Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 259: Huyền Tâm Thảo




Đứng nép mình ở trên cành cây cao, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn xuống giống như đang thưởng thức. Còn ở phía bên dưới, đám người Thương gia đứng trốn ở sau bụi cây ở cách đó không xa. Ánh mắt họ nhìn đầu tam cấp hung thú rồi liếc mắt nhìn lên cao với ánh mắt cầu khẩn, thầm nói.
“Nguyên Quân huynh đệ? Ngươi thật sự muốn bọn ta phải đối đầu với nó sao?”.
“Thực lực của nó ít nhất cũng phải tam cấp thượng giai, với thực lực của bọn ta hiện tại muốn giết chết nó là rất khó?”.
“Hay là người cũng bọn ta xông lên giết nó rồi linh dược này thuộc về người?”.
“Cho dù đoạt được gốc linh dược nhưng tính mạng không còn thì còn nghĩa lý gì? Gốc linh dược này bọn ta không cần?”.
“Đúng thế”.
Nhìn đám người nhụt chí, Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi thở dài một hơi, đáp. “Chẳng phải các ngươi đến đây là để ma luyện bản thân và tìm kiếm cơ duyên hay sao? Thế mà chỉ mới nhìn thấy tam cấp thượng giai hung thú thì đã sợ đến như thế rồi? Nếu như các ngươi sau này gặp phải cường địch thì cũng xử sự theo cách này sao?”.
“Thêm nữa, gốc linh dược này đối với ta không có nhiều tác dụng nên ta cũng không cần?”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa chỉ tay bắn ra một đạo kiếm khí đánh về phía đầu hung thú, sau đó liếc mắt nhìn đám người rồi nở một nụ cười nhẹ, nói tiếp. “Các ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng Thương lão rồi nên ta sẽ không để các ngươi chết đâu?”.
“...”. Đám người nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt họ nhìn hắn tỏ vẻ không mong muốn rồi nhìn qua đầu hung thú đang đánh tới thì kinh hãi thốt ra. “Đây không phải đang đẩy bọn ta vào chỗ chết sao?”.
“Tại sao đầu hung thú này lại lao về phía ta chứ? Rốt cuộc ngươi đã chọc giận nó kiểu gì?”.
“Nhanh chạy, ta không phải là đối thủ của nó?”.
“Nguyên Quân huynh đệ, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”.
“Cứu, cứu…”.
“...”. Nhìn đám người sợ hãi chạy tán loạn, Đế Nguyên Quân vẻ mặt thích thú nở một nụ cười đáp. “Sao các ngươi lại tự hạ thấp bản thân như thế? Tuy cảnh giới các ngươi không cao nhưng nếu hợp lực lại thì vẫn có thể tiêu diệt được nó? Ngược lại, nếu các ngươi cứ chạy trốn như thế thì trước sau gì cũng bị giết chết mà thôi?”.
“Các ngươi lựa chọn đi, một là bị giết hai là đi giết?”.
Đám người chạy tán loạn phía bên dưới nghe thấy thế thì cũng chỉ biết cúi đầu, chuyện này họ biết rất rõ nhưng chỉ dựa vào thực lực của bản thân cũng đã khó lòng mà chống đỡ được chứ đừng nói đến việc đánh giết.
Tuy là thế nhưng đám người lúc này đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải hợp lực lại để chống đỡ. Lúc này, ánh mắt đám người nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng. “Nguyên Quân huynh đệ, lời của ngươi có đúng thật sự không? Việc ngươi sẽ bảo đảm tính mạng của bọn ta?”.
Đáp lời, Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu. “Lời của ta nói ra chưa bao giờ rút lại nên các ngươi yên tâm, đợi đến khi không chống đỡ được nữa thì ta sẽ ra tay?”.
“Vậy thì mong Nguyên Quân huynh đệ giữ lời?”. Ánh mắt đám người lộ vẻ ngưng trọng và biểu cảm đầy sự lo lắng nhìn đầu hung thú rồi quát lớn một tiếng. “Nếu chạy không thoát thì chỉ còn cách là phản công? Toàn lực giết chết nó?”.
Nhìn đám người đồng tâm hiệp lực, Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút xìu xuống, thốt ra. “Rất có quyết tâm, nhưng mà…”.
“Chỉ quyết tâm suông như thế này cũng chẳng thể làm được gì?”.
“Không biết con người lại tự kìm hãm bản thân như vậy? Biết là thực lực của Ngưng Hải cảnh có thể sánh được với tam cấp hung thú nhưng con người càng ngày càng thụt lùi?”.
“Chắc là vì hai chữ “Thiên kiêu” tiêm nhiễm vào trong tiềm thức và bản thân còn thiếu kinh nghiệm nên mới gò bó như vậy?”.
Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh. “Các ngươi nên cảm ơn ta sau chuyện này?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân tiếp tục bắn ra một đạo kiếm khí đánh về phía Địa Linh Miêu. Bị kiếm khí âm thầm đánh trúng hai lần, Địa Linh Miêu ánh mắt liếc nhìn xung quanh nhằm tìm kiếm phương hướng và kẻ đứng ở trong tối nhưng nó chẳng phát hiện được gì.
Quá tức giận, Địa Linh Miêu liếc mắt nhìn về phía đám người rồi rống lớn một tiếng. Sau đó nó giương nanh múa vuốt xông đến.
“Khốn kiếp, tại sao nó lại trở nên tức giận như thế chứ?”. Đám người thấy thế thì sợ hãi run lên một cái, ánh mắt họ ngưng trọng nhìn về phía Địa Linh Miêu rồi thốt ra. “Đây chắc chắn là trò mèo của Nguyên Quân huynh đệ?”.
“Hắn không thấy ta đang gặp nguy hiểm hay sao mà còn khiến nó trở nên tức giận như thế?”.
“Đây đúng là đang đẩy ta vào chỗ chết mà?”.
Cố gắng chống đỡ công kích của Địa Linh Miêu, đám người ngẩng đầu nhìn lên cao rồi hét lớn một tiếng. “Nguyên Quân huynh đệ, ngươi đủ ác?”.
“Ngươi còn không ra tay thì bọn ta bị Địa Linh Miêu giết chết thật đó?”.
Đáp lại ánh mắt cầu khẩn của đám người, Đế Nguyên Quân đưa tay lên ra hiệu rồi bĩu môi, đáp. “Ta nói rồi, chỉ khi các ngươi sắp chết thì ta mới ra tay? Đợi đến lúc ta cứu các ngươi được một mạng rồi thì cũng xem như ta đã hết ân tình với Thương lão rồi nên ta sẽ không quản sống chết của các ngươi nữa?”.
“Vậy nên đừng mong đợi ta ra tay mà hãy tập trung giết chết Địa Linh Miêu?”.
“...”. Đám người nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trở nên xám xịt và trong lòng càng trở nên lo lắng. Bởi vì họ đã được trưởng lão nhắc nhở trước khi quay trở về gia tộc về một vài tính cách của Đế Nguyên Quân nên họ biết rất rõ. Nếu như cái ân tình này kết thúc thì tính mạng của họ khó lòng mà giữ lại được.
Không còn cách nào khác, đám người chỉ biết cắn răng và dốc hết toàn bộ sức lực để cố gắng chống đỡ.
Trải qua hàng trăm chiêu, Đế Nguyên Quân nhìn thấy sự phối hợp của đám người đang dần trở nên tốt hơn và từ trong những đường kiếm của họ thì hắn đã biết được bản thân họ lúc này đang thực sự cố gắng đến như thế nào. Tuy bị Địa Linh Miêu đã thương và bị đẩy lùi liên tục nhưng trong ánh mắt họ nãy đã không còn sự sợ hãi và do dự nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đế Nguyên Quân bất giác lại nhớ đến bản thân mình trước đây. Hắn trước đây cũng đã từng mềm yếu giống như vậy, nhưng trải qua thời gian dài tu luyện và đạt được cảnh giới ngày càng cao thì những cái cảm giác đó đã dần biến mất.
Thời gian tiếp tục trôi qua, Đế Nguyên Quân ngồi ở trên cành cây đã cảm thấy cô cùng chán ngán khi thấy đám người chỉ biết câu kéo Địa Linh Miêu mà bỏ qua hàng chục cơ hội có thể giết chết nó. Cảm thấy không còn chút hứng thú nào nữa, Đế Nguyên Quân gồng mình đứng dậy, nói. “Các ngươi còn chần chừ đến bao giờ? Biết là bản thân có thực lực nhưng để đối phó với một đầu tam cấp hung thú lại khó khăn như vậy? Các ngươi cố tình bỏ qua cơ hội giết nó hay là không nhìn thấy? Hay là cá ngươi do dự vì sợ sẽ thất bại rồi bị nó giết chết?”.
“Chẳng nhẽ các ngươi không tin tưởng vào thực lực của bản thân hay sao?”.
“...”. Bị Đế Nguyên Quân nói trúng tim đen, đám người cắn chặt răng rồi toàn lực vung kiếm và đồng thời hét lớn một tiếng. “Ta cũng muốn như thế lắm chứ?”.
Toàn lực công kích kết thúc, đám người nhìn thi thể Địa Linh Miêu gục xuống thì ngã người ngồi bệt xuống đất rồi mới thở phào được một hơi. Tuy trận chiến kéo dài khiến họ cảm thấy mệt mỏi vì quá hao tổn sức lực và trên người đang truyền đến những cơn đau nhưng trên gương mặt họ dường như không có chút cảm giác nào cả mà thay vào đó là một nở một nụ cười vui mừng.
