Nhẹ nhàng lôi kéo chăn đệm, Diệp Tiêu Nhiên thay nàng giảm sốt, sau khi đo lại nhiệt độ cơ thể thì mời bác sĩ chuyên dụng của mình đến để truyền dịch cho nàng. Cô thỉnh thoảng áp tay lên trán nàng, lúc nào cũng chú ý đến nhiệt độ cơ thể của nàng, cảm giác được người kia đang chảy mồ hôi thì lấy khăn lau cho nàng, cẩn thận chăm sóc.
Nàng không thể chết, hơn nữa càng không thể chết trong tay cô. Diệp Tiêu Nhiên vẫn luôn nhắc nhở mình như thế, cô ngang nhiên mang nàng ra khỏi bệnh viện, chỉ sợ bây giờ Nghiêm gia đang phát điên lên đi tìm nàng, chỉ cần Nghiêm Văn Khâm có nửa điểm sai sót thì họa sẽ đổ lên thân cô, nhưng khi cô đi tìm Nghiêm Văn Khâm cũng đã tính toán tốt hết rồi.
Cô ngồi bên giường, ánh mắt không hề nhúc nhích dừng trên gương mặt của người kia, đuôi lông mày của nàng khi thì nhíu lại, khi thì thả lỏng. Diệp Tiêu Nhiên vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp lông mày đang nhíu chặt, nàng rốt cuộc dần dần trầm tĩnh lại, rồi lại mơ hồ nghe được nàng nhẹ nhàng rên thành tiếng: "Tiêu Nhiên..... Tiêu Nhiên.....". Diệp Tiêu Nhiên hơi hơi ngẩng đầu, trong lòng nặng nề không thôi, cô đứng dậy, nghiêng mặt đi, thật sâu thở dài một hơi.
Cô ra khỏi phòng ngủ, ngồi trong phòng khách, ngửa đầu lên, cô cứ một lần lại một lần không ngừng phân tích mọi chuyện xảy ra, nhiều lắm trùng hợp cùng một câu chuyện hoàn mỹ vẫn khiến cô mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng. Đủ loại biểu hiện của Nghiêm Văn Khâm, cô căn bản nhìn không ra vô tình cùng lạnh lùng của nàng, hơn nữa những lúc đối mặt với mình trong mắt đều là thâm tình, trong lúc ngủ mơ màng gọi tên mình, cô không thể đem nàng bây giờ liên hệ với tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Mỗi khi thống khổ và giãy dụa trong lòng cô va chạm với nhau thì lý trí và cảm tính của cô lại tranh đấu, cô rất muốn đi tin tưởng Nghiêm Văn Khâm, thế nhưng mỗi khi đi chứng thực những chuyện kia đều làm cho cô thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng, làm cho cô không thể buông tha. Thế nhưng bây giờ thân thể nàng đã như vậy, rốt cuộc là như thế nào? Nàng thật sự chỉ mệt nhọc thôi sao? Cho đến hôm nay Hạ Diệp cũng không tìm được ghi chép bệnh án chính xác của Nghiêm Văn Khâm. Càng là muốn che giấu thì càng để cho người khác cảm thấy giấu đầu hở đuôi, Nghiêm gia đang che giấu cái gì, Nghiêm Văn Khâm đến cuối cùng là đang lừa gạt cái gì? Nếu muốn làm rõ những thứ mơ hồ này thì cô không thể dễ dàng triển khai tay chân làm những thứ khác, vượt qua tiếp cận chân tướng, vượt qua khó bề phân biệt. . ngôn tình hay
Đang nghĩ ngợi thì chuông cửa vang lên, Diệp Tiêu Nhiên nhìn đồng hồ, so với tính toán của mình cũng không khác mấy. Cô đứng dậy mở cửa, Nghiêm Văn Huy liền vọt vào vội vàng hỏi: "Chị của tôi đâu?".
"Cô ấy không có chuyện gì". Diệp Tiêu Nhiên nói xong ánh mắt dừng lại Lý Đào vừa đi vào sau lưng Nghiêm Văn Huy, Lý Đào nhìn cô một cái, theo Nghiêm Văn Huy đi vào phòng ngủ.
"Lý Đào, anh đến xem thử". Nghiêm Văn Huy cúi người chống lên giường, thân thiết nhìn Nghiêm Văn Khâm.
