Tần Phong vừa rồi cũng là nhất thời muốn thừa cơ hội này để cho Ôn Ngọc đồng ý lời cầu hôn của chính mình, nhưng không nghĩ tới cô ngốc này sẽ nói một câu như vậy!
Đã kết thúc?
Đổi bạn trai rồi hả?
Bạn trai mới lại còn cầu hôn rồi!
Ôn Ngọc, em có gan lắm!
Nhưng Ôn tiểu thư còn không biết chính mình giẫm lên đến bãi thiên lôi của người nào đó, cùng các bạn của mình giải thích xong, tắt đi trực tiếp, hướng tới Tần Phong tranh công nói: "Em vừa rồi phản ứng rất nhanh đúng không? Anh thật sự là quá tùy hứng rồi, nếu lỡ bị Hồng Tinh Huy phát hiện thì làm sao bây giờ?"
Tần Phong sắc mặt cứng đờ, tuy có chút tức giận, nhưng đáy lòng kia càng còn nhiều đau lòng hơn.
Đến nói lời yêu đương cũng đều đã muốn thật cẩn thận, tới cùng là do anh cái người làm bạn trai này không đúng, không thể bảo vệ tốt cô.
"Tần Phong, anh làm sao vậy? Em vừa rồi có phải nói bậy rồi hay không? Anh nếu là tức giận, em lập tức liền giải thích với bạn em." Ôn Ngọc thấy Tần Phong sắc mặt không thích hợp, nhất thời liền luống cuống.
Hai người cải vả nháo loạn vặt vãnh thường này không sao cả, nhưng mà có chút nguyên tắc không thể đụng vào. Cô vừa rồi có phải làm hơi quá đáng hay không?
"Không có, em vừa rồi phản ứng rất nhanh." Tần Phong đau lòng ôm lấy cô, ôn nhu nói, "Em yên tâm, lập tức liền kết thúc."
Ôn Ngọc ngước đầu lên vui sướng nhìn anh: "Anh thật sự nghĩ được biện pháp để cho Hồng Tinh Huy buông tay sao?"
"Uh"m." Tần Phong gật gật đầu, bây giờ không có né tránh.
"Anh cùng Hồng Hưng Nhiên làm giao dịch, tuy trả một chút đại giá, nhưng chúng ta đạt được cũng không kém. Cho nên, em không cần lo lắng. Lập tức em là có thể nghĩ muốn đi nơi nào liền đi nơi đó.
Ôn Ngọc kích động cực kỳ, nhìn thấy trong mắt anh đau lòng, kiễng chân nhẹ vỗ về mắt của anh, nhỏ giọng nói: "Tần Phong, anh không cần sợ em chịu ủy khuất, bởi vì em một chút đều không thấy ủy khuất."
"Chỉ cần người vui vẻ, là đủ rồi."
"Bảo bối..." Tần Phong hốc mắt liền đỏ.
Cái cô gái ngốc nghếch này cho tới bây giờ không nói với anh những lời ngọt ngào mà kích thích như vậy. Mỗi lần anh nghe được Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch biện hộ cho nói cho nhau liền ghen tị vô cùng. Hiện tại, rốt cục ước nguyện được đền bù rồi.
"Cái kia... Chúng ta đi làm đi." Ôn Ngọc gặp Tần Phong ánh mắt thay đổi, sợ tới mức vội vàng đẩy anh ra.
Tần Phong sửng sốt, rồi sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nho nhỏ nói thầm: "Cái khác không tiến bộ, khả năng cự tuyệt anh trái lại càng ngày càng thành thạo rồi."
Hai người hôm nay vẫn lại là đi công trường. Ôn Ngọc vẫn như cũ cải trang một phen, làm đến cùng tựa như bác gái hơn năm mươi tuổi, liền tính Hồng Tinh Huy đứng ở trước mặt phỏng chừng đều đã nhận không ra.
Ôn tiểu thư soi gương chán ghét hồi lâu, cảm thấy được không mặt mũi gặp người.
