Ngày tiếp theo, Du Nguyệt Như khăng khăng muốn đưa anh đến sân bay. Cô
chưa từng trải qua sự xa cách ngọt ngào như vậy, ngàn lần không đành
lòng, không để ý đến xung quanh ôm cổ anh dịu dàng làm nũng.
Thi Dạ Diễm nhanh chóng quên đi dáng vẻ nữ vương khó chinh phục lúc ban
đầu của cô, nâng trán thở dài, có chút không chịu nổi dáng vẻ nũng nịu
giống cô gái nhỏ của cô."Trước kia em không phải như thế này mà..."
Du Nguyệt Như bĩu môi."Anh thích em đối nghịch với anh như trước sao?"
Đến giờ đăng ký, Du Nguyệt Như thật muốn chắn loa phát thanh kia lại.
Thi Dạ Diễm giữ chặt thắt lưng cô, bế cô cách mặt đất một khoảng, để cô
nhìn thẳng vào mắt mình, không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy.
Du Nguyệt Như giống như bị hút vào trong đôi mắt màu hổ phách của anh,
toàn bộ lưu luyến không rời đều tập trung ở trên mặt."Về sớm một chút."
Thi Dạ Diễm nâng môi lên."Nói một câu em yêu anh đi."
Cô cảm thấy không thở nổi, cảm giác chua xót lan tràn toàn thân, tim đập không ngừng. Cô cắn khóe môi vẫn không ngừng dương lên của mình.
"Nói."
"Không cần." Cô cười, không được tự nhiên quay mặt đi.
Thi Dạ Diễm không hỏi nữa, nhưng mà bỗng dưng lại hôn cô, đầu lưỡi thăm
dò quấn quít với cô một lúc. Trong miệng đều là mùi hương khiến anh lưu
luyến. Hoặc là liếm hoặc là cắn nhẹ cánh môi cô, giọng nói của anh có
chút khàn.
"Tiểu Như, anh..."
"Xuỵt, đừng nói, em biết." Cô che môi anh. Anh muốn nói gì mà sao cô lại không biết.
Một chữ 'yêu', phải mang quá nhiều trách nhiệm, vô cùng nặng nề nhưng
lại rất quý giá. Quý giá đến mức cô không dám nói ra miệng quá dễ dàng,
càng không dám nghe. Sợ bỗng nhiên lại không còn gì. Giống như là lời
nguyền của Cô bé lọ lem, trước khi nói yêu điều tốt đẹp giống như rơi
vào đám mây, sau khi nói yêu tan thành mây khói.
Cô đã từng trải qua nhiều lần mất đi như vậy, liên tiếp lấy đi từng mảng từng mảng trong lòng. Không dễ dàng mới đến được lần nữa thì làm sao cô có thể mạo hiểm để cho nó biến mất, cô tình nguyện chôn chữ này thật
sâu xuống chứ không hy vọng kết quả sự ấm áp anh cho cô này sẽ thành
công dã tràng.
Chỉ là cô không biết, một chữ này, chôn sâu dưới đáy lòng thoáng một cái chính là mấy năm.Trong thