Ai Đánh?
- ---------------------
- Tôi sẽ phong ấn những năng lượng này vào trong người cô, đến thời điểm thích hợp nó sẽ tự giải phong.
Diệp Hạo nhìn Văn Tâm nói:
- Những năng lượng này có thể giúp cô tăng lên hai cảnh giới nhỏ.
- Sau này em có thể gặp lại anh không?
- Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở Đông Phương Võ Giáo, nếu cô có chuyện gì có thể tìm tôi.
- Vân.
Khi thấy Diệp Hạo đi ra quán cơm, rất nhiều Đạo Sư nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Ai có thể nghĩ tới Đặc Sứ thần bí của Võ Giáo Đông Phương lại là Diệp Hạo chứ?
Chuyện này làm cho những người vừa nãy đã cười nhạo Diệp Hạo không giám chiến có cảm giác muốn chui đầu xuống đất a.
Diệp Hạo mà không dám chiến hả?
Người ta khinh thường chiến a!
Diệp Hạo có thể tùy tiện giúp đám người Thiều Hoa tăng cảnh giới lên đến Thiên Nhân Cảnh thì tu vi của hắn phải cao đến cảnh giới gì đây?
Khó có thể tưởng tượng được!
Đi ra khỏi quán cơm, Diệp Hạo nhìn Thiều Hoa một cái nói:
- Chỗ ở của tôi muốn sửa chữa nhanh một chút.
- Được.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu, sau đó đi theo Trương Lan đến chỗ ở lúc trước của Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng.
Đi được nửa đường, Diệp Hạo nhàn nhạt nói:
- Lão Thực, cậu có chuyện gì cứ nói đi.
Tiếu Lão Thực đỏ bừng mặt nói:
- Tôi muốn về nhà.
- Về nhà?
Diệp Hạo khẽ giật mình.
- Một năm rồi tôi chưa gặp cha mẹ mình.
- Dựa theo quy định, trong vòng ba năm cậu không thể về nhà đâu.
Diệp Hạo nhìn Tiếu Lão Thực nói.
- Vì vậy tôi mới đến đây nhờ cậu.
Diệp Hạo nhìn ánh mắt chờ mong của Tiếu Lão Thực hơi gật đầu nói:
- Đi theo tôi.
Trên mặt Tiếu Lão Thực lộ vể vui mừng lẫn sợ hãi.
Hắn biết Diệp Hạo nói như vậy có nghĩa đã đồng ý.
Đến nơi ở của Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng, Tiếu Lão Thực kinh ngạc nhìn xung quanh nói:
- Thiên Địa Linh Khí ở đây thật dày đặc.
- Trương Lan, tôi mang Lão Thực về nhà một chuyến.
Diệp Hạo nói.
Trước đó, do trên đường quá nhiều người, Diệp Hạo dù sao cũng là Đặc Sứ, nên phải ra dáng một chút a.
- Đi thôi.
Diệp Hạo vung tay lên xé rách không gian, mang theo Tiếu Lão Thực rời đi.
Nhà của Tiếu Lão Thực nằm ở một thôn nhỏ tại Hoàn Bắc.
Diệp Hạo và Tiếu Lão Thực đứng trên không trung nhìn xuống, trong mắt hắn kinh ngạc:
- Nhà cậu đang chuẩn bị khai phá hả.
- Năm ngoái tôi đã nghe cha mẹ nói nơi này chuẩn bị làm cảnh khu.
Tiếu Lão Thực nhìn một lát nói:
- Nhìn thế này chắc cũng tháo dỡ được hơn phân nửa rồi.
- Do nhà cậu làm hả?
Diệp Hạo hỏi.
- Không phải.
Tiếu Lão Thực chỉ một toàn nhà nói.
- Xuống dưới.
Tâm thần Diệp Hạo khẽ động mang theo Tiếu Lão Thực rơi xuống trong đình viện.
Uông uông uông!
Một con chó nhìn thấy hai người Tiếu Lão Thực xuất hiện thì sủa to lên.
- Hắc Tử, sủa cái gì? Không nhận ra ta hả?
Tiếu Lão Thực nói với con chó đó.
Lúc này, con chớ mới nhận ra Tiếu Lão Thực, cái đuôi không ngừng đung đưa, le lưỡi về phía hắn.
- Ai vậy?
Lúc này, một lão giả tóc bạc chống gậy từ trong nhà cũ nát đi ra, khi ông ta nhìn thấy Tiếu Lão Thực thì khuôn mặt đầy nếp nhăn của mình tràn đầy kinh hỉ:
- Bà ơi, ra xem ai về này.
Ông lão vừa nói xong, một bà lão từ trong nhà mặc bộ đồ cũ chạy ra.
Tiếu Lão Thực vội vàng xông tới, hai vay vịn vai lão già kia hỏi:
- Chân của cha bị làm sao vậy?
Lúc này, Diệp Hạo mới ý thức được hai người trước mặt là cha mẹ của Tiếu Lão Thực.
Cũng không phải do hai người này tuổi tác lớn mà tại nhiều ngày làm lụng vất vả nên nhìn vào cảm giác già nua.
