Chuyên Tình Của Cây Nấm

Chương 1:




1
Tôi là một cây nấm tinh.
Nhưng ông chủ của tôi không thấy như vậy.
Ông chủ của tôi là Cố Vũ Thư, một nhân viên văn phòng tận tâm.
Để chăm sóc cho tôi anh còn đặt báo thức nhắc tôi 9 giờ sáng, 12 giờ trưa và 5 giờ chiều nhớ ăn cơm.
Tôi bê bát cơm mà mặt đầy khó hiểu: “Nhưng tôi là cây nấm tinh, nấm tinh không cần ăn cơm.”
Nghe thấy vậy anh thở dài, đặt tay lên đầu tôi xoa nhẹ: “Anh vất vả nấu cơm cho em, em coi như cho anh chút mặt mũi, được không?”
“Được rồi.”
Tôi miễn cưỡng đồng ý với anh.
Mặc dù tôi từ cây nấm thành tinh nhưng không phải tôi không thể ăn đồ ăn của con người. Thậm chí với hương vị của món ăn tôi còn rất khó tính.
Ngoài không muốn ăn cơm tôi còn không thích ngủ trên giường, mỗi đêm khi tôi cuộn tròn trong góc tường ngủ gật, anh làm xong việc về nhà đều sẽ nhẹ nhàng ôm tôi về trên giường, chỉnh lại tư thế ngủ và đắp chăn cẩn thận cho tôi
Anh là lập trình viên của công ty lớn, công việc rất bận rộn, biết anh mệt mỏi nên tôi sẽ làm một ít việc nhà.
Nhưng tôi không thể đi ra ngoài.
Bởi vì là một cây nấm, không chỉ sợ người tôi còn sợ ánh sáng, càng sợ bất kỳ sự quấy rầy bất ngờ nào.
Thậm chí tôi sẽ vì bóng cây lay động mà suốt đêm đều mơ thấy ác mộng.
Bởi vì đặc tính này tôi rất sợ bị bỏ rơi. Dù sao những người vợ trong phim đều lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, không giống tôi làm gì cũng không xong nhưng ăn cơm thì chạy đến đầu tiên.
Mỗi khi tôi lo nghĩ như vậy Cố Vũ Thư sẽ luôn ôm tôi, dùng giọng nói dịu dàng như dòng suối mát an ủi tôi.
“Thế giới này giống như công viên giải trí mà đời người giống như trò chơi.”
“Nếu em chỉ muốn làm một cây nấm.”
“Vậy cứ làm đi, không sao đâu.”
2
Hôm nay, Cố Vũ Thư đi làm giống như mọi ngày.
Tôi vẫn như cũ ngủ dậy từ trên giường, hít thật sâu một hơi, trên chăn còn thoang thoảng mùi hương của anh lưu lại, ấm áp mà yên tĩnh.
Tôi vẫn chưa quen ngủ trên giường, đang định chạy tới góc tường mơ màng thêm một lúc thì có người gõ cửa.
Tôi định mặc kệ tiếng gõ cửa nhưng người ngoài cửa vẫn không từ bỏ: “Anh Cố!”
“Anh Cố có nhà không?”
“Ai đó?”
Nghe tiếng trả lời cảnh giác của tôi, người ngoài cửa vui mừng: “Xin chào!”
“Chúng tôi đến từ đài truyền hình, dựa theo yêu cầu của hai vị khách quý, chúng tôi đến đây để nói một số chuyện với anh Cố......”
Cái quần què gì zậy.
Tôi mất kiên nhẫn: “Các tìm nhầm người rồi?”
“Không phải, địa chỉ công ty viết anh Cố ở đây mà"
Anh ta còn chưa nói hết câu đã làm tôi thấy rất áp lực, tôi chỉ thấy tức ngực, hoảng sợ, gần như không thở được: “Sao anh phiền thế hả, tôi đã nói là anh Cố không có ở đây!”
Không ngờ tôi sẽ kích động như thế, người ngoài cửa hình như bị dọa sợ, sau đó liên tục xin lỗi.
“Vâng vâng, xin lỗi, xin lỗi.”
Một lúc sau, âm thanh ngoài cửa dần biến mất. Tôi đợi thêm một lúc đến khi không nghe thấy tiếng động ngoài cửa mới lặng lẽ mở cửa ra.