Lý Đào tiến lên, dò xét cái trán của nàng, đẩy mí mắt của nàng lên quan sát một lúc, lại nhìn thoáng bình nước biển đang nhỏ từng giọt, nói: "Có hơi phát sốt, không có chuyện gì đâu".
"Mang chị ấy về bệnh viện".
Lý Đào gật đầu, rút kim tiêm trên cổ tay nàng, đang muốn ôm nàng lên thì Diệp Tiêu Nhiên đưa qua một cái thảm nhung, nói: "Bên ngoài lạnh". Lý Đào nhìn thoáng qua Diệp Tiêu Nhiên, Dạ Kiêu mà mọi người luôn nói lạnh lùng ngoan độc xem ra cũng không giống như lời đồn đãi.
Hắn đem thảm phủ lên người Nghiêm Văn Khâm, đem nàng bế lên, đi về phía cửa. Lý Đào đi ra trước, Nghiêm Văn Huy dừng lại cước bộ, nhìn Diệp Tiêu Nhiên nói: "Mặc kệ giữa hai người từng phát sinh chuyện gì, cô cũng không thể làm tổn thương chị ấy".
"Tôi tổn thương cô ấy thì có ích lợi gì?". Diệp Tiêu Nhiên hỏi lại, tiện đà giương mắt nhìn Nghiêm Văn Huy, hơi hơi ý cười nói: "Cô hẳn là nên hiểu được đến tột cùng mình là được gả cho một người như thế nào".
"Có ý gì?".
"Đồ đệ của Lý Đào là Hạ Băng, kỳ thật cô ta chỉ đơn phương thích Lý Đào mà thôi, Lý Đào giả vờ, xem ra đã sớm có an bài".
Nghiêm Văn Huy cũng không chút bất ngờ, thế nhưng trong lòng nàng lại thật lòng hi vọng Lý Đào và Hạ Băng cùng một chỗ, có lẽ như vậy thì trong lòng nàng mới dễ chịu hơn. Có lẽ là nàng ích kỷ hi vọng bản thân không chịu nhiều khiển trách lương tâm như bây giờ, hắn vài lần gặp gỡ Hạ Băng thì ra chính là cố ý.
Nhìn thấy biểu hiện không bất ngờ gì của Nghiêm Văn Huy, Diệp Tiêu Nhiên cười cười nói: "Xem ra cô vẫn rất hiểu biết chồng của mình, bất quá nếu cô không tin vào hiểu biết của mình về Hạ Băng kia, tôi có thể giúp cô sắp xếp".
"Không cần". Khi nói chuyện, Nghiêm Văn Huy đột nhiên cảm thấy một trận ghê tởm, nôn khan vài tiếng, Diệp Tiêu Nhiên ngay lập tức hiểu được, vỗ nhẹ bả vai nàng, nói: "Chú ý thân thể".
"Ừm". Nghiêm Văn Huy đáp lại một tiếng rồi liền đi ra ngoài.
Có lẽ yêu ai yêu cả đường đi, có vốn là đã thưởng thức nàng, trên người Nghiêm Văn Huy lại ít nhiều có cảm giác giống Nghiêm Văn Khâm, hai chị em nhìn như tính tình khác nhau nhưng trên người đều có khí độ của nữ nhân Nghiêm gia. Cô đã từng cho rằng Nghiêm gia đúng là một thế gia chân chính, dưới sự dẫn dắt của lão thái công, cả nhà đều là trụ cột quốc gia, lại không ngờ rằng so với Tô gia là có hơn chứ không kém, liền ngay cả Nghiêm Công cũng già đến hồ đồ, vì cái gọi là thanh danh của cháu gái và gia tộc mà có thể làm ra chuyện như vậy.
Tô gia cùng Nghiêm gia, một nhà là tiểu nhân, một nhà là ngụy quân tử, quả thực nực cười!
Nhìn nhìn đồng hồ, biểu tình trên mặt Diệp Tiêu Nhiên liền trở nên mềm mại, đây là thời gian có thể nhìn thấy con gái. Cô lấy áo khoác trên ghế rồi lập tức ra cửa.
Cô cũng không đến thẳng Tô gia, mỗi lần đón Tô Tử Lăng thì đều cùng Tô Hoằng hẹn một chỗ tốt, hắn sẽ dẫn con gái đến. Cô không quên lần trước Tô Tử Lăng có nói muốn đến khu trò chơi, đứa nhỏ này khi còn bé đã bỏ qua rất nhiều lần được đi với cha mẹ rồi, có lẽ là do khuyết thiếu tình thân nên sau khi về nước con bé cũng không muốn ra nước ngoài nữa, ngay cả Tô Kính cũng không có cách nào quản nó được.
