Chuyên Tình Của Cây Nấm

Chương 2:




5
Khi tôi tỉnh lại Cố Vũ Thư đã đi làm rồi.
Tôi ngơ ngác nằm trên giường ngẩn người nhìn tấm hình được treo cao trên tường.
Trong ảnh đôi nam nữ trẻ tuổi đối diện tôi ngại ngùng cười, nền ảnh màu đỏ, độ phân giải rất thấp, hình như là tự dùng máy điện thoại chụp sau đó tùy tiện tìm máy in màu in ra.
Nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy bầu không khí vui vẻ xen lẫn ngượng ngùng giữa hai người.
Không biết vì sao bên trái rõ ràng là tôi, bên phải là anh nhưng tôi nhìn tấm ảnh này lại không có ấn tượng gì cả.
Có phải tôi đã quên mất chuyện gì không?
Tôi ngẩn người nhìn ảnh chụp, đột nhiên báo thức trên tủ đầu giường vang lên.....
Ôi, 9 giờ mất rồi, tôi phải ăn sáng thôi!
Nếu tôi không ăn, Cố Vũ Thư đi làm về thấy cơm canh trên bàn vẫn còn nguyên anh sẽ tức giận với tôi, rất giận luôn á. Anh sẽ ngó lơ tôi mấy ngày liền. Vì vậy tôi ngoan ngoãn xé một góc của túi sữa bò, bắt đầu nhai bánh mì một cách vô vị.
Mới ăn được một nửa thì bên ngoài có người ấn chuông, tôi nhìn qua mắt mèo trên cửa, bên ngoài đứng một người đàn ông trung niên, phía sau còn có hai người khiêng máy quay đi theo. Hình như biết trong nhà có người, người đàn ông trung niên thử thăm dò "Xin chào"
“Chúng tôi là người của đài truyền hình, tôi có thể vào nhà để nói chuyện được không?”
Tôi không trả lời.
Đợi một lúc vẫn không thấy gì, người đàn ông trung niên bắt đầu mất kiên nhẫn, ông ấy dùng sức đập cửa.
“Cô gái trẻ! Cô có nghe thấy tôi nói không.”
“Tôi nói cho cô biết, người cô đang ở cùng là kẻ xấu!”
“Anh ta là kẻ lừa đảo, hoàn toàn là người điên, cô đang bị anh ta khống chế!!”
Nói chuyện xàm xí gì zậy!
Nghe thấy có người nó xấu anh, tôi vừa vội vừa tức, đang muốn mở miệng mắng cho ông ta một trận nhưng nghĩ đến hôm qua Cố Vũ Thư nghiêm túc dặn dò, tôi đành phải tiếp tục im lặng.
Cách một cánh cửa người bên ngoài vẫn cố nói: “Cô gái! Cô phải tin chúng tôi!"
“Chúng tôi làm trong ngành truyền thông sẽ không lừa cô đâu"
“Cô chạy ra khỏi nhà đi, chúng tôi sẽ giúp cô báo cảnh sát!”
???
Lửa giận vụt một cái bốc lên tận đầu, tôi định mở cửa tranh cãi với mấy người đó nhưng sau đó lại trước mắt đã tối sầm.
Trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
6
Lúc tôi tỉnh lại ngoài đã trời tối đen.
Tôi nằm trên sàn nhà đầu vẫn còn choáng váng. Đồng hồ treo trên tường phòng khách mờ tối bỗng sáng lên, bảy rưỡi tối rồi, bình thường giờ này Cố Vũ Thư vẫn còn đang tăng ca.
Tôi định ra góc tường ngồi xổm thêm một lúc nhưng nghĩ đến anh về nhà thấy tôi bỏ cả bữa trưa và bữa tối, anh sẽ giận tôi cho xem.
Không dám nghĩ tiếp nữa, tôi mở tủ lạnh lấy đồ ăn bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
Dù sao, ăn qua loa mấy miếng là xong rồi.
Nhưng tôi vừa mới ăn một miếng đã thấy buồn nôn, nháy mắt tôi nôn hết ra, cả sữa bò uống từ sáng cũng bị nôn ra sạch sẽ.
Cảm giác trong người thật kỳ lạ?
Chẳng lẽ là nguyên khí bị hao tổn?
