Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 319: Ghen tị




Ngày hôm đó lúc giờ nghỉ ngơi, trong văn phòng công ty Sunshine của Tô Thi Thi, Ôn Ngọc đang cùng Tô Thi Thi tám chuyện.
Nghe được một chút tin tức khi đó, Tô Thi Thi chấn kinh đến tột đỉnh.
"Cô là nói, cái công trình thôn Thành Trung kia sau khi hoàn thành sẽ trở thành điểm du lịch mang đến ích lợi to lớn cho những nhà đầu tư, lợi ích còn chia đều nữa sao?" Tô Thi Thi hỏi.
Cái thôn Thành Trung này sẽ làm một cái công trình mẫu, là thôn đầu tiên trên cả nước phát triển mô hình du lịch kiểu mẫu, cơ hồ bao quát sự thay đổi của các quốc gia trên thế giới qua mấy ngàn năm lịch sử, có khắc sâu giá trị du lịch. Có thể nói tiền đồ vô lượng.
Ôn Ngọc gật đầu, giọng nói mềm mềm dẻo dẻo, nhưng mà ánh mắt lại lóe sáng lấp lánh, có chút kích động nói: "Chao ôi, cho nên mới có người nhiều muốn đi giành lấy được một chén canh trong dự án này như vậy."
"Trời ạ, chuyện này đâu chỉ là một chén canh, quả thực là khối thịt lớn béo bở." Tô Thi Thi chậc chậc thở dài.
Cô có vẻ đăm chiêu nói: "Tôi giống như nhìn thấy Bùi Dịch đối với cái công trình này cũng cực kỳ cảm thấy hứng thú."
"Vậy sao, đến Tần Phong cũng đều phải đi tham gia cạnh tranh đấu thầu đó." Ôn Ngọc nói.
"Tần Phong?" Tô Thi Thi nhíu mày, hướng tới Ôn Ngọc tiếp sát, "Tôi nhớ rõ cô trước kia gọi anh ấy là Tần tổng nha. Từ khi nào thì quan hệ hai người lại tốt như vậy rồi hả?"
"Thi Thi!" Ôn Ngọc mặt trắng xanh một phen liền hồng y hệt táo đỏ, cúi đầu cũng không dám nhìn cô, ấp úng nói, "Tôi không thèm nói chuyện với cô nữa."
Sau đó co cẳng chạy.
Tô Thi Thi nhìn bóng lưng cô rời đi, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.
Xem ra Ôn Ngọc cùng Tần Phong tình cảm gần đây cũng không tệ.
Đúng lúc này, cửa văn phòng của cô được mở ra, Đổng Tiêu Tiêu lanh chanh láu táu chạy tiến vào, người còn chưa tới, đã nghe thấy tiếng: "Thi Thi, đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai nè!"
Tô Thi Thi nhíu mày, đứng lên rót ly nước, uống một ngụm, bình tĩnh phun ra hai chữ: "Bùi Dịch."
Đổng Tiêu Tiêu trừng mắt: "Cô làm sao có thể đoán được?"
Tô Thi Thi cười nói: "Chuyện này rất khó đoán sao? Mỗi lần Bùi Dịch đến đây, cô đều giống như gặp quỷ một dạng."
"Ách..." Đổng Tiêu Tiêu xấu hổ gãi gãi đầu. Cô thật sự biểu hiện có khoa trương như thế sao? Bất quá cô quả thật rất sợ Bùi Dịch
Không đúng, chuyện này không phải trọng điểm!
Đổng Tiêu Tiêu chạy đến trước mặt Tô Thi Thi, lôi kéo tay cô nói: "Cô không cảm thấy lạ khi Bùi tổng đến chỗ này, vậy mà không tới tìm cô sao?"
"Cô nói đi, anh ấy đi nơi nào?" Tô Thi Thi có chút bất đắc dĩ nói, nha đầu kia còn ra vẻ bí hiểm.
Nào biết Đổng Tiêu tiêu sắc mặt nhất thời trở nên có chút cổ quái, cô chỉ chỉ bên ngoài, ấp úng nói: "Bùi tổng... Đến văn phòng Tống tổng."
"Đến văn phòng của sư huynh?" Lần này đến phiên Tô Thi Thi cũng kinh ngạc, chân mày không cảm giác nhíu một phen, lập tức đặt cái ly xuống, đi nhanh ra bên ngoài.
