Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 102: Cô vui vẻ




Khách sạn mà Y Y đang ở cách sân bay 1 khoảng rất gần. Chỉ cần đi bộ 5 phút là đến
Phi Yến sắp xếp mọi chuyện thật sự rất ổn thoả
Ở biệt thự, để tránh mọi người nghi ngờ rồi thông báo cho Nhị thiếu. Lam Hoa đã nói rằng cô khó chịu trong người, nhốt mình trong phòng từ hôm qua đến giờ. Mới giúp cô tránh khỏi sự nghi ngờ của người ở đây
Y Y nằm trên giường nhìn lên trần nhà. Trong mắt hiện lên những ngày tháng tươi đẹp sau này. Đôi môi đào không cưỡng lại mà cong lên
Cuối cùng, không cần nhìn sắc mặt của người khác để sống
Buồn vui trong lòng đều có thể tùy ý thể hiện hoặc che dấu
Bản thân lại được làm chủ
Y Y đem usb bị đập nát ném vào lò sưởi, nhìn nó bị thiêu rụi nút thắc trong lòng cũng được gỡ bỏ. Có thể yên tâm ngủ 1 giấc dài
Ngày mai có thể bắt đầu sang Mỹ được rồi. Nhưng cô vẫn không dám đi ra ngoài, chịu khó ở trong phòng 1 hôm, mọi chuyện sẽ ổn thôi
Ở 1 mình trong phòng, buồn chán thì xem tivi, chơi game. Nếu đói, khách sạn sẽ đem thức ăn đến
Khi rời khỏi biệt thự, cô đã đưa cho Phi Yến cái điện thoại hắn đưa
Dù sao đó cũng là đồ của hắn, cô không muốn dùng, cũng không muốn nhìn vật nhớ người gì gì đó. Tránh để buổi tối khi ngủ sẽ gặp ác mộng
___________
Y Y chưa từng chơi game trên tivi, cuộc đời cô từ năm 17 tuổi đến bây giờ chỉ có công việc. Lần đầu trải nghiệm sự thú vị của những trò chơi điện tử. Trong lòng có chút phấn khích, cô dán mặt vào màn hình tivi đến tối. Khi nghe có tiếng ấn chuông, mới luyến tiếc buông máy game trong tay xuống
Cô đứng bên trong nhìn ra ngoài thông qua cái lỗ nhỏ trên cửa
Ai vậy?
Tiểu thư, chúng tôi là nhân viên khách sạn đến giao thức ăn tối ạ
Lạc Y Y nhìn người bên ngoài đồng phục chỉnh tề, cái bụng nhỏ réo không ngừng liền nhanh chóng mở cửa
Nhân viên nữ đứng bên ngoài niềm nở cúi đầu chào. Tiếp theo lấy ra 1 cái khăn tay xông đến chỗ Y Y không có sự đề phòng, trực tiếp chụp vào mũi cô
Là gì vậy? Họ... họ không phải nhân viên khách sạn?
Lúc này cô mới cảm thấy có điều gì đó không đúng
2 nữ nhân trước mắt thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, vừa mở cửa đã nhanh chóng xông vào túm lấy
Lạc Y Y phản xạ có điều kiện lập tức vùng vẫy, mũi và miệng đều bị bịt. Cô kháng cự mất dưỡng khí hít vội vài hơi
Mùi gì đó phát ra từ cái khăn khiến cô say sẫm, chỉ vài phút sau liền mất đi ý thức
........
Cảm giác cứ như đang nằm trên ghế massage, cường độ run vẫn duy trì ổn định. Nhưng cứ được 1 thời gian sẽ giảm đi chút ít
Đầu có chút choáng váng
Cô nằm yên dần dần lấy lại ý thức
Lạc Y Y ánh mắt vẫn còn rất mơ hồ, chớp chớp hàng mi nặng trĩu cố gắng ngồi dậy
Cô vỗ vỗ cái đầu vẫn còn đau. Thì ra đang ở trên xe, mỗi lần đi 1 đoạn sẽ giảm tốc vì đèn đỏ hoặc phanh gấp. Cho nên cứ ít lâu cả người cứ lắc lư, cảm giác như đang trên biển
Cô còn nhớ, lúc nãy đang ở khách sạn... liền có 2 người phụ nữ tự nhận là nhân viên... sau đó... tỉnh dậy đã thấy mình ở đây
Tỉnh rồi sao?
Giọng nói lạnh như băng rót vào tai khiến cô đờ người ra
Nhẹ đảo mắt, 1 đôi giày da màu đen...người ngồi đối diện bắt chéo chân chẳng có hành động gì. Cô mở to mắt nhìn xem thử, trái tim liền muốn ngừng đập
Bạch Dạ Phi Ưng?!!!1
Hắn... tại sao lại...
Em hẳn rất bất ngờ vì đang trong lúc công tác tôi lại có mặt ở đây
Hắn mở miệng, hệt như 2 người đang trò chuyện bình thường. Nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng sát ý trong từng câu hắn nói ra
Đã có chuyện gì xảy ra? Hắn trở về... còn nữa... sao hắn biết cô ở nơi này?
Thấy cô ngồi yên không nói, hắn không nén được lửa giận trong lòng. Cắn răng nghiến lợi mà nói
Lạc Y Y, em dám bỏ trốn
Hắn phát hiện rồi, kế hoạch của cô chẳng lẽ tiêu tan từ đây?
Không! Đừng sợ, Lạc Y Y. Hắn còn gì có thể uy hiếp mày được nữa?
Nếu giờ phút này hoảng loạn, mọi công sức bỏ ra đều đổ sông đổ biển
Phải tìm cách ứng phó, chắc chắn sẽ có cách thôi1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.