"Sao lại có nhiều vệ sĩ như vậy?" Ôn Ngọc lái xe đến chỗ chân núi Tây Sơn, thật xa liền nhìn đến phía trước có một đám người đang canh giữ.
Có một số người cô nhận ra, chính laf thủ hạ của Tần Phong. Lại vẫn có một số người lạ mặt cực kỳ, không biết là phải người của anh không.
"Như vậy ra ngoài khẳng định lập tức liền bị phát hiện rồi." Ôn Ngọc vụng trộm đem xe dừng ở góc khuất, quan sát một phen bốn phía, quyết định hướng tới hướng ngược lại đi.
"May mắn trước đó Thi Thi nhắc đến với mình nơi này còn có một con đường tắt." Ôn Ngọc chà xát tay, cho chính mình chút dũng khí, "Cố lên, không thể chuyện gì đều để cho Tần Phong gánh vác. Ôn Ngọc, mày muốn đứng ở bên cạnh đi cùng anh ấy!"
Cô nâng lấy balô nặng trịch sau lưng, hướng tới một con đường mòn bị cỏ hoang che dấu đi đến.
Con đường này là trước Tô Thi Thi mang mấy đứa nhỏ đến đây chơi đùa phát hiện. Lúc ấy cô cùng Bùi Dịch cãi lộn vài câu, mang theo hai đứa nhỏ không cẩn thận đi vào con đường nhỏ này, thiếu chút nữa lạc đường.
Về sau Bùi Dịch để cho người đến đem con đường này dọn dẹp sạch một phen, tuy vẫn như cũ không có nhiều người biết được, nhưng có thể nối thẳng đến khu biệt thự.
Khi cô vừa đi không lâu sau, Lý Hinh Nhi cũng đến chỗ chân núi.
"Đứng lại!" Vệ sĩ canh giữ ở đường lớn cản cô ta lại.
"Hai vị đại ca, tôi là Lý Hinh Nhi, là Hồng nhị thiếu gọi tôi đến đây. Tôi có chuyện quan trọng cần lập tức muốn đi gặp anh ta, phiền toái các người tránh đường." Lý Hinh Nhi sốt ruột nói.
Thấy nơi đây canh gác thành cái dạng này, bên trong khẳng định đã xảy ra chuyện rất quan trọng. Cô ta sợ chậm liền bỏ lỡ.
Hai vị canh giữ ở đường lớn kia đúng là thủ hạ của Hồng Tinh Huy, trước nghe trợ lý Hồng nhắc qua việc này, tiện tránh ra để cô đi vào.
"Cảm ơn! Cám ơn!" Lý Hinh Nhi kích động thiếu chút nữa khóc ra.
"Hắn nhất định đã dặn dò qua với bọn họ rồi. Hắn đang chờ mình qua đó!" Lý Hinh Nhi một giây cũng không dám trì hoãn, nhấc chân hướng tới đường núi bên kia chạy tới.
Biệt thự đông khu trong lòng núi, không khí càng ngày càng giương cung bạt kiếm.
Hồng Tinh Huy sắc mặt so với vừa rồi khó coi rất nhiều, âm thầm đánh giá Tần Phong, không biết người này suy nghĩ cái gì.
Mà Tần Phong từ khi xem qua đoạn video clip kia, lại một chút phản ứng đều không có. Trên mặt phẫn nộ không thấy nữa, cũng không mắng chửi người, cứ như vậy mặt không chút thay đổi nhìn Hồng Tinh Huy.
"Anh dang kéo dài thời gian?" Hồng Tinh Huy trong mắt ngoan độc chớp lóe rồi biến mất, đầu óc xoay chuyển phi thường nhanh.
Tần Phong châm chọc cười: "Anh đoán xem?"
Hồng Tinh Huy nhướng mày, lạnh giọng nói: "Mặc kệ anh có cái chuẩn bị gì, hôm nay đều sẽ không hiệu quả. Tôi muốn gặp Ôn Ngọc, để cho cô ấy ra khỏi biệt thự, chẳng thế thì tôi sẽ phá hủy đứa bé kia."
Tần Phong lạnh lùng nhìn hắn: "Cô bé kia mới mười bảy tuổi, anh không sợ cha anh vượt ngục ra giáo huấn mình?"
"Anh không cần lấy cha tôi đây hù dọa tôi, ông ấy đời này đều đã không có biện pháp từ trong ngục giam ra ngoài rồi." Hồng Tinh Huy vừa nghe anh nhắc đến cha mình, sắc mặt mạnh liền trầm xuống.
Lúc trước nếu không phải Tần Phong cùng Bùi Dịch, cha hắn làm sao có thể lại đi tù! Món nợ này, hắn vẫn thay bọn họ nhớ kỹ.
Tần Phong chính là muốn chọc giận hắn, đứng tại chỗ bình tĩnh nhìn hắn nói: "Tôi đã rõ ràng nói cho anh, tôi không có khả năng lấy người phụ nữ của tôi ra trao đổi với anh. Anh còn đang mơ tưởng viễn vong, cha anh liền nuôi một phế vật như anh sao?"
"Anh lặp lại lần nữa!" Hồng Tinh Huy mạnh hướng phía trước xông lên một bước.
"Nhị thiếu!" Hồng Kỳ Ngôn vội vàng kéo Hồng Tinh Huy, ý bảo hắn bình tĩnh.
Hồng Tinh Huy tính tình vốn là cực kỳ nóng nảy, kích tướng liền tác dụng.
Tần Phong lạnh lùng liếc mắt vị trợ lý của Hồng Tinh Huy một cái, trong mắt ý tứ hàm xúc cảnh cáo mười phần.
Hồng Kỳ Ngôn tiếp xúc đến ánh mắt Tần Phong, trong lòng rùng mình, ẩn ẩn có chút bất an.
