Chuyện Tình "Trà Đắng"

Chương 7



11

Hoá ra thằng nhóc này là một nửa ân nhân cứu mạng của tôi.

"Thì cảm ơn anh đã cứu mạng." Tôi buông tay đang nắm tay hắn xuống.

Hắn nhướng mày, rũ mắt nhìn tôi: "Nói suông vậy thôi à?"

"Tôi nhớ rõ năm đó cậu ghé vào lưng tôi ngủ say ngoắc cần câu, nói cái gì mà lấy thân báo đáp"

Quá khứ đen tối của tôi bị khơi ra, tôi ngơ người: "Anh đừng có trách em, hồi đó em xem TV thấy mấy cô mấy chú cứ lấy thân báo đáp, em còn nhỏ mà nên mới học theo chứ bộ!"

Khi nhỏ thích Hà Kham, cũng có một phần nguyên nhân là bị phim truyền hình ảnh hưởng.

Hồi cấp 3, anh ấy kiên nhẫn dạy kèm cho tôi còn khiến tôi cảm động muốn khóc.

"Biết lựa cái để học đấy."

"Hả?"

Tôi cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Sao nghe như kiểu....... anh có ý gì với em vậy."

Hắn cong môi cười: "Là cậu lấy trà đắng của tôi, là cậu tự nói lấy thân báo đáp, cậu còn lừa người ta tôi là bạn trai cậu, phải là..." Cận Xuyên Ngôn ghé lại gần tôi.

"Là cậu có ý gì với ân nhân cứu mạng chứ nhỉ?"

12

Hai mắt tôi lúng liếng, đột nhiên bắt đầu nghi ngờ trái tim của mình, có một chút không biết phải đối mặt với hắn thế nào.

36 kế chạy là thượng sách, tôi chào một tiếng rồi quay đầu chạy biến.

Giọng nói bất đắc dĩ của hắn vang lên bên tai tôi: "Đi nhầm rồi kìa, quẹo phải."

13

Sáng hôm sau tôi tỉnh lại trên giường hắn.

Cận Xuyên Ngôn xoay người lại cảm nhận được không gian chật chội, liếc tôi một cái sau đó chống người dậy.

"Đồ của tôi."

Tôi thò tay ra khỏi chân: "Hôm nay là bút máy."

Hắn gật gật đầu, cầm lấy bút máy.

"Sắp 6 giờ rồi, dậy đi."

"Đừng... Em muốn ngủ tiếp."

"Được rồi, bây giờ lời của ân nhân cứu mạng cũng không nghe nữa chứ gì."

"Muốn ngủ thì cứ ngủ đi, không thành vấn đề, có bị phát hiện thì tôi không biết đâu đấy."

Quên mất.

Tôi vùng dậy, vô cùng tỉnh táo: "Dậy, dậy ngay!"

Hắn ném chăn lên đầu tôi: "Bọc cho kỹ rồi xuống."

14

"Anh Cận, em phát hiện ra một chuyện."

Một tay Cận Xuyên Ngôn đút vào túi, lười nhác ừ một tiếng.

"Em phát hiện nếu mà trà đắng của anh phơi ngoài ban công, em lấy xong sẽ tự về phòng ngủ, chỉ cần không có, em sẽ kiếm mấy thứ khác sau đó thuận tiện lên giường anh ngủ luôn, cũng không ngoài trà đắng."

"Giống như sáng hôm nay vậy."

"À."

Tôi ngạc nhiên với phản ứng thờ ơ của hắn: "À?? Anh không vui à, nhiều ngày như vậy cuối cùng, chúng ta cũng tìm được cách khắc phục!"

"Sao cậu biết khi nào thì tôi treo đồ ở ban công?"

"Thì là... Mỗi lần em tới sẽ ném móc treo đồ lên trên nắp của máy giặt không phải sao, em ra ban công nhìn phát là biết."

"Vậy à."

"Đúng vậy đúng vậy, cho nên chỉ cần anh treo trà đắng ở ban công là được, em sẽ không leo lên giường anh nữa!"

"Em quá là thông minh luôn!"

Hắn nghiêng đầu nhìn tôi một cái, trái tim tôi bỗng đập loạn xạ.

"Tới rồi."

"Ừ, cảm ơn." Cảm ơn hắn sáng sớm nào cũng đưa tôi về ký túc xá.

Tôi vừa đi được vài bước, thì chăn trên người bị hắn túm lại.

"Trả chăn cho tôi."

Tôi xoay người, Cận Xuyên Ngôn đột nhiên cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt phóng đại trước mặt tôi.

Tôi ngơ ngẩn, đây là người bị tôi trộm trà đắng mỗi ngày sao.

Sao mà, càng nhìn càng......

Hắn nhíu mày, duỗi tay gõ vào trán tôi, "Choáng váng?"

"À không,"

Hắn lột chăn ra khỏi người tôi: "Ừ."

"Vậy em lên nhé?"

"Ừ"

Nhìn tôi bị gió thổi run cầm cập, hắn thở dài một cái phủ chăn lại lên người tôi: "Trưa nay mang đến nhà ăn số 2 trả cho tôi."

"Ừm..." Cận Xuyên Ngôn đang quan tâm tôi đúng không.