Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 33: Tiệm sách bí mật (2)




Edit: Linqq
Nằm trên giường một ngày một đêm, chưa từng chợp mắt một giây, anh vẫn đang nghĩ tới Hiểu Hạ, nghĩ từng chuyện một sau cái đêm mưa lần đầu gặp nhau, không có chút dấu hiệu nào, trái tim đã bị phá tan, cô xông vào, đuổi không đi, mà cũng không muốn đuổi đi.
Sau khi cô đơn một ngàn năm, cảm giác lo lắng cho người khác này, khiến một người lúc đầu coi nhẹ tất cả mọi thứ như anh, cảm thấy thế giới lại sống lại một lần nữa.
Buổi chiều, nghe nói Đại Mao muốn đi lấy xe, anh nhanh chóng xuống lầu, nói với Đại Mao rằng anh sẽ đi. Đại Mao nhìn sắc mặt anh trắng bệch cùng bờ môi khô nứt, muốn khuyên can lại bị lườm, Tiểu Nhung cũng không nhịn được lo lắng: “Bố, không sao chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Địch Dã nói không sao, đến trạm tàu điện ngầm thì liền thấy cô và Đàm Kỳ đang nói chuyện với nhau, nghe thấy Đàm Kỳ nói rằng mười hai năm trước, hai người gặp nhau tại tiệm mỳ Xuân Thu ở Cổ Thành, hóa ra là quen biết từ nhỏ.
Gặp nhau khi còn nhỏ, trải qua nhiều năm lại gặp lại, đối với con người mà nói có ý nghĩa như thế nào, anh rất rõ, anh đã thấy qua rất nhiều câu chuyện hay thời xưa được kể lại.
Cười khổ khởi động xe, trong lúc vô tình, Hiểu Hạ quay đầu lại, dường như là xe của Địch Dã, gọi điện thoại cho anh, nghe thấy âm thanh quen thuộc của tổng đài: Số điện thoại của quý khách hiện không liên lạc được.
Cô đuổi theo mấy bước, nhưng chiếc Land Rover đã nhanh chóng lái đi, Đàm Kỳ cũng đi tới: “Cô quen sao?” Hiểu Hạ lắc đầu: “Hình như vậy, vẻ ngoài giống y như đúc, nhưng tôi không nhớ được biển số xe.”
Đàm Kỳ cầm điện thoại di động của cô, tách tách chụp ảnh xe của mình: “Bề ngoài, biển số xe, không nhớ được thì chụp ảnh.” Trả lại di động cho cô, chỉ vào một nhà hàng cách đó không xa: “Đi thôi, mời cô ăn đồ Ý.”
Hiểu Hạ lắc đầu, lời nói lúc nãy đều vô ích, Đàm Kỳ nhìn chằm chằm cô: “Tôi thích cô, đang theo đuổi cô, không thể cùng nhau ăn cơm sao?”
Hiểu Hạ vội vàng xua tay: “Sếp đừng nói đùa.” Đàm Kỳ liền nghiêm mặt: “Tôi không nói đùa.” Hiểu Hạ dậm chân: “Sếp, xin anh, đừng đùa nữa, cứ nói đùa như vậy thì tôi sẽ không thể làm việc ở công ty được, xấu hổ chết mất.”
Đàm Kỳ nhướn môi: “Được thôi, tôi đùa đó, bye bye.”
Về đến nhà, ngồi trên ghế salon một lúc, liền gửi tin nhắn Wechat cho Dương Cao: “Nếu như sau khi một người đàn ông tỏ tình với một người phụ nữ mà không gọi điện cũng không thấy mặt, cậu cảm thấy là có chuyện gì xảy ra?”
Dương Cao trả lời: “Không biết, có lẽ là người đàn ông đó đã hối hận? Lúc anh ta tỏ tình có uống rượu không? Hay là nhất thời xúc động?”
Chỉ có lời giải thích này, Hiểu Hạ liền hung hăng lau nước mắt, bố mẹ nói không sai, trên trời sẽ không có đĩa bánh rơi xuống, cho dù có rơi cũng sẽ không rơi vào đầu cô.
Ở trong nhà xem tivi, xem xong lại đi ngủ, đói thì tỉnh dậy nấu mỳ tôm, ăn no rồi lại xem tivi, lại ngủ, ngơ ngơ ngác ngác đến tối ngày hôm sau, Ngô Hồng trở về, vào nhà liền trách móc cô: “Sao mặt lại trắng như vậy? Bị bệnh hả?”