Xa xa nhìn thấy con bé đội một cái mũ lông, hai bím tóc hạ trên vai, gương mặt trắng nõn tươi cười hiện lên hai má lúm đồng tiền ngọt ngào chọc người thương tiếc. Tô Hoằng nắm tay con bé, trên mặt cũng hiện ý cười, xa xa nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên đứng trong gió, dáng người cao ngất thon gầy, hơn nữa là gương mặt xinh đẹp không hề biến hóa làm cho hắn càng muốn đi thân cận. Hắn lúc trước thế nào lại có thể hồ đồ như thế, có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với cô?
"Mẹ~". Tô Tử Lăng lôi kéo tay Tô Hoằng chạy đến, Tô Hoằng đành phải đi theo cước bộ của nó tiến lên. Chỉ có khi đối mặt với con bé thì trên mặt Diệp Tiêu Nhiên mới có thể có ý cười tỏa nắng, cô tiếu ý nồng đậm vươn tay, Tô Tử Lăng gắt gao ôm lấy cô, tay trái lôi kéo Tô Hoằng, tay phải nắm tay Diệp Tiêu Nhiên, hướng về công viên trò chơi.
Ánh nắng ban ngày tươi sáng, trên mặt đất còn lưu lại ấn kí bị mưa cọ rửa, khu vui chơi thường xuyên truyền ra tiếng cười sung sướng của Tô Tử Lăng, hai người đứng bên vòng quay ngựa gỗ nhìn con bé chơi đến bất nhạc diệc hồ.
"Cô xử lý hai người kia thế nào rồi?". Trên mặt Tô Hoằng lộ ý cười, nhân cơ hội hỏi.
"Đã giết". Diệp Tiêu Nhiên thực thong thả trả lời hai chữ này, trên mặt vẫn là ý cười phất phất tay với Tô Tử Lăng.
Tô Hoằng hít một ngụm khí lạnh, mặc dù đã đoán được phân nửa nhưng lại không hề nghĩ cô sẽ vì Tề Phi mà ra tay ngoan độc như vậy. Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được cô dùng thủ đoạn gì đối phó với hai người kia, mà nói hai thủ hạ đó của hắn cũng thực vô tội, đều là nghe mình làm việc, tuy rằng mình cũng là vâng mệnh tiên sinh nhưng hắn quả thật đã cố gắng bảo trụ mệnh của Tề Phi, cuối cùng vẫn đành bất lực.
Có lẽ bởi vì vai diễn và vị trí đặc thù của mình đây giờ mới có thể khiến Diệp Tiêu Nhiên không động đến hắn, mà những người chịu tội thay này chỉ có thể để cho Diệp Tiêu Nhiên trút giận.
"Để cho Tử Lăng ở với cô vài ngày đi".
"Lão già đó cho phép?". Diệp Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái cố ý hỏi.
"Tử Lăng là con gái của tôi, tôi nói mới tính, lão già đó có tính là gì?". Ngữ khí Tô Hoằng khi nhắc đến Tô Kính rõ ràng mang theo bất mãn rất lớn, Diệp Tiêu Nhiên hơi hơi giơ lên khóe miệng, có lẽ mâu thuẫn rất nhanh sẽ bùng nổ thôi.
*****
Trời đông giá rét nên trời tối rất nhanh, nhiệt độ ban đêm vội vã giảm xuống, đã cắm mình ở sòng bạc vài ngày rồi, lôi kéo vạt áo, có chút lãnh ý, một người trong đó có chút nhịn không được châm một điếu thuốc, lại bị Liễu Thi giật đi ném xuống.
"Nhịn một chút". Liễu Thi nói, người đàn ông đành gật đầu.
Cửa sòng bạc ra vào rất nhiều người, chính là không có người mà bọn họ vẫn đợi, Liễu Thi nâng đồng hồ nhìn nhìn, thời gian còn sớm, có lẽ bọn họ vẫn cần phải chờ, nhưng cũng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ mà thôi.
"Liễu tỷ, cô nhìn người kia".