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi, Lý Hinh Nhi lặng lẽ mở cửa sổ thăm dò nhìn nhìn bên ngoài, xác định sau khi xe bọn họ rời khỏi, cũng bắt đầu công việc lu bù lên.
Cô ta ở trong này chịu đủ ủy khuất rồi, quyết định đi tìm Hồng Tinh Huy.
Cô ta trộm quần áo của dì giúp việc, đem chính mình giả dạng thành bộ dáng người giúp việc, trên đầu đội mũ, thừa dịp nhóm người giúp việc ra ngoài thời điểm trốn ra ngoài.
Cô ta không biết, ngay khi cô ta rời khỏi biệt thự một khắc kia, Tần Phong liền nhận được tin tức.
"Cô ta hẳn là đi tìm Hồng Tinh Huy rồi." Hà Hạo Lâm ở đầu bên kia điện thoại trầm giọng nói.
"Để cho cô ta đi tìm." Tần Phong một chút cũng đều đã không bất ngờ.
Hai ngày qua cố ý đem Lý Hinh Nhi chọc cho tức giận ngút trời, người phụ nữ này có lẽ đã không chịu được nữa rồi.
Anh đã cho cô ta cơ hội, nếu cô ta vẫn là muốn đi tìm Hồng Tinh Huy, vậy thì trách không được anh rồi.
"Cần ngăn lại không?" Hà Hạo Lâm hỏi.
Tần Phong nghĩ nghĩ, nói: "Đưa cô ta đi, qua hôm nay lại thả cô ta."
Vâng ạ Hà Hạo Lâm nói xong cúp điện thoại, để cho lái xe đi theo Lý Hinh Nhi.
Anh thân là một thư ký hiện giờ chuyên môn phải đi theo dõi một ca sĩ hết thời như vậy, cũng là đầy đủ bực tức.
Nhưng chuyện đối phó Hồng Tinh Huy cũng là chuyện quan trọng nhất hiện giờ của bọn họ, không thể nào qua loa.
Trong phòng làm việc tạm thời ở công trường, Ôn Ngọc đi tới liền nghe được một câu sau cùng, tò mò bu lại: "Anh muốn bắt người nào vậy?"
Tần Phong nhìn cô liếc mắt một cái: "Em cái gì cũng tò mò như vậy, không tốt."
Ôn Ngọc bĩu môi: "Có chỗ nào không tốt chứ?"
Tần Phong bật cười, hù dọa cô nói: "Em như vậy sẽ biến thành bà ba hoa (người nhiều chuyện hay gọi là bà tám cũng được)."
"Anh... Anh nói lung tung! Em chỉ quan tâm đến chuyện của anh, cũng không phải là đối với cái gì đều đã cảm thấy hứng thú!" Ôn Ngọc càng nói giọng càng nhỏ, chột dạ cực kỳ.
"Được rồi. Anh để cho thư ký Hà an bài cái chỗ ở cho Lý tiểu thư, cô ta hiện tại tình trạng không phải quá tốt." Tần Phong đi qua, kéo tay cô đi đến trên ghế sofa ngồi xuống, ôn nhu nói, "Hôm nay cả ngày em phải ngoan ngoãn ở yên trong phòng làm việc có được hay không?"
Ôn Ngọc vốn còn muốn hỏi anh vì cái gì phải giúp Lý Hinh Nhi, nhưng thấy đến anh sắc mặt nghiêm trọng, cực kỳ nghe lời liền gật gật đầu, cũng không tâm tư đi nhiều chuyện những cái khác rồi.
Tần Phong mãn ý liền gật gật đầu: "Anh đi bận việc, cửa có vệ sĩ, muốn gặp anh liền gọi điện thoại cho anh, biết không?"
"Ừm...." Ôn Ngọc rầu rĩ lên tiếng, ở trong lòng đem Hồng Tinh Huy lại mắng một trận.