Hiểu Hạ lắc đầu, Ngô Hồng nói không đúng: “Không phải em đang yêu sao? Sao lại không ra ngoài hẹn hò?”
Hiểu Hạ lại lắc đầu, trầm mặc một lúc, nhịn không được bổ nhào vào ôm Ngô Hồng khóc lên: “Sau khi thổ lộ xong anh ấy liền không để ý đến em nữa, không gọi điện thoại, cũng không thấy người.”
Ngô Hồng vỗ vỗ sau lưng cô: “Em gọi cho anh ta chưa.”
“Em gọi rồi.” Hiểu Hạ nghẹn ngào khóc nấc lên, “Máy bận.”
Ngô Hồng cắn răng một cái: “Tên khốn nạn nào trêu đùa em như thế? Đi, chị giúp em trút giận, đánh cho anh ta không còn làm người được nữa.”
Hiểu Hạ xụt xịt mũi: “Được rồi, chuyện qua rồi, là một bạn học nam của em, lúc ấy uống nhiều quá. Sao anh Hải Long không tới?”
Ngô Hồng khoát khoát tay: “Anh ấy hả, công ty có một hạng mục lập trình, thuê một cái biệt thự ở trong núi, để bọn họ ở đó, một tháng mới có thể về một lần, cho đến khi hạng mục kết thúc. Lễ Giáng Sinh mới đến thăm chị, Hạ, lời nói lúc say của đàn ông cũng khiến em động lòng sao?”
Hiểu Hạ vội vàng nói không có: “Chỉ là chưa từng có nam sinh nào thổ lộ với em, em rất vui, nghĩ thầm có thể bắt đầu thử yêu, không nghĩ rằng…”
Ngô Hồng để tay lên vai cô: “Đứa nhỏ ngốc, bị tổn thương rồi.”
Hiểu Hạ gật đầu: “Ừm, anh Hải Long không quay về, tạm thời em chưa tìm phòng vội, mấy ngày nữa lại đi tìm.”
Ngô Hồng ngẩn người: “Tìm phòng gì cơ?”
“Chị Hồng và anh Hải Long ở cùng nhau, em không thể làm bóng đèn được.” Hiểu Hạ xoa xoa tay.
“Cho dù anh ấy có chuyển tới, em cũng có thể ở đây mà, hai phòng ngủ đó.”
“Cái đó, chị Hồng, phòng chúng ta ở cách âm không được tốt lắm.”
Ngô Hồng a một tiếng vọt vào phòng ngủ, mở điện thoại ra bật một bài nhạc, sau đó chạy vào phòng Hiểu Hạ, nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm, để âm lượng thấp như vậy cũng nghe rõ ràng? Bụm mặt đi ra, cúi đầu không dám nhìn Hiểu Hạ: “Chị tưởng là cách âm tốt, nên kêu hơi to, Hạ, chị sai rồi, về sau nhất định sẽ không như vậy nữa, chị sẽ cầm gối che miệng, may là từ trước đến nay Trương Hải không kêu, nếu không thật náo nhiệt.”
Hiểu Hạ cười một tiếng: “Hai người tốt như vậy, là chuyện tốt, em vẫn nên dọn đi, không lại thành bóng đèn mất. Đêm qua mẹ em gửi tin nhắn Wechat nói là nghỉ đông rồi, bố mẹ muốn Triệu Hiểu Đông đến Bắc Kinh ở một tháng, mẹ đã hạ lệnh bảo em đổi phòng.”
Ngô Hồng than thở: “Hạ, đừng nóng vội tìm phòng, để chị nghĩ cách, biết chưa? Nếu không nghe lời thì không còn bạn bè gì nữa.” Hiểu Hạ liền vội vàng gật đầu: “Em nghe chị Hồng đó.”
Sáng hôm sau, Hiểu Hạ gửi Wechat cho Đại Mao: “Cuối năm công ty ngày càng bận, buổi trưa tôi cũng không qua được, xin lỗi, hôm nào mời cậu và Tiểu Nhung ăn cơm.”
Sau khi nhắn cho Đại Mao, trong lòng Hiểu Hạ buồn bã, duyên phận với quán cà phê phố sau, dừng ở đây thôi.