Ngoài cửa sổ vầng trăng lạnh lẽo tỏa ra vầng sáng yếu ớt, bỗng nhiên tôi nảy ra một ý tưởng to gan.
Tôi là nấm tinh, nếu tôi hút tinh hoa của trời đất một lúc chắc sẽ dễ chịu hơn chút nhỉ?
Mười lăm phút sau.
Tôi cẩn thận mở cửa ra, thấy xung quanh không có ai tôi nhanh chóng chạy xuống vườn hoa dưới nhà, vùi đôi chân trần vào lớp đất ẩm ướt, lạnh lẽo.
Nhưng bây giờ là giờ tan tầm, trên đường nhỏ gần vườn hoa liên tục có người đi ngang qua, khi nhìn thấy tôi đứng như cọc gỗ đóng trên đất, họ đều thì thầm với nhau, có nhiều người lén đưa điện thoại di động về phía tôi.
“Cô ấy làm gì vậy?”
“Có phải bệnh nhân tâm thần mới trốn viện ra không?”
“Chắc thế!”
Nghe tiếng bàn tán của mọi người, tôi thấy lưng mình như bị kim châm, cả người tràn ngập sợ hãi.
Thế giới hiện tại không chấp nhận động vật thành tinh, kể cả nấm cũng không được.
Hình như tôi đem đến rắc rối cho Cố Vũ Thư rồi.....
Sau khi nghĩ thế tôi đang định trốn về nhà thì phía sau vang lên giọng nói mát lạnh.
“Em đang làm gì thế?!”
Tôi ngẩng đầu lên, hóa ra anh đã tan làm về nhà.
Tôi vui vẻ trả lời: “Em đang hút tinh hoa từ ánh trăng, thích lắm đó, anh có muốn vào hút cùng không?”
Trong mắt Cố Vũ Thư nhanh chóng dâng lên tuyệt vọng:
“Anh xin em, em đừng như vậy nữa.”
7
Cũng như những lần trước, Cố Vũ Thư không trách móc tôi quá nhiều.
Anh rút tôi ra từ trong bùn đất xong trước ánh mắt bao người anh bế tôi về nhà.
Cũng không biết vì sao, đêm đó tôi bị sốt.
Thật sự khó hiểu.
“Vì sao em là nấm tinh rồi mà vẫn bị sốt?”
Ở đầu giường bên kia, thân hình cao lớn của Cố Vũ Thư hơi cong xuống, ôm đôi chân lạnh giá của tôi vào lòng để sưởi ấm, anh hơi bất lực.
“Em có từng nghĩ tới em căn bản không phải cây nấm chưa.”
“Ha ha!”
Anh vừa nói xong, tôi đã cười: “Không đâu”
Cố Vũ Thư cũng cười theo tôi nhưng anh cười còn xấu hơn khóc.
Vẻ mặt có chút xót xa của anh giống như hơi nước tụ lại trên đám mây, nhanh chóng che phủ bầu trời đầy sao sáng trên đầu tôi.
Tôi không biết tôi nói sai chỗ nào rồi. Tôi chỉ biết, anh thất vọng làm tôi vô cùng sợ hãi.
Vì vậy, tôi nghe theo ý anh, cười nịnh nọt: “Có lẽ, có lẽ em thật sự không phải là nấm."
“Nhưng vì sao em nhất định phải nói mình là nấm chứ, điều này cũng quá.....”
Còn chưa nói xong trong lòng tôi đã hốt hoảng.
Đúng vậy, tại sao tôi lại chắc chắn mình là một cây nấm chứ?
Rõ ràng tôi thức đêm sẽ mọc mụn, ăn cay quá sẽ bị táo bón, tôi còn sẽ yêu một người kỳ lạ như Cố Vũ Thư.
Nhưng nếu tôi không phải là một cây nấm vậy tôi thực sự là cái gì?
Nghĩ đến đây tôi không nghĩ tiếp được nữa.
Ở đoạn cuối của những ký ức hỗn loạn của tôi dường như có một cái bóng vặn vẹo, kỳ quái mà tôi không thể trốn thoát, nó quấn lấy tôi, lạnh lùng nhìn tôi từ trong sâu thẳm, cả người tôi bị một nỗi sợ không tên bắt lấy, tôi sợ hãi hét lên:
“Không muốn! Tôi không muốn!”