Anh hẳn không lại đi ăn hiếp sư huynh cô rồi chứ?
Không đúng, sư huynh cô gần đây cực kỳ an phận, hẳn là không trêu chọc đến Bùi Dịch đi?
Ngay tại lúc Tô Thi Thi đi đến cửa văn phòng Tống Trọng Hạo, cửa đột nhiên mở ra, Tô Thi Thi ngẩng đầu liền nhìn thấy Bùi Dịch đứng ở trước mặt.
"Ách..." Tô Thi Thi vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt, nặn ra một nụ cười tươi tắn, hướng về phía Bùi tiên sinh cười cười đầy vẻ háo sắc, "Thật khéo, anh đến đây lúc nào?"
"Không khéo, anh là đặc biệt đến đây." Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, khi nói chuyện giữ chặt cổ tay cô, đi ra ngoài.
"Cái kia..." Tô Thi Thi vội vàng quay đầu, muốn nhìn thử tình hình trong văn phòng một chút.
Chỉ là cô còn chưa nói được gì, liền nhìn đến sư huynh cô bay như điên chạy ra, hướng về phía Tô Thi Thi hớn hở khoát tay, nói với theo: "Sư muội, trở về mua trà chiều giúp anh."
Trà chiều? Trở về?
Tô Thi Thi quay đầu nhìn về phía Bùi Dịch: "Chúng ta muốn đi đâu?"
Sư huynh cô xem ra giống như rất vui vẻ?
"Dùng trà." Bùi Dịch phun ra hai chữ, lôi kéo Tô Thi Thi trở về văn phòng của cô lấy chút đồ đạc.
Tô Thi Thi kỳ quái liếc anh, một bên cầm lấy điện thoại cùng túi xách, một bên ở trong lòng vẫn lầu bầu.
Bùi Dịch tựa hồ đang vội, vừa thấy Tô Thi Thi lấy xong đồ, liền lôi kéo cô rời khỏi văn phòng.
Hai người trực tiếp đi đến bãi đỗ xe dưới đất, chú Lý đã sớm chờ ở đó rồi. Hai người vừa lên xe, chú Lý dùng kỹ năng đua xe của mình lập tức phát huy đến chỗ cực hạn, xe nhanh như chớp liền rời khỏi bãi đỗ xe.
Tô Thi Thi đợi cho xe đến bên ngoài, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra. Mỗi lần chú Lý nổ máy xe, luôn luôn làm cho cô có cảm giác ngồi trên đỉnh núi.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Anh vừa rồi đối với sư huynh em làm cái gì?"
Bùi Dịch quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt có chút nguy hiểm: "Em cảm thấy được anh sẽ đối với anh ta làm cái gì?"
"Ách..."
Tô Thi Thi mà lại không phản bác được, cô yên lặng ngồi thẳng người, lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Hay là hỏi qua sư huynh đi, không có gì cô mới yên tâm được!
Cô hướng Tống Trọng Hạo gửi một tin nhắn.
"Vừa rồi Bùi Dịch đã nói gì với anh rồi hả?"
Tống Trọng Hạo cực kỳ nhanh liền trả lại tin nhắn của cô, chỉ có ngắn ngủn một câu: "Thiên cơ bất khả lộ."
Tô Thi Thi dở khóc dở cười, lại gửi qua một câu: "Anh ấy có ức hiếp anh hay không?"
"Không có."
"Nói thật đi, em sẽ bảo vệ anh."
"Thực không có!!!!" Tống Trọng Hạo lập tức gửi lại tin nhắn kèm theo vài cái dấu chấm than.
Tô Thi Thi trước mắt nhất thời hiện ra hình ảnh một người đàn ông thu mình lui ở trong góc, một vẻ "trung trinh bất khuất lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục" dáng vẻ vô cùng thương cảm.
"Hí..." Tô Thi Thi run lẩy bẩy, vẫn lại là cảm thấy được có vấn đề, tiếp tục hỏi tới, muốn an ủi tâm hồn đầy tổn thương của sư huynh mình.
Nhưng mà Tống Trọng Hạo một mực chắc chắn không bị Bùi Dịch ức hiếp, lại còn tìm các loại chứng cớ chứng minh chính mình hiện tại cực kỳ vui vẻ.
Anh càng như thế này, lạo càng để cho Tô Thi Thi cảm thấy kỳ quái. Cô đúng là tận mắt thấy qua sư huynh cô bị Bùi Dịch ức hiếp có bao nhiêu thảm.
