
"Cậu nói Thi Thi sẽ rút được số mấy?"
Bùi Dịch nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, nhàn nhạt trả lời: "Mười."
"Mười?" Tần Phong ngẩn ra, ở đây tổng cộng chỉ có mười công ty được tuyển chọn tham gia thôi.
"Đây là cái hố được người ta đào sẵn sao?" Sắc mặt Tần Phong trầm xuống vài phần, đối với kiểu đấu thầu như thế này, nếu đã cạnh tranh công khai thì hết sức bất lợi.
Mưa rồi, mịt mù đường xa không thấy lối rồi 😭😭😭😭😭😭😭😭😭