Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 671: Ghen tị




"Bạn gái tai tiếng của anh gọi điện thoại đến rồi." Ôn Ngọc khuôn mặt đen lại, đưa điện thoại di động lập tức nhét vào trong tay Tần Phong, chính mình nhảy đến trên mặt đất.
"Lý Hinh Nhi?" Tần Phong nhướng mày, đối với cuộc điện thoại này trái lại cũng không có ngạc nhiêu là bao, nhưng hiển nhiên tới không phải lúc.
"Ghen tị?" Anh không nghe điện thoại, ghé sát vào bên tai Ôn Ngọc, cười hỏi.
"Hừ." Ôn Ngọc nho nhỏ hừ một tiếng.
Cô biết chính mình trước nghĩ sai rồi, Tần Phong cùng Lý Hinh Nhi không có gì. Nhưng mà phụ nữ trời sinh thích ăn dấm chua, nhớ tới Tần Phong trước cùng Lý Hinh Nhi cố ý thân cận, cô không để ý đó là không có khả năng.
"Em không đồng ý, anh đây liền không nghe rồi." Tần Phong vô lại ôm cô, khẽ cười nói.
Ôn Ngọc lông mi dài run rẩy, tròng mắt liền xoay tròn, có chút tò mò Lý Hinh Nhi vì cái gì tìm anh.
"Nếu không... Anh vẫn lại là nghe đi?" Ôn Ngọc nhỏ giọng nói.
Tần Phong bật cười, liền biết cô gái này này thích buông chuyện hết sức.
Cú điện thoại này, anh thật đúng là không thể không nghe, chẳng thế thì Lý Hinh Nhi không biết sẽ làm cái chuyện điên rồ gì hại mình.
Anh đưa điện thoại di động mở loa ngoài, vừa thông liền truyền đến giọng Lý Hinh Nhi yểu điệu.
"Tần tổng..." Giọng Lý Hinh Nhi mềm mềm dẻo mềm dẻo, nếu chú ý lắng nghe, thật đúng là cùng giọng của Ôn Ngọc có vài phần tương tự.
Ôn Ngọc vừa nghe đến giọng của cô ta, mặt liền kéo xuống, lại ghen tị rồi.
Tần Phong buồn cười nhìn Ôn Ngọc liếc mắt một cái, đối với di động lạnh giọng nói: "Có lời cứ nói."
"Tần tổng, em có cái tin tức nghĩ muốn muốn nói cho anh." Đầu bên kia điện thoại, Lý Hinh Nhi đã sớm quyết định chú ý.
Cô ta tối hôm qua suy nghĩ một đêm, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn lại là cảm thấy được không thể bỏ qua Tần Phong cây đại thụ này. Mặc kệ Tần Phong đối với cô ta là gặp dịp thì chơi hay vẫn lại là thật sự đối với cô ta có ý, cô ta không thể buông tha!
"Nói." Tần Phong nhàn nhạt nói, không biết trong hồ lô của cô ta bán là thuốc gì.
"Tần tổng hẳn là cùng Hồng nhị thiếu có quen biết đi?" Lý Hinh Nhi thật cẩn thận hỏi han.
Tần Phong nhìn Ôn Ngọc liếc mắt một cái, thấy cô gái nhỏ này vừa nghe đến Hồng Tinh Huy sắc mặt liền thay đổi.
Trong mắt anh hiện lên quét xuống lãnh ý, xem ra đoán không lầm, Lý Hinh Nhi bị Hồng Tinh Huy đá.
"Nếu còn quanh co lòng vòng, liền cúp đi." Tần Phong lạnh lùng nói.
Lý Hinh Nhi vội vàng nói: "Tôi là nghĩ muốn nói cho Tần tổng, Hồng nhị thiếu dường như đối với Ôn tiểu thư có chút tâm tư đặc biệt, hắn một mực tìm Ôn tiểu thư."
Cô ta dừng một chút, ngữ khí có chút dồn dập hẳn lên: "Em thề em không có nói cho hắn biết em đã thấy Ôn tiểu thư."
Tần Phong mặt trầm xuống không nói gì.
"Tần tổng, em biết anh thích Ôn tiểu thư, cho nên muốn nhắc nhở anh một tiếng, Hồng nhị thiếu khả năng sẽ gây bất lợi cho Ôn tiểu thư." Lý Hinh Nhi nhỏ giọng nói.
Cô ta cũng không biết chính mình đoán đúng hay không, nhưng mà cô ta cực kỳ hiểu rõ, Tần Phong nhất định không nghĩ muốn để cho Hồng Tinh Huy cùng Ôn Ngọc gặp mặt.
"Uh"m, cảm ơn." Tần Phong nghĩ muốn trước ổn định cô ta, giả vờ nói cảm ơn.
Mà Ôn Ngọc nghe được Lý Hinh Nhi nói xong, lại hãm nhập đến chỗ xoắn xuýt không yên.