Đều là cái tên khốn kiếp kia, làm hại cô hiện tại một chút tự do đều không có.
Cô không biết, lúc này vị Lý tiểu thư cô nghĩ muốn Bát Quái kia sắp bị hù chết rồi.
Lý Hinh Nhi rất không dễ dàng chạy tới bên ngoài biệt thự, nhưng phát hiện nơi này là vùng ngoại thành, không chỉ nói xe taxi, liền ngay cả xe công cộng đều không có!
Cô ta sợ bị phát hiện, không dám đi cùng những người giúp việc khác, nhưng đi một mình hồi lâu cũng chưa phát hiện một cái phương tiện giao thông nào đi qua.
Ngay khi cô ta còn đang nghĩ biện pháp thời điểm, một chiếc xe dừng ở bên người cô ta.
"Anh trai, phiền toái anh cho tôi đi nhờ một đoạn được không?" Lý Hinh Nhi nhìn thấy chiếc xe này là hướng trên quốc lộ chạy đến, lúc này liền tinh thần tỉnh táo.
Lái xe quay cửa kính xe xuống, đối với cô ta hướng về sau ra hiệu.
Lý Hinh Nhi trong lòng vui vẻ, đối với người kia nói một tiếng cám ơn, khẩn trương chạy đến phía sau mở cửa xe ngồi xuống.
Chỉ là cửa còn không đóng, cô ta phát hiện phía sau lại vẫn có một người đang ngồi, tập trung nhìn vào, sợ tới mức cô ta té ngã hướng ngoài xe chạy.
"Lý tiểu thư đi đâu?" Hà Hạo Lâm một tay bắt lấy cô ta kéo lại, ầm đóng cửa xe lại, cười như không cười nhìn cô ta, "Không phải muốn chúng tôi cho cô đi nhờ một đoạn sao? Vừa lúc tiện đường, tôi rất thích ý cống hiến sức lực."
"Hà... thư ký Hà, không cần. Tôi... Tôi nhớ tới lại tôi còn có việc vẫn muốn làm, trước xuống xe rồi." Lý Hinh Nhi vừa nói một bên mở cửa xe. Nhưng cửa xe đã sớm khóa, đâu nào lại vẫn để cho cô ta mở.
Cô ta gấp đến độ sắp khóc.
Cái gì đều đã xong rồi.
"Lý tiểu thư, chúng tôi sẽ không làm cô bị thương. Nhưng mà cô nếu là làm chuyện gì để cho chúng tôi không thể chịu đựng được, tôi liền không có thể đảm bảo rồi." Hà Hạo Lâm nhìn đến hành động của cô ta, sắc mặt từ từ trở nên lạnh, trong giọng nói tràn đầy ý tứ hàm xúc uy hiếp.
Lý Hinh Nhi sắc mặt trắng nhợt, nhất thời ngồi trên xe không dám động.
"Không được, bị anh ta bắt trở về còn không biết Tần Phong sẽ xử lý mình như thế nào. Nếu lỡ..." Lý Hinh Nhi nghĩ đến những cái tin đồn về Tần Phong kia, trong lòng run rẩy.
Nghe nói Tần Phong vốn dĩ rất ngoan độc, anh so với Hồng Tinh Huy không tốt hơn chỗ nào. Mà cô ta đối với Hồng Tinh Huy, ít nhất còn có chút giá trị.
Lý Hinh Nhi nghĩ tới đây, lặng lẽ đem cửa kính xe hạ xuống, muốn hướng người qua đường cầu cứu.
Lúc này đến chỗ một cái lối rẽ, xe hướng tới phương hướng nội thành chuyển đi. Bỗng nhiên, Lý Hinh Nhi thoáng nhìn theo phương hướng nội thành đang chạy đến một chiếc xe. Hai chiếc xe gặp thoáng qua thời điểm, cô ta thông qua cửa kính xe phía sau ngồi một người.
Hồng Tinh Huy!
Cả nhà sáng hảo 😀😀😀😀😀😀