Ánh mắt họ nhìn về phía Đế Nguyên Quân giống như muốn khẳng định một điều là họ không cần sự giúp đỡ của hắn thì họ vẫn có thể làm được.
Nhìn dáng vẻ tự mãn của đám người hiện tại, Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Chỉ mới giết một đầu tam cấp hung thú mà các ngươi đã làm ra vẻ như thế rồi? Mười người mà tốn cả mấy trăm chiêu mới có thể giết chết Địa Linh Miêu nên đừng tự mãn quá sớm?”.
“Ha”. Đám người nghe thấy vậy thì cười khổ một tiếng, đáp. “Ta biết thực lực của bản thân không thể so sánh được với ngươi? Nhưng đây là lần đầu tiên bọn ta rời khỏi gia tộc và thành công giết chết được một đầu tam cấp hung thú nên trong lòng cảm thấy vui sướng là điều hiển nhiên”.
“...”. Đế Nguyên Quân từ trên cành cây cao nhảy xuống rồi đi về phía gốc linh dược rồi tiện tay ngắn xuống. Sau đó đi về phía đám người rồi ném gốc linh dược cho họ và nói. “Nhìn các ngươi hiện tại thì chắc không thể đi tiếp được nữa rồi? Tốt nhất là nên quay trở về đi?”.
“Chắc hôm nay ta sẽ quay trở về muộn nên muốn nhờ các ngươi để ý đến bà Lý một chút”.
Đáp lại, đám người vui vẻ gật đầu. “Ngươi yên tâm”.
Đợi đám người rời đi, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía đỉnh núi rồi lên tiếng. “Đám người phiền phức kia đã rời đi rồi nên chắc ta phải đi nhanh hơn mới được? Không biết ở trên kia sẽ có gì chờ đón ta? Thật đáng mong chờ?”.
Nhanh chóng di chuyển đi lên, Đế Nguyên Quân vừa đi vừa tản mát ra một lượng lớn tinh thần lực bao trùm cả một vùng rộng lớn. Đứng ở trung tâm, Đế Nguyên Quân cảm ứng được tất cả hung thú ở trong phạm vi của tinh thần lực nên dễ dàng tránh né được những phiền phức không đáng có.
Bên cạnh đó, hắn còn phát hiện được một vài gốc linh dược nằm rải rác khắp nơi nhưng cấp bậc lại quá thấp, tất cả chỉ đều là Hoàng cấp trở xuống cả mà thôi. Đối với hắn hiện tại thì việc bản thân phục dụng Hoàng cấp linh dược đã không còn có quá nhiều tác dụng nên hắn không để ý đến.
Ngay khi vừa đến lưng chừng núi, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn xuống phía bên dưới thì thở dài một tiếng. Ánh mắt hắn có chút thất vọng thốt ra. “Chẳng nhẽ linh dược đều đã bị hung thú phục dụng hết cả rồi sao? Chuyến đi này của ta lại phải trở về tay không?”.
Nhìn sắc trời đang dần chuyển tối, Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút mong đợi nhìn lên. “Đi lên một chút nữa vậy?”.
Tiếp tục đi lên cao nhưng vẫn không thể phát hiện được một chút khí tức nào của Huyền cấp linh dược. Cảm thấy có chút thất vọng, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao rồi thở dài một hơi, ngay khi hắn vừa quay người và chuẩn bị rời đi thì đột nhiên.
Ánh mắt Đế Nguyên Quân khẽ động đột cái rồi đưa mắt nhìn lên cao rồi đột nhiên nở một nụ cười. “Tìm thấy rồi?”.
“Đúng là khi ta tìm thì không thấy mà khi chuẩn bị từ bỏ rồi lại xuất hiện? Đúng là biết trêu đùa người khác mà?”.
Đi lên thêm một lúc, Đế Nguyên Quân hai chân giẫm nhẹ một cái rồi nhảy thẳng lên một cành cây cao ở gần đó và đưa mắt nhìn về phía phương hướng dược lực mờ nhạt phát ra.
Tuy sắc trời đã tối đen nhưng Đế Nguyên Quân vẫn nhìn thấy rất rõ hình dáng của gốc linh dược và hình bóng của đầu tam cấp đỉnh phong hung thú đang nằm ở bên cạnh. Nhưng hắn không hề quan tâm đến đầu hung thú mà chỉ chăm chăm nhìn về phía gốc linh dược rồi thốt ra. “Đúng là niềm vui bất ngờ?”.
“Ta còn tưởng một nơi hẻo lánh như thế này sẽ không xuất hiện bất cứ gốc linh dược nào có công hiệu bồi bổ và tu luyện lục phủ ngũ tạng?”.
“Đúng là không thể ngờ được? Huyền Tâm Thảo lại xuất hiện ở nơi này?”.
- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.