Tinh thần hoảng hốt, làm cách nào cũng không tiến vào trạng thái làm việc được, uống một mạch ba chén cà phê đen, bắt đầu tinh thần chiến đấu, gọi điện thoại họp, gửi email, đẩy nhanh tiến độ hạng mục, việc hàng ngày cũng không thể trì hoãn.
Mười hai giờ, Ngô Hồng đúng giờ xách túi đến: “Lâu rồi chị không đến quán cà phê phố sau, đi, đi ăn chực.” Hiểu Hạ ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện: “Không được, em không đi được.” Ngô Hồng kéo tay cô: “Được rồi, làm việc sau đi, nghỉ ngơi buổi trưa một chút, buổi chiều mới có thể duy trì năng suất.”
Hiểu Hạ cố chấp lắc đầu: “Chị Hồng, em thật sự không đi được.” Điện thoại kêu lên một tiếng, mở ra xem, là Wechat của Đại Mao: “Tôi đang ở dưới lầu công ty cô.”
Ngô Hồng nhìn thấy tin nhắn thì cười nói: “Đúng lúc Đại Mao tới, ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Nhìn thấy hai người đi xuống, Đại Mao gọi một tiếng chị Hồng: “Yêu đương cuồng nhiệt mà quên tới quán cà phê rồi.” Ngô Hồng đập cậu ta một cái: “Đây không phải là đang đi đến đó sao?”
Đại Mao cười nói: “Tiểu Nhung làm cơm rồi, đang chờ đó.” Hiểu Hạ lắc đầu: “Đại Mao, ăn bên ngoài đi, tôi mời, cậu cứ tùy chọn địa điểm.” Đại Mao cười cười: “Bố tôi đến Thân Nông Giá rồi, gần đây cảnh sát La bận việc, trong quán vắng vẻ lạ thường, đi thôi đi thôi.”
Ngô Hồng tiếp tục kéo tay Hiểu Hạ: “Đi.” Nói xong liền co rúm cổ lại: “Hôm nay lạnh thế này, chắc sắp có tuyết rơi, Mao đẹp trai, cái nơi băng tuyết ngập trời đó, Địch Dã đến Thần Nông Giá làm gì?”
Đại Mao lắc đầu: “Bố không nói, hình như là đột nhiên quyết định, tối qua đã đi rồi.”
Tối qua bố lái xe trở về, lên lầu đổi áo jacket, đeo hai cái túi du lịch xuống, nói với Đại Mao và Tiểu Nhung: “Ta ra ngoài một chuyến.”
Cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của hai người, nhấc chân lên liền đi, Đại Mao đuổi theo: “Bố, lúc nào ngài trở về?” Địch Dã nghĩ một lúc: “Không nói chính xác được.” Đại Mao méo miệng: “Sao bố có thể không nói chính xác được, bố, ngài cho thời gian chuẩn đi, cảm giác dường như mãi mãi cũng không quay lại.”
Địch Dã lắc đầu nói: “Lần này không chuẩn được.” Lên xe, hạ cửa kính xuống, nói với Đại Mao: “Bảo vệ Hiểu Hạ cho tốt.”
Đại Mao ủ rũ trở lại trong tiệm: “Hơn mười năm bố chưa đến Thần Nông Giá rồi, lần này sao lại đi giữa mùa đông? Mà thời gian quay trở lại cũng không nói chính xác, trước kia đều không quá một tuần. Có phải bố không cần chúng ta rồi hay không?” Tiểu Nhung cắn môi, vứt khăn tay lên quầy bar: “Không cần cũng không cần, ai mà thèm. Mỗi ngày không phải pha cà phê nữa, chị đi học y, em đến trường ngoại ngữ làm giáo sư, tiệm này đóng cửa.”
Đại Mao liền vội vàng nói: “Đừng, nếu như mùa xuân bố trở lại thì sẽ bị nói đó.”
Tiểu Nhung lại nhặt khăn lên lau: “Vậy thì chờ đến mùa xuân vậy.”
Ngày hôm sau vẫn như vậy, thế nhưng Wechat của Hiểu Hạ lại khiến Đại Mao bất an, quái lạ, sao lại không tới nữa? Tiểu Nhung nói với cậu: “Lại còn không cần chúng ta, không có cửa đâu, đến dưới công ty cô ấy chờ, mang cô ấy về đây.”
Tiểu Nhung trông thấy Hiểu Hạ và Ngô Hồng đến, khuôn mặt tươi cười chào đón, Ngô Hồng kinh ngạc nói: “Mấy ngày không gặp, Tiểu Nhung cũng cười cơ à.” Tiểu Nhung nhìn cô ấy một cái, mọi người đều cười ha ha.