- Không cẩn thận bị ngã mà thôi.
Tiếu Khắc Thương nói tiếp:
- Còn có, sao con lại về lúc này? Không phải ba năm sau con mới được về hay sao?
Thông qua TV Tiếu Khắc Thương biết Đông Phương Võ Giáo có ý nghĩa gì.
Học sinh sau khi tốt nghiệp ở đây chắc chắn sẽ trở thành trụ cột quốc gia, đến lúc đó, địa vị chắc chắn Đại Học Trung Y không thể so sánh được.
Đồng thời, Tiếu Khắc Thương cũng nghe nói có một nhóm lớn học sinh Đông Phương Võ Giáo vừa bị đuổi học, ông ta lo lắng Tiếu Lão Thực bị đuổi khỏi trường.
- Cha à, lần này do lãnh đạo của trường học dẫn con về.
Tiếu Lão Thực chỉ Diệp Hạo nói.
Tiếu Khắc Thương biến sắc, trừng mắt Lão Thực:
- Lãnh đạo đến sao con không nói sớm?
Trong mắt Tiếu Khắc Thương thì Huyện Trưởng chính là lãnh đạo lớn rồi, còn lãnh đạo của Võ Giáo Đông Phương là dạng gì thì ông ta chưa tưởng tượng ra nổi, chỉ trong tiềm thức cho rằng chắc chắn trâu bò hơn Huyện Trưởng nhiều.
Tiếu Khắc Thương vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Hạo:
- Lãnh đạo, ngài khỏe chứ, ngài khoe chứ, ngài khỏe a.
Diệp Hạo nhìn Tiếu Khắc Thương nói năng lộn xộn nói:
- Bá bá, con đúng là lãnh đạo của Lão Thực nhưng đồng thời cũng là bạn học của cậu ấy.
- A…
Tiếu Lão Khắc không hiểu tại sao Diệp Hạo là bạn học của Tiếu Lão Thực.
- Cha à, trước mắt người chính là Diệp Thần Y Diệp Hạo của Đại Học Trung Y chúng con, nhưng mọi người không biết câu ấy có một thân phận nữa là cao tầng trong Võ Giáo.
Tiếu Lão Thực giải thích.
- Diệp Thần Y?
Tiếu Lão Khắc kinh ngạc:
- Cậu chính là Diệp Thần Y?
- Bá bá biết tôi sao?
Diệp Hạo giật mình.
- Trong trấn chúng tôi có một người mắc bệnh không chữa được phải đi Ma Đô, lúc đầu bênh viện đã thông báo chuẩn bị hậu sự nhưng sau khi được cậu chữa trị xong đã khỏi hẳn.
Tiếu Khắc Thương kính sợ nhìn Diệp Hạo:
- Còn có, tôi trên tin tức thấy cậu được nhắc đến rất nhiều, lại thông qua mọi người truyền miệng, muốn không biết cậu cũng khó.
- Không ngờ cháu nổi tiếng như vậy?
Diệp Hạo cười ha ha nói.
- Diệp Thần Y, cậu có thể chữa chân giúp chồng tôi được không?
Mẹ của Tiếu Lão Thựcl chần chờ nói.
- Được ạ.
Diệp Hạo bảo Tiếu Khắc Thương ngồi xuống, sau đó, hắn đặt một ngón tay lên đùi ông ta, lập tức, lông mày hắn nhíu lại.
Tiếu Lão Thực nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Hạo hỏi:
- Có vấn đề?
- Chuyện nhỏ thôi.
Diệp Hạo nói xong truyền từng sợi Chân Nguyên vào đùi Tiếu Khắc Thương, Chân Nguyên ỗn dưỡng giúp tế bào bắt đầu sinh ra, không bao lâu sau, Diệp Hạo đứng lên.
- Xong.
- Xong rồi?
Tiếu Khắc Thương chần chờ hỏi.
- Đúng, bá bá đứng lên thử xem.
Diệp Hạo cười nói.
Tiếu Khắc Thương thử đứng lên, trong mắt tràn đầy vẻ chấn kinh.
Không đau.
Ông đi qua lại vài bước phát hiện đã khỏi hẳn rồi.
- Cảm ơn Diệp Thần Y.
Bây giờ, ông đã chân chính tin tưởng năng lực Diệp Hạo.
Trong chốc lát đã chữa khỏi chân bị gãy của ông ta, đây chính là kỳ tích a.
- Bá bá, chân người không phải do bị ngã đúng không?
Lúc này, Diệp Hạo hỏi.
- Cái này…
Trên mặt Tiếu Khắc Thương do dự.
Tiếu Lão Thực nghe Diệp Hạo hỏi vậy lập tức hiểu được gì:
- Có chuyện gì vậy cha?
- Con không nên hỏi.
Tiếu Khắc Thương nóng nảy nói.
- Cha, người nói đi.
Tiếu Lão Thực thấy cha mình không nói gấp gáp hỏi.
- Cha đã nói rồi, chuyện này con đừng hỏi.
Tiếu Khắc Thương cố chấp không chịu nói.