Anh luống cuống ôm lấy tôi: “Được rồi, được rồi, em không muốn thì không muốn!”
“Em là một cây nấm, chính mắt anh đã thấy”
Một lúc lâu sau.
Anh vẫn ôm chặt lấy tôi cho đến khi tôi ngừng khóc và dần lấy lại bình tĩnh.
“Thật không, anh tận mắt nhìn thấy à?”
“Anh là chồng em, không ai biết rõ hơn anh đâu.”
Anh nhẹ nhàng trả lời rồi đưa tay chạm vào lưng tôi: “Em khóc đến toát cả mồ hôi, có khó chịu lắm không?”
Một lúc lâu sau tôi mới ủ rũ “ừm” một tiếng.
“Đi nào, để chồng em tắm cho em nhé.”
Có thể vì vừa mới giải tỏa cảm xúc nên giờ tôi thấy rất mệt mỏi, cảm giác uể oải dâng lên làm sự sợ hãi vừa nãy nhạt dần đi, giống như một con quái thú bị bóng đêm che giấu, dần dần không nhìn rõ được.
Thấy tôi không từ chối, Cố Vũ Thư ôm tôi đến phòng tắm, dùng khăn lông mềm mại lau người cho tôi.
Chiếc khăn dần di chuyển đến bụng, nhìn thấy xương sườn của tôi nhô lên anh hơi dừng lại:
"Sao em càng ngày càng gầy rồi"
“Vậy hả?”
Tôi thấy mình vẫn thế nhưng anh đã quay lưng lại, nhanh chóng lau mắt.
“Em phải nhớ ăn cơm, em mà gầy nữa sẽ không xinh đâu.”
8
Thời gian trôi như nước,. truyen bac chien
Những người kỳ lạ làm phiền tôi hôm trước đã mấy hôm không đến. Tôi buông xuống cảnh giác chạy xuống dưới tầng phơi nắng thì gặp phải dì sống ở nhà đối diện. Thấy tôi ngây người ngồi xổm cạnh lùm cây, ngay lập tức dì ấy lo lắng "Mân Mân à, cháu đừng mang thêm rắc rối cho cậu Cố nữa"
“Nghe nói gần đây rất nhiều người tới công ty tìm cậu Cố gây chuyện."
Dì ấy nói một nửa nhưng hình như nhận ra mình đã lỡ lời: “Nói chung cháu phải nghe lời, hiểu chuyện một chút, đừng làm cho cậu ấy mệt hơn, biết chưa?”
Thấy tôi ngoan ngoãn gật đầu, dì ấy xoa đầu tôi hai cái rồi mới thở dài đi về.
Thật ra tôi cũng không cố ý mang lại rắc rối cho Cố Vũ Thư.
Tôi chỉ muốn đón anh tan làm thôi mà.
Ở phía xa chân trời, ánh nắng chiều rực rỡ chiếu lên những đám mây trông như những đóa hồng xinh đẹp đang dần lụi tàn, trên con đường nhỏ dẫn về chung cư, một bóng dáng cúi đầu lầm lũi đi tới.
Người đó trông rất mệt mỏi nhưng vừa ngẩng đầu thấy tôi ngồi xổm sau bụi cây người đó đã cười dịu dàng.
“Em đang chờ anh về à?”
“Ừm.”
Anh bước nhanh tới, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn này ngọt đến mức tôi thấy như mình đang ngậm một viên đường trong miệng vậy.
Sau đó anh để tôi ngồi ở mép vườn hoa, còn anh đứng ra xa gọi điện thoại.
Một chiếc xe bán tải cũ nát chạy đến, tài xế ngồi phía trước nói: “Lúc nãy tôi nói rồi, giá này chưa bao gồm phí dọn nhà, anh phải tự mình di dọn đồ!”
Cố Vũ Thư khẽ đồng ý.
Anh quay về nhà bắt đầu dọn đồ đạc ra xe, chiếc áo sơ mi mỏng nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi, ngay cả mái tóc đen cũng ướt, lộn xộn dính lên trán anh.
Tôi thắc mắc: “Chúng ta lại chuyển nhà à?”
“Ừm.” Anh đang khiêng đồ trên vai nhưng vẫn không quên quay đầu trấn an tôi: “Anh phải chuyển công tác, chỗ làm mới hơi xa chút, em đừng lo.”