Lần trước Tô Thi Thi để cho Tống Trọng Hạo vụng trộm lái xe tải đi tiếp ứng bọn cô, về sau bị Bùi Dịch biết, Bùi Dịch không biết đối Tống Trọng Hạo làm chuyện gì, mà liên tục hai tuần lễ sau đó Tống Trọng Hạo vừa thấy đến Bùi Dịch liền trốn.
Tống Trọng Hạo càng không nói, Tô Thi Thi trong lòng lại càng tò mò, trên đường một mực cùng Tống Trọng Hạo nhắn tin hỏi cho bằng được, mãi đến khi cô cảm giác được hơi thở của người đàn ông bên cạnh càng ngày càng thấp thì đã quá muộn.
"Ha ha... Cái kia... Nếu em nói em là cùng Ngọc nhắn tin với nhau anh tin không?"
Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn Tô Thi Thi, nhưng mà trong lời nói lại lộ ra khí tức nguy hiểm: "Tô tiểu thư, em là đang sĩ nhục chỉ số thông minh của anh sao?"
"Cái kia..." Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt, im lặng không tiếng động đưa điện thoại di động nhét vào trong túi xách, nghiêm trang nói, "Em không nhắn tin nữa!"
Vẻ mặt Bùi Dịch vẫn như cũ nhàn nhạt, thân thể từ từ hướng tới Tô Thi Thi tiếp sát, phả vào bên tai cô thấp giọng nói: "Tô tiểu thư, anh hẳn là từng nhắc nhở qua em, để cho anh nhìn thấy em vẫn ở trước mặt anh nhắc đến người đàn ông khác, em sẽ cực kỳ thảm!"
Anh dừng một chút, trong mắt có một tia oán khí: "Lá gan của em càng ngày càng lớn rồi, đổi thành cùng đàn ông nói chuyện phiếm đúng không?"
Cái cô gái ngu ngốc này, từ lúc lên xe không quá một phút đồng hồ đã bắt đầu cùng người ta nói chuyện phiếm, hàn huyên ước chừng 30 phút rồi, trong lúc đó cũng không ngẩng đầu nhìn một chút, xem anh là người chết sao?
Tức chết anh rồi!
Bùi tiên sinh thừa nhận, anh hiện tại đặc biệt không nóng giận, mà toàn thân đều đã tỏa ra chua xót!
"Em... sai rồi." Tô Thi Thi cúi đầu.
Cô gái nhỏ này luôn biết co dãn tùy lúc, lúc này Bùi tiên sinh tuyệt đối không thể trêu chọc, anh vẫn còn có việc cần nhờ đến cô!
Để cho cô ngạc nhiên hơn cả chính là Bùi Dịch vậy mà không có đối với cô làm ra chuyện gì.
Anh sau khi dọa cô một trận, liền ngồi thẳng thân thể.
Tô Thi Thi chính đang kinh ngạc, chỉ thấy xe đã ngừng lại, chú Lý thay bọn họ mở cửa xe: "Tiên sinh, Tô tiểu thư, đến nơi rồi."
Tô Thi Thi xuống xe ngẩng đầu vừa thấy, trong lòng càng thêm nổi lên nghi ngờ. Chỗ này là trước đây lúc cô tham gia cạnh tranh đấu thầu công trình gian khách đã tới.
Xung quanh nơi này không có chỗ nào thích hợp để dùng trà. Bùi Dịch mang cô đến đây làm gì?
Không đúng, muốn nói chỗ dùng trà, trong tòa nhà lớn trước mặt này thật sự có một cái.
Tô Thi Thi không khỏi nhớ tới lúc trước cô dùng một bình trà nồng đậm chuốc say Hỗ Quân Nhạc.
Mấy phút đồng hồ sau, Tô Thi Thi không khỏi cảm thán suy nghĩ quạ đen này của mình.
Vậy mà thật sự đi tới gian phòng u ám lúc trước kia.
Bọn họ vừa mới đi vào không bao lâu, bên trong liền truyền đến một giọng nói sắc nhọn.
"Tô Thi Thi? Như thế nào lại tới nữa?"
Hỗ Quân Nhạc?
Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, muốn đánh vào miệng mình.
Thật sự là không chỉ là suy nghĩ quạ đen, cô thật đúng là miệng quạ mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.