Liễu Thi ngẩng đầu, cầm một ống nhòm chuyên dụng cho ban đêm nhìn nhìn, xác định đúng là Đại Sơn, chỉ thấy hắn vẻ mặt phiền muộn, lại thực cẩn thận nhìn bốn phía, như là sợ có người phát hiện ra mình, ra khỏi cửa sòng bạc liền mang mũ và khẩu trang.
"Khó trách không nhìn thấy hắn đi vào". Liễu Thi nhẹ giọng nói, phất phất tay, mấy người lập tức tỉnh táo lên, cước bộ nhẹ nhàng đi theo.
Lấy thân thủ của Đại Sơn, trước đây lăn lộn nhiều năm, các phương diện năng lực nhất định không cần bàn đến, nếu theo dõi tất nhiên sẽ bị phát hiện, nhưng kế sách của Liễu Thi chính là muốn để hắn phát hiện như vậy nếu hắn ra tay thì mới có thể bức hắn đến góc chết, bọn họ mới có thể bắt hắn.
Đi theo Liễu Thi đều là những người xuất thân từ cuộc thi võ thuật, trước kia không có ở cùng một chỗ, có người dạy học, có người làm bảo an, tất cả đều bị nàng tìm trở về, để bên cạnh Diệp Tiêu Nhiên. Vài người trong đó thân thủ bất phàm, nhưng bọn họ cũng không thể biết thân thủ của Đại Sơn là thế nào, cho nên cũng không nắm chắc mấy phần.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa đi có vài bước thì Đại Sơn liền có cảm giác có người theo dõi hắn, thân phận của hắn đặc thù, không thể để bất luận kẻ nào biết được nơi đi chốn đến của mình, nếu để tiên sinh biết được, địa vị của hắn nhất định sẽ bị uy hiếp. Địa vị của tiên sinh không cho phép hắn làm ra lỗi lầm gì, nhưng hắn nghiện đủ thứ, nếu cùng tiên sinh đi đến một chỗ thì nhất định nhịn không được ra ngoài chơi một lúc. Về phần hành tung của hắn người khác không biết nhưng Nghiêm Văn Khâm lại sớm rõ ràng, cũng chỉ có loại cao thủ được Nghiêm gia huấn luyện ra mới có thể nắm chắc theo dõi Đại Sơn mà không bị phát hiện.
"Chán sống, dám theo dõi tao". Đại Sơn quay đầu, nhìn mấy người Liễu Thi.
Lúc này bọn họ đã đi vào một con đường nhỏ không có bóng người, đây là một tiểu khu bị giải tỏa, ban ngày không có người, ban đêm chỉ có ánh trăng loang lổ.
"Đại Sơn!". Liễu Thi căm giận kêu lên.
"Nếu đã biết tên của tao thì tao đây càng không thể lưu chúng mày lại". Đại Sơn nói xong thì âm hiểm thị huyết cười, cước bộ đi về trước, vung tay lên quyền.
Thân hình hắn cao lớn, chẳng những sức mạnh kinh người mà động tác cũng cực kì nhanh nhẹn, thân hình Liễu Thi nhỏ gầy, dựa vào tốc độ và linh hoạt nhưng cũng không thể chiếm thế thượng phong.
Đại Sơn bị dây dưa mất sức, Liễu Thi liền một quyền trúng bụng hắn, nhưng không hề tổn thương nửa phần, cơ bụng của hắn cứng rắn như thiết bản, tấn công của Liễu Thi không có chút uy hiếp nào. Đại Sơn cười lạnh một tiếng, một quyền hướng về cánh tay Liễu Thi, tốc độc cực nhanh, Liễu Thi dù đã né xuống nhưng vẫn bị thương nặng, một trận đau đớn tê dại lan trên cánh tay, cánh tay của nàng cơ hồ là không thể động đậy. Nàng ôm tay, chịu đựng đau đớn, rút khẩu súng bên hông, nhắm thẳng vào Đại Sơn.
Đêm tối mờ mịt không có cách nào nhắm chuẩn được Đại Sơn, mà Đại Sơn khi phát hiện Liễu Thi rút súng thì động tác trên tay càng nhanh, mấy người dây dưa với hắn cũng đã rút vũ khí ra, lại không thể tổn thương hắn nửa phần, ngược lại còn bị hắn tước đao của một người. Một vị sư huynh trong đó bị đao chém ngã xuống đất, một người lại bị thương nặng ở chân, một người rồi lại một người ngã xuống.