Cô không nghĩ tới Lý Hinh Nhi vậy mà sẽ cố ý gọi điện thoại đến nhắc nhở bọn cô, như vậy xem ra cô ta cũng coi như là người tốt.
Nếu là người tốt, cô cảm thấy được mình cũng nên nhắc nhở cô ta một chút.
Ôn Ngọc thấy Tần Phong muốn gác điện thoại, khẩn trương đoạt lấy điện thoại di động, với người trong điện thoại nói: "Lý tiểu thư, tôi là Ôn Ngọc."
"Ôn tiểu thư?" Đầu bên kia điện thoại Lý Hinh Nhi sắc mặt cứng đờ, có cảm giác nói bậy sau lưng bị bắt, xấu hổ không biết nói cái gì.
"Đúng, là tôi." Ôn Ngọc cũng không có cảm thấy được ngữ khí của cô ta có chút cứng ngắc, hảo ý nhắc nhở, "Cực kỳ cảm ơn cô vừa rồi nhắc nhở chúng tôi, tôi cũng có chuyện nghĩ muốn nhắc nhở a."
"Hồng Tinh Huy là kẻ biến thái, cô cùng với hắn sẽ bị thương tổn. Cho nên vẫn lại là tránh xa hắn tìm người bình thường đi, cô lại vẫn còn trẻ tuổi như thế, bộ dạng xinh đẹp, ca hát cũng tốt, sao lại cùng một kẻ biến thái cùng một chỗ."
Ôn Ngọc sợ Lý Hinh Nhi không tin, cố ý tăng thêm ngữ khí nói: "Tôi không có lừa gạt cô, tôi chính mắt thấy qua hắn làm chuyện cực kỳ biến thái. Cô ở cùng với hắn, sẽ bị thương."
"Tôi..." Lý Hinh Nhi cảm thấy được không thể hiểu nổi rồi, cảm thấy được vị Ôn tiểu thư này có chút quái dị.
Cô ta rời khỏi Tần Phong ở bên cạnh Hồng Tinh Huy, Ôn Ngọc nên là vui mừng mới đúng, bây giờ lại khuyên cô ta rời khỏi Hồng Tinh Huy?
Cô chẳng lẽ không biết, cô ta rời khỏi Hồng Tinh Huy sẽ tiếp tục quấn Tần Phong?
Mà còn, cô ta hoài nghi Ôn Ngọc có phải thật là vì muốn tối cho cô ta hay không.
Ôn Ngọc nghe Lý Hinh Nhi không nói lời nào, cho rằng bệnh đa nghi của cô ta lại tái phát, lời nói chân thành: "Tôi thật sự không có lừa cô, không tin cô cứ hỏi Tần Phong, chúng tôi đang mở loa ngoài, anh ấy cũng nghe được."
Lý Hinh Nhi tại đầu bên kia điện thoại bị nói làm cho tức nghẹn đến cổ đều đã đỏ, tức giận đến nói một câu "Không cần" liền cúp điện thoại.
Mở loa ngoài, cô ta vừa rồi nói những lời này, bọn họ chẳng phải là đều đã nghe được!
Lý Hinh Nhi tức giận đến ruột gan đều đau.
Bên này, Ôn Ngọc sững sờ nhìn bốn chữ trò chuyện kết thúc, có chút buồn bực: "Cô ta tại sao không nghe khuyên bảo a."
Tần Phong bật cười, lấy lại điện thoại, lôi kéo cô đi ra ngoài: "Cho nên về sau không cần cùng loại người không nhìn được lòng tốt của người ta cùng một chỗ, biết rõ không?"
Ôn Ngọc cực kỳ thật sự nghĩ nghĩ, gật đầu: "Em cảm thấy được anh nói rất có đạo lý."
Tần Phong mang theo cô rẽ trái rẽ phải, rất nhanh liền ra khỏi vườn đào.
Ôn Ngọc nhìn đây đường khi đó, có chút không phục: "Em vì cái gì đi không được chứ?"
Tần Phong sợ đả kích đến cô ngốc này, an ủi: "Anh đi tới rất nhiều lần đã thông thuộc, lần đầu tiên lúc đi cũng thiếu chút lạc đường."
Anh nói chính là thiếu chút nữa, đương nhiên tuyệt đối không có khả năng lạc đường.
Ôn Ngọc nghe xong, lúc này mới tìm về điểm cân bằng.
Nháo một hồi như vậy, cô đem chuyện kem rụng lông trước đó cũng đã quên, bị Tần Phong hai ba câu nói liền lừa trở về.
Chờ cô lấy lại tinh thần thời điểm, đã bị Tần Phong cải trang giả dạng cho mình xong, vụng trộm mang tới trong công ty.