Cố Vũ Thư còn rất trẻ lại không có cha mẹ, tất cả tích góp cũng chỉ đủ mua căn hộ nhỏ rộng 45 mét vuông này, dù vậy anh vẫn còn khoản vay hơn 600.000 tệ chưa trả xong.
Bởi vì là chung cư mới nên người ở đây không nhiều lắm, đối diện có một dì còn độc thân sống.
Dì ấy rất tốt bụng, thỉnh thoảng sẽ mang điểm tâm dì ấy làm qua cho chúng tôi.
Bây giờ tôi đang hé ra một khe cửa nhỏ đối diện với tầm mắt của dì ấy, trên tay dì ấy còn cầm mấy túi rác, thấy tôi thò đầu ra dì ấy hoảng sợ: “Mân Mân, sao cháu lại đi ra ngoài?”
“À cháu....”
“Mau vào trong đi!”
Vừa nói dì ấy đặt túi rác xuống, vội vàng đi qua đóng cửa giúp tôi: “Cháu đừng tùy tiện ra cửa. Nhỡ đâu bị người ta bắt đi, cậu Cố phải làm sao bây giờ?”
Cửa sắt đã bị dì ấy từ bên ngoài nhanh chóng đóng lại. Tôi chán nản về góc tường ngồi xổm xem phim.
Cố Vũ Thư cũng không cấm tôi lên mạng nhưng đi ra ngoài nhất định phải đi cùng anh.
Mặc dù tôi cũng không thích đi ra ngoài.
Nhưng mỗi khi tôi nhìn ngoài cửa sổ, anh sẽ vô thức lộ ra vẻ mặt lo lắng.
......
......
8 giờ tối
Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ mở cửa quen thuộc.
Tôi vừa định đi mở cửa thì tiếng mở cửa đã nhỏ dần đi, thay vào đó là tiếng nói chuyện nhẹ nhàng.
“Hôm nay có người tới tìm, có phải cô ấy bị phát hiện rồi không?”
Sau đó tôi nghe được giọng nói mát lạnh của Cố Vũ Thư.
“Không sao ạ, cháu cảm ơn cô.”
Sau đó, cánh cửa mở ra, bóng dáng mảnh khảnh của người đàn ông phản chiếu ở lối vào tối tăm, một chút ánh sáng trong trẻo chiếu qua cửa sổ dính lên trán anh, lộ ra một chút mồ hôi...
Anh lặng lẽ nhìn tôi.
“Em nghe thấy hết rồi à?”
3
Tôi nghe thấy hết thì sao?
Cố Vũ Thư đặt cặp táp xuống, anh đi tới bên cạnh nhẹ nhàng bế tôi đi tới bàn ăn.
“Em lại không ăn cơm đầy đủ à, lại gầy rồi.”
“Không có cách nào á, em là nấm, anh có thấy cây nấm nào háu ăn không?”
Anh bị tôi chặn lại, sắc mặt không vui: “Em ngủ cũng không chịu lên giường ngủ, sao cứ thích ngồi xổm ngủ ở góc tường?”
“Không biết, em cảm thấy ngủ ở góc tường càng an tâm hơn.”
“Em....”
Anh còn chưa nói xong, dường như cảm thấy bất lực, đôi mắt trong trẻo của anh lập tức ảm đạm xuống.
“Tùy em.”
Nói vậy xong anh cởi áo khoác ngoài ra, một mình đi phòng tắm tắm rửa, nghe bên tiếng nước chảy ào ào bên trong, tôi hơi hụt hẫng: “Này, Cố Vũ Thư."
“Có phải anh thấy em rất vô dụng không?”
Dù sao tôi chỉ là một cây nấm.
“Không đâu!”
Bên trong truyền đến tiếng trả lời rầu rĩ của anh.
Không biết vì sao, anh trả lời rất thoải mái nhưng tôi vẫn thấy không ổn.
Rất nhanh, tiếng nước bên trong ngừng lại.
Cố Vũ Thư để trần thân trên, từ sau kính mờ một cái chân dài bước ra, bên dưới mặc một cái quần đùi đi biển. Dáng vẻ anh trông thật lôi thôi lếch thếch, nhưng trong đó lộ ra khí chất mê người.
U buồn, sâu xa không nắm bắt được.
Thấy anh ngồi xuống ghế sofa, tôi vội vàng nhảy lên người anh: “Cố Vũ Thư, người anh ấm quá.”
“Em là nấm mà còn quan tâm ấm hay không ấm à?”
Nghe vậy tôi đấm nhẹ lên người anh
“Kệ em.”