"Sư huynh!". Liễu Thi có chút lo lắng kêu lên, một chút thất thần thì Đại Sơn đã rất nhanh di chuyển đến trước mặt nàng, một cái xoay người ảo diệu đã đánh rơi súng trên tay nàng, súng còn chưa tiếp đất thì đã thấy hắn vững vàng dùng chân đá lên, bắt được trong tay, nhắm ngay Liễu Thi.
Mấy người bị đả thương muốn đứng lên cứu Liễu Thi cũng bất lực, bọn họ thật không ngờ thân thủ của Đại Sơn lại tốt như vậy, mấy người này bình thường có thể một đấu ba đấu năm, bây giờ mang theo vũ khí mà vẫn không thể làm gì được hắn.
"Hahahaha~ để tao xem đến tột cùng thì trong khẩu súng nhỏ bé này có viên đạn nào không". Trong mắt Đại Sơn lóe lên hung quang, tay nắm chặt súng, ngón trỏ dần chuyển đến chỗ cò súng.
"Sư tỷ.....". Một người đàn ông bị đá gãy xương sườn không có cách nào đứng dậy lo lắng kêu lên, tay bị đao chém chảy máu không ngừng, mà Liễu Thi cũng không chút nào sợ hãi, chỉ ôm cánh tay bị thương, trừng mắt nhìn Đại Sơn.
Ngay lúc mọi người ngừng thở, ngay lúc chỉ mành treo chuông thì trong bóng đêm vang lên tiếng bước chân, đó là tiếng giày giẫm trên mặt đất đánh vỡ bóng đêm trầm tĩnh, tất cả mọi người quay đầu, liền ngay cả Đại Sơn cũng cảm thấy có sát khí tiếp cận, quay đầu lại.
Ánh trăng chiếu lên nửa người của người kia, Đại Sơn lại phát hiện trên người mình có hơn một điểm màu đỏ, hắn cảm giác được điểm đỏ đó di động từ trên đầu đến vị trí trái tim, sau đó chậm rãi đến đùi. Hắn ngẩng đầu, mặt lộ sát ý, đem họng súng xoay ra sau, chỉ nghe thấy một tiếng nặng nề, hắn một phát trúng đạn, súng rơi trên mặt đất. Trong nháy mắt máu từ miệng vết thương chảy ra, đau đớn làm cánh tay hắn run rẩy, hắn khẽ cắn môi nhịn xuống đau nhức nâng mắt nhìn, nhìn thấy người kia từ bóng đêm chậm rãi đi đến, lộ ra một nửa thân mình, nhưng gương mặt vẫn giấu bên trong bóng tối, sau đó thêm một phát súng thứ hai lên đùi hắn. Hắn nhịn không được quỳ xuống, cái trán chảy đầy mồ hôi lạnh, lại bỗng nhiên thấy toàn thân một trận tê dại, ngay sau đó đầu óc choáng váng ngã trên đất.
Nhìn thấy Đại Sơn đã muốn ngã đi rồi thì Liễu Thi mới gian nan đứng lên, vừa định tiến lên thì thân ảnh trong bóng đem đã xoay người rời đi, rốt cuộc là ai lại cứu mình một mạng như vậy? Chỉ là nàng bây giờ vô lực đuổi theo, nàng nâng mấy người bị thương dậy. Sau đó phát hiện mấy chỗ trúng đạn của Đại Sơn tuy có chảy máu nhưng không thấy viên đạn là một đầu đạn trống rỗng đã được qua xử lý đặc biệt.
Người kia là ai? Liễu Thi nhịn không được nhìn về bóng tối hắc ám bên kia.
*****
Phòng vẽ tranh im ắng, chỉ nghe được tiếng bút vẽ va chạm với bảng màu, một thân ảnh nho nhỏ ngồi dưới ánh đèn, chuyên tâm vào bức tranh của mình. Diệp Tiêu Nhiên ngồi bên cạnh thưởng thức thiên phú dị bẩm của con gái, trong lòng dâng lên từng đợt hạnh phúc, cơ hội có thể làm bạn với con bé như thế này thật sự quá ít.
"Mẹ, chỗ này màu nhạt một chút có phải tốt hơn không". Tô Tử Lăng oai đầu cười hỏi, chỉ thấy con bé vươn tay sờ sờ chóp mũi, màu vẽ xanh biếc dính lên mũi, làm cho Diệp Tiêu Nhiên nhịn không được cười ra tiếng, cô vươn tay điểm điểm chóp mũi con bé, nói: "Nhìn con này, sắp vẽ thành mặt hoa rồi".