"Anh ta vừa rồi là đang uy hiếp mình sao?" Hồng Kỳ Ngôn nhíu mày, mà lại có chút không dám nhìn ánh mắt Tần Phong.
Trực giác nói cho hắn Tần Phong không phải chỉ uy hiếp bình thường, mà như giống như là hắn có điểm yếu gì bị anh nắm trên tay một dạng.
"Tới cùng là cái gì?" Hồng Kỳ Ngôn nhíu mày nhớ lại, không biết tới cùng xảy ra vấn đề ở đâu.
Hồng Tinh Huy cũng không có chú ý tới cái chi tiết này. Hắn rất nhanh liền tỉnh táo yên tĩnh trở lại, chỉ lạnh lùng nhìn Tần Phong: "Nghĩ muốn chọc giận tôi? Dễ dàng, nhưng cũng không biết anh có thể gánh vác hậu quả chọc giận tôi hay không."
"Kỳ Ngôn, để cho Tần tổng hảo hảo nhìn những người cậu nuôi hầu hạ người ra sao." Hồng Tinh Huy lạnh lùng nói.
"Vâng!" Hồng Kỳ Ngôn vẻ mặt rùng mình, đối với điện thoại nói một câu, sau đó một lần nữa mở ra Computer.
Tần Phong nhíu mày nhìn, có vẻ dị thường trầm mặc.
Trong máy tính rất nhanh liền có hình ảnh truyền đến, bây giờ như là trực tiếp. Chỉ là phòng giam giữ cô bé kia dường như đã thay đổi.
Tần Phong hướng Hà Hạo Lâm âm thầm liếc mắt ra hiệu, hai người cùng nhau nhìn chằm chằm hình ảnh.
Hồng Tinh Huy rất nhanh liền phát hiện không thích hợp, đưa tay ầm một phen đánh rớt máy tính, cười lạnh nói: "Như thế nào, muốn xác định cô ta ở nơi nào? Anh cho là người khác cũng không đầu óc suy nghĩ?"
Tần Phong biết kế hoạch bị vạch trần, cũng không sốt ruột, nhàn nhạt nói: "Anh còn có cái chiêu gì đều lôi ra hết đi. Dù sao chúng ta đã ở nơi này."
Hồng Tinh Huy quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự bên cạnh, quay đầu nhìn Tần Phong cười lạnh nói: "Tôi cực kỳ muốn biết, nếu Ôn Ngọc biết anh thân bại danh liệt, lại vẫn có thể ở yên trong căn nhà rách bên kia được không!"
Nói đến cái này Hồng Tinh Huy liền có khí. Cái người phụ nữ kia vậy mà ở trong biệt thự kia năm năm! Năm năm qua một bước cũng chưa rời khỏi qua!
"Tình cảm của chúng tôi không phải người như anh có thể hiểu được." Tần Phong không quan tâm nhún nhún vai, "Nếu anh có thế để cho tôi thân bại danh liệt, tôi ngược lại là mỏi mắt mong chờ. Đáng tiếc, anh còn không có cái năng lực kia."
Anh dừng một chút, vô tình vạch trần trò hề của hắn: "Anh bất quá chính là muốn bắt Ôn Ngọc nhìn đến những tin tức xấu này nhắm vào tôi, hơn nữa cố ý lan truyền tin tức nói là anh làm, mục đích chính là vì để cho cô ấy biết nguyên nhân toàn bộ chuyện này đều là vì cô ấy đi?"
Tần Phong nói xong cười rộ lên: "Anh cho là, cô ấy năm năm trước có thể bởi vì tôi mà rời đi, năm năm sau cũng sẽ bởi vì tôi xuất hiện? Logic giỏi lắm, đáng tiếc, người như anh không thể hiểu được tình cảm giữa chúng tôi."
"Bất quá - - "Tần Phong nói một hồi ngừng lại, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển, cười như không cười nhìn Hồng Tinh Huy, "Anh muốn gặp người phụ nữ trong biệt thự kia như thế, vậy thì cho anh gặp mặt đi."
Tần Phong nói xong tiện nhìn tòa biệt thự do anh cùng Bùi Dịch liên hợp xây dựng lên kia.
Hồng Tinh Huy nhướng mày, anh đột nhiên đồng ý trái lại để cho hắn một chút cũng không có chuẩn bị, thậm chí đến hưng phấn đều không có.
Lúc này, trong biệt thự bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa. Cổng điện tử cao lớn chạm trổ tinh xảo từ từ mở ra, từ bên trong đi tới vài người.
Bốn vệ sĩ cao lớn đi xung quanh, ở giữa đứng một cô gái xinh xắn lanh lợi. Cô gái kia có mái tóc dài uốn quăn, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn, giống như là một con búp bê một dạng.
Nhưng khuôn mặt của cô có chút chất phác, giống như bởi vì tiếng vang bên ngoài mà có vẻ có chút thần kinh suy nhược, nhìn thấy người thời điểm mày theo quán tính nhăn lại.
Giống như chú ý tới tất cả mọi người đang nhìn chính mình, cô ngẩng đầu nhìn lên, đang nhìn đến Tần Phong thời điểm, lộ ra một nụ cười tươi tắn. Tầm mắt từ từ nhẹ nhàng, đang nhìn đến người đứng đối diện Tần Phong, Hồng Tinh Huy khi đó, trên mặt của cô lộ ra quét xuống biểu tình sợ hãi, theo bản năng hướng sau lưng vệ sĩ bên cạnh né tránh.
Hồng Tinh Huy đang nhìn đến cô gái này một khắc, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Cả người như là u mê một dạng, trên mặt xuất hiện quét xuống đờ đẫn.
Sáng nay bạn phải bơi đi làm đó 😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