Anh cười nhẹ chậm rãi nói, giống như một quý ông nho nhã lễ độ: “Về sau nếu có người gõ cửa em cũng không cần quan tâm.”
“Vì sao?”
“Em không sợ mấy nhà khoa học kì lạ bắt em đi giải phẫu hả?”
Nghe anh nói như vậy, tôi lập tức thấy lạnh lẽo từ chân lên đến đầu, lắp bắp nói: “Nấm, nấm tinh rất quý hiếm à?”
“Tất nhiên, toàn thế giới chỉ có một cây ở trong nhà anh.”
Nói xong anh cúi người xuống hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
Tôi không nghi ngờ gì rằng anh ấy yêu tôi. Nếu anh ấy không yêu tôi thì làm sao có thể nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương như vậy?
Nhưng đến đêm, khi chúng tôi ôm nhau ngủ say, anh lặng lẽ nhìn tôi trong bóng tối, đôi mắt anh trong suốt nhưng cũng tràn ngập sương mù khó lường.
Tôi bỗng nhiên nói: “Cố Vũ Thư.”
“Ừm?”
“Nếu không phải là em thì anh sẽ thích kiểu con gái như thế nào?”
“Anh thích người giống như em vậy.”
“Em không tin, trong lòng anh chắc chắn có hình mẫu lý tưởng... Chẳng hạn như một người vừa xinh đẹp, kiếm tiền giỏi, vừa có tính cách tốt?”
Một cô gái như vậy có chàng trai nào không thích chứ?
Thấy tôi làm loạn nhất định đòi bằng được đáp án, Cố Vũ Thư chậm rãi lướt ngón tay trên mặt tôi nhẹ giọng trả lời.
“Ừm, đã từng có.”
4
“Cô gái đó rất xinh đẹp, có tất cả những phẩm chất tốt đẹp nhất của một người con gái, dịu dàng, tinh tế....
“Nhưng cũng giống một người con trai, dũng cảm, liều lĩnh, hiếu thắng."
“Mọi người đều thích cô ấy.”
Nghe anh ấy dùng hết những gì tốt đẹp để nói về cô ấy, tôi rất tò mò.
“Trong đó có anh không?”
Lúc này, trong bóng đêm anh nhìn chăm chú vào tôi, lông mi rủ xuống, ngón tay hơi lạnh chậm rãi vuốt ve đôi vai trần của tôi.
“Em nói xem?”
“Đều do anh tưởng tượng thôi,” tôi không đồng ý, “Nếu trên đời có người con gái như vậy sao anh còn có thể ở bên em chứ."
Nghe tôi nói vậy, Cố Vũ Thư cười.
Một cánh tay dài kéo tôi lại, chặt chẽ ôm tôi trong ngực.
Tôi hít sâu một hơi, chóp mũi quanh quẩn mùi dầu gội bạc hà mát lạnh của anh, còn có một chút mùi từ người anh.
Chắc là mùi mồ hôi, nhưng mà sao lại có mùi mồ hôi thơm như vậy?
Hít một hơi tôi như hít vào cả tia lửa nóng.
Nguồn nhiệt trước mặt còn thêm dầu vào lửa: “Mân Mân...”
“Hả?”
“Chúng ta có con nhé?”
“Gì cơ?”
Tôi nghe vậy, ở trong lòng anh ôm bụng cười ha ha: “Làm ơn, người cùng nấm có con làm sao được?”
Họ nhà nấm chúng tôi sinh sản bằng cách phân bào tử, sinh sản vô tính đó, có hiểu khum?
Thấy tôi cười không ngừng, anh cũng cười theo.
“Sinh ra cây nấm cũng không sao."
“Anh và em cùng nuôi cây nấm lớn."
“Có được không?”
Ba chữ cuối cùng được anh nói đến lưu luyến, dịu dàng thắm thiết, giọng anh nhẹ nhàng rung động, lời trong lời ngoài tràn đầy khát vọng.
Không biết vì sao, tôi không cười nổi nữa.
.......
Đột nhiên trời đất quay cuồng, mùi hương của anh bao phủ lấy tôi, để mỗi lỗ chân lông trên người tôi đều ngấm mùi của anh.
Chóp mũi tôi toàn là mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái xen lẫn mùi hormone hỗn loạn của anh.
Tôi chặt chẽ bám lấy bả vai rộng lớn căng chặt, như thể tôi đang điều khiển một con dã thú xinh đẹp nhưng cũng nguy hiểm nhất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.