Ngôn từ tràn ngập sủng nịch, cô cầm lấy bút vẽ, trên bức tranh điểm thêm vài nét, ánh mắt Tô Tử Lăng sáng ngời lên cười nói: "Nét bút thật là đẹp a, đúng là gừng càng già càng cay".
"Con đây là ghét bỏ mẹ già sao?". Diệp Tiêu Nhiên giả ý giận dữ, Tô Tử Lăng buông bút vẽ, liên tục lắc đầu nói: "Không, không có, mẹ tuổi trẻ xinh đẹp, giống như mới 25 thôi". Diệp Tiêu Nhiên cười lắc đầu, đã thấy Tô Tử Lăng có chút tò mò đứng lên, đi đến chỗ đặt mấy bức tranh.
Con bé đẩy mấy bức tranh phía trước ra, trực tiếp lấy ra bức tranh được bọc kĩ, ý cười trên mặt Diệp Tiêu Nhiên dần rút đi, Tô Tử Lăng xốc lên lớp vải gói, một bức họa một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trước tầm mắt con bé.
"Thật đẹp, là mẹ vẽ sao?". Tô Tử Lăng quay đầu hỏi, Diệp Tiêu Nhiên gật gật đầu.
"Nếu Y Y biết mẹ có thể vẽ dì của cậu ấy đẹp như vậy, nhất định sẽ rất vui".
Diệp Tiêu Nhiên kinh ngạc nhìn Tô Tử Lăng nhưng liếc mắt một cái nhìn lại thì nhận ra người trên tranh chính là Nghiêm Văn Khâm. Lúc cô nhịn không được nhìn thần vận tốt đẹp của nàng trên tranh thì muốn xé đi rồi lại thế nào cũng không xuống tay được, đành phải gói kĩ, nhắm mắt làm ngơ. Đang nghĩ ngợi, di động liền vang lên, tin nhắn "Thu hoạch thuận lợi" hiện ra. Biểu tình trên mặt Diệp Tiêu Nhiên khẽ biến, thu hồi di động, ngẩng đầu thì thấy Tô Tử Lăng đang nhìn mình.
"Có phải là mẹ có chuyện muốn đi làm không?". Tô Tử Lăng là đứa trẻ thông minh, bắt được biểu tình biến hóa của Diệp Tiêu Nhiên thì ẩn ẩn có trực giác. Đối với con bé mà nói thời gian ở chung mấy ngày nay với cô như vậy là rất đáng quý, con bé đã thấy đặc biệt hạnh phúc rồi.
"Mẹ đưa con về chỗ của cha đi". Con bé còn bồi thêm một câu.
"Không có chuyện gì quan trọng hơn so với tiểu công chúa của mẹ.". Diệp Tiêu Nhiên vươn tay vuốt ve đầu con bé, Tô Tử Lăng nhân cơ hội rúc vào lòng cô, nói: "Không có gì quan trọng hơn mẹ được vui vẻ". Lời của Tô Tử Lăng như thanh kiếm sắc bén đâm vào lòng cô, đứa trẻ còn nhỏ đã nhu thuận như thế, làm sự áy náy trong lòng cô đối với nó càng thêm mãnh liệt, lúc có thể cùng làm bạn với con bé, cô thật không muốn bị chuyện gì quấy rầy.
"Mẹ để con vẽ xong rồi hẵng đi, con sẽ đem bức tranh này về cho cha xem, để cha không còn nói con không có bằng mẹ, hừ!". Tô Tử Lăng nói xong mân mê miệng mình.
"Bảo bối, con đã sớm trò giỏi hơn thầy rồi". Diệp Tiêu Nhiên tràn đầy mẫu tính hiền lành nói.
Cuối cùng vẫn là nghe theo thỉnh cầu của con bé, thu dọn tốt, cuốn bức tranh lại để con bé mang về nhà, đưa nó đến cổng lớn Tô gia, Tô Tử Lăng hôn lên mặt Diệp Tiêu Nhiên một cái, vui tươi hớn hở chạy vào nhà. Diệp Tiêu Nhiên thu hồi tầm mắt của mình, trên mặt hiện lên tia lạnh lùng, lái xe rời khỏi.