Hiểu Hạ theo thói quen nhìn lên lầu, thoáng thu hồi ánh mắt, buộc tạp dề, tiến vào quầy bar rửa chén, cúi đầu nhìn bọt nước xoay chuyển, anh không có ở đây, khắp nơi lại có hơi thở của anh, cô chợt hít mũi một cái.
Từ quán cà phê trở về công ty, từng bông tuyết tinh tế rơi xuống, Ngô Hồng đưa tay đón bông tuyết, cười nói: “Nói tuyết rơi đúng là tuyết rơi thật, lúc này Địch Dã đến Thần Nông Giá, cẩn thận lại bị dã nhân làm điểm tâm, chẳng qua anh ta quá đẹp trai, có lẽ sẽ được nữ dã nhân để ý, ép làm chồng, đẻ mấy đứa con lai…”
Ngô Hồng cười ha hả, nhìn Hiểu Hạ ỉu xìu, dùng sức vỗ vào vai cô: “Được rồi, sắp thành Lâm Đại Ngọc rồi. Còn đắm chìm trong bóng tối thất tình sao? Chị nói cho em biết, vẫn còn cả đống đàn ông mà.”
Hiểu Hạ vội vàng lắc đầu: “Không phải, là dì cả tới.” Ngô Hồng a một tiếng: “Chỗ chị có trà táo đỏ, buổi chiều uống một chút.”
Buổi tối tăng ca như thường lệ, Đàm Kỳ phân phó: “Hôm nay tuyết rơi, tốc chiến tốc thắng đi.” Đó cũng chính là tâm ý của Hiểu Hạ, sau khi Đàm Kỳ nghe cô báo cáo xong, nhìn thời gian một chút liền cười: “Đúng lúc qua giờ cao điểm, sau khi về nhà thì tổng kết lại cho tôi.”
Lúc đi ra ngoài, tuyết vẫn đang rơi, từng bông tuyết cuồn cuộn bay trên không trung, trên đất tuyết đọng rất dày, bị vô số người đi đường ép chặt xuống, càng thêm giá lạnh hơn, đạp trên con đường trơn trượt, chậm rãi cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, có người sau lưng gọi: “Hiểu Hạ, chờ một chút.”
Quay đầu lại, Đại Mao chạy tới, một tay cầm theo ô, chính là cái ô mà cô đã từng dùng, một tay mang theo đôi sục đặt dưới chân cô, sau khi thay giày xong, Hiểu Hạ dậm chân hai lần, nói: “Của Tiểu Nhung sao? Rất vừa vặn.”
Nói xong cố ý trượt trên mặt tuyết mấy lần: “Cũng không trơn trượt tí nào.” Đại Mao chỉ ra đằng sau nói: “Xe của tôi đang ở đó, lốp xe cũng chống trơn trượt, tôi đưa cô về.”
Hiểu Hạ vội nói không cần, mở ô ra nói: “Tôi rất cảm ơn về cái này, cậu đưa tôi về, lúc cậu trở về một mình tôi cũng không yên lòng. Về đi.” Đại Mao lại lôi ra một cái hộp: “Bánh của vợ, mới ra lò đấy, đói bụng thì ăn trên đường.”
Hiểu Hạ nhận lấy: “Sao cậu biết tôi chưa ăn cơm?” Đại Mao vò đầu: “Nhìn thời gian là biết chưa ăn rồi, mau trở về đi.”
Nhìn cô đi bộ chầm chậm, Đại Mao trở về xe, nhìn chỗ ngồi phía sau nói: “Sao bố không tự mình đưa cho Hiểu Hạ? Không phải ngài nói rằng đến Thần Nông Giá sao? Nói là rất lâu mới trở về, sao đột nhiên lại quay lại rồi? Con và Tiểu Nhung còn tưởng rằng là ảo ảnh yêu pháp?”
Địch Dã nhìn cậu: “Ta không nói sẽ đến Thần Nông Giá, cũng không nói sẽ đi thật lâu, đó đều do con tưởng tượng ra.”
Đại Mao gãi đầu nhớ lại: “Bố nói như vậy, hình như là như vậy.” Nhìn Địch Dã mở cửa xuống xe, liền vội vàng hỏi: “Bố lại đi đâu thế?”
Địch Dã nói đi tản bộ, trực tiếp đi về phía ga tàu điện ngầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.