“Vâng.”
Tất nhiên tôi không lo gì cả.
Dù sao tôi chỉ là một cây nấm, ở đâu cũng được.
Bởi vì không có nhiều đồ đạc, nửa tiếng sau xe đã lên đường, tôi và Cố Vũ Thư ngồi ở khoảng trống giữa đồ đạc trong thùng xe, hai người chen chúc vào nhau lại làm tôi cảm thấy ấm áp một chút.
Thấy tôi mệt rã rời, anh nắm lấy tay tôi bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Anh xin lỗi đã để em phải chịu khổ theo anh.”
“Không có đâu.”
Tôi tựa đầu vào vai anh: “Chỉ cần ở bên anh, khổ như nào em cũng chịu được.”
Nghe tôi trả lời xong anh lại không nói tiếp nữa.
Mắt anh buồn bã, hoang mang nhìn về phía trước.
9
Tôi rất thích nhà mới.
Mặc dù chỗ này hơi vắng vẻ, nhà ở cũng không lớn nhưng lại có một cái sân nhỏ, bên trong mọc đầy cỏ dại um tùm, tươi tốt.
Tôi vội vàng gọi Cố Vũ Thư: “Anh ơi, nhà mới tốt hơn rất nhiều so với ở chung cư."
“Anh nhìn xem, chỗ này có một mảnh đất trống, em có thể tắm trăng cũng không sợ ai nhìn thấy.”
Cách đó không xa, anh đang bận rộn xắn tay áo nhổ cỏ.
Thấy tôi vui vẻ đi qua đi lại, anh lắc đầu bê từ trong nhà ra một chậu nước trong, giả vờ vẩy vào bên cạnh tôi: “Nào, không phải em muốn hấp thụ tinh hoa của trời đất sao?"
“Bây giờ không ai cản em, em muốn tắm trăng bao lâu cũng được.”
Nghe anh nói vậy tôi như mở cờ trong bụng, hạnh phúc đi qua thơm anh một cái: “Cố Vũ Thư, anh thật tốt với em”
Bởi vì nhà mới có sân, mọi mong muốn của chúng tôi đều được đáp ứng nên chúng tôi rất vui vẻ, thậm chí tôi và anh còn chơi trò "hái nấm" suốt đêm.
Chúng tôi “hái nấm” đến tận khuya mới mồ hôi nhễ nhại mà ôm nhau ngủ.
Nhưng mà đến nửa đêm, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn, cửa bị gõ ầm ĩ.
Có lẽ vì ban ngày quá mệt, Cố Vũ Thư bên cạnh tôi ngủ rất say, tôi thấy anh không hề có dấu hiệu tỉnh lại dù bên ngoài ồn ào nên tôi đành phải tự mình đi xem: “Ai vậy?”
Ngoài cửa vang lên tiếng quát lớn: “Mở cửa!”
“Chúng tôi là cảnh sát, yêu cầu cô phối hợp điều tra.”
Trong đêm tối tay nắm cửa tỏa ra ánh sáng bạc lạnh lẽo.
Tôi sợ hãi lùi lại nhưng lại vô tình va phải một người, sợ đến mức tôi suýt hét lên.
Tôi quay đầu lại thấy Cố Vũ Thư đang lặng lẽ đứng trong bóng tối...
Không biết vì sao khi đối diện với đôi mắt đen tối bình tĩnh của anh, tôi luôn cảm thấy trong đó ẩn chứa một bí mật sâu xa nào đó.
Bên ngoài tiếng đập cửa rầm rầm vẫn vang lên.
Anh gật đầu với tôi: “Không sao đâu, em mở cửa đi.”
“Em, em không muốn....”
Chưa đợi tôi nói xong cửa đã bị phá từ bên ngoài.
Vài người mặc đồng phục cảnh sát mặc xông vào phòng. Ngay sau đó, Cố Vũ Thư đã bị bọn họ đè xuống đất, nửa khuôn mặt anh dính đầy bụi đất.
Trong bụi bặm anh quay mặt về phía tôi, khó khăn nói điều gì đó.
Tôi sợ hãi phát khóc nhưng một người cảnh sát đã khoác áo cho tôi rồi trực tiếp kéo tôi đi, tôi còn không kịp nhìn về phía anh để hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.