Còn về vị Lý Hinh Nhi gọi điện thoại lại tự tìm chuyện mất mặt kia, cúp điện thoại xong liền sinh hờn dỗi thật lâu, mãi đến người đại diện tìm tới cửa.
"Hinh Nhi, hôm nay còn muốn đi Hồng nhị thiếu nơi đó sao? Không đi mà nói, chị liền giúp em sắp lịch quay quảng cáo." Chị Vương hôm nay tâm tình không tệ, đi đường đều luôn huýt sáo.
Lý Hinh Nhi thân thể cứng đờ. Cô ta bị Hồng Tinh Huy đuổi ra ngoài, phải làm như thế nào để đi?
"Có hoạt động tiếp sao?" Lý Hinh Nhi vẻ mặt bình tĩnh dời đi đề tài.
"Chuyện của em cùng Hồng nhị thiếu đã truyền ra ngoài, những kẻ nịnh bợ kia còn không mau vội vàng chạy tới mời em?" Chị Vương cười nói, gặp Lý Hinh Nhi vẻ mặt phiền muộn, cho rằng cô ta đang sầu não, tiến lên vỗ vỗ bờ vai cô ta.
"Nghĩ thoáng một chút, giới này là như vậy. Vận em đỏ, vạn người nâng. Thất bại, vạn người giẫm lên. Hiện tại mượn chuyện cùng Hồng nhị thiếu, chúng ta nhân cơ hội này giành lấy mấy cái hợp đồng. Chờ địa vị của em được củng cố, sẽ không sợ rồi."
Lý Hinh Nhi trong mắt hiện lên quét xuống ảm đạm, trong lòng cực kì phiền muộn.
Cô ta cũng không đơn giản muốn làm ca sĩ, còn muốn tiến quân điện ảnh và truyền hình. Cô ta vốn là không có gốc rễ, dựa vào một cuộc thi tuyển chọn ca sĩ một bước lên mây, nhưng dù sao không phải kế lâu dài.
"Trước quay quảng cáo đi." Lý Hinh Nhi nhàn nhạt nói, tạm thời vẫn còn không muốn để cho chị Vương biết cô ta cùng Hồng Tinh Huy ngoạn chơi xong rồi.
Chị Vương đương nhiên thích sự chuyên nghiệp của cô ta, lập tức đi an bài rồi.
Chờ chị ta đi rồi, Lý Hinh Nhi vô lực tựa vào trên ghế, thì thào nói: "Mặc kệ trả giá lớn thế nào, mình nhất định sẽ trở nên nổi bật!"
Cô ta còn không biết, cô ta điện thoại cho Tần Phong vừa rồi kia, đã gây ra đại họa.
Hồng Tinh Huy là người tâm lý vặn vẹo, đối với phụ nữ của chính mình ham muốn khống chế đạt tới cực kỳ biến thái. Mỗi người phụ nữ cùng hắn chơi đùa, hắn đều đã cho người ta ở trong điện thoại di động của bọn họ gắn máy nghe trộm, nghe trộm toàn bộ hành tung.
Lý Hinh Nhi gọi cho Tần Phong cú điện thoại kia, không sót một câu bị nghe lén toàn bộ.
Hồng Kỳ Ngôn nhận được tin tức cấp dưới báo lại chạy tới nghe được đoạn đối thoại này thời điểm, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đều đã xuống đến nơi.
"Ôn Ngọc vậy mà vẫn cùng với Tần Phong?" Hồng Kỳ Ngôn cầm tai nghe tay đều phải run lên.
Bọn họ kiểm tra tín hiệu định vị Ôn Ngọc gửi Hồng Tinh Huy cùng với tín hiệu di động của cô đều ở khu biệt thự Tây Sơn kia. Cho dù là hiện tại, bọn họ lập tức kiểm tra đến vị trí của cô hiện tại, nhưng lại nhặn được tín hiệu Ôn Ngọc vẫn đang ở chỗ ngọn núi kia.
"Xong rồi, bị Tần Phong đùa giỡn rồi." Hồng Kỳ Ngôn xoa mồ hôi lạnh, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nếu để cho Hồng Tinh Huy biết năm năm này bọn họ vẫn giám thị sai lầm rồi, nhất định sẽ giết hắn!
Nhưng mà biết chuyện không báo...
"Không được, nếu là cho cậu ta biết mình biết mà không báo, chỉ sợ chết càng thảm hại hơn." Hồng Kỳ Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy được cần phải đi nói cho Hồng Tinh Huy.
Chẳng thế thì, Hồng Tinh Huy có khi là để cho hắn sống không bằng chết!
Ngay khi hắn quyết định đứng lên đi tìm Hồng Tinh Huy thời điểm, cửa phòng theo dõi mở ra rồi.
"Đại thiếu gia?" Hồng Kỳ Ngôn nhìn thấy người vào, trong lòng liền là hồi hộp.
Hồng Hưng Nhiên sao mà tới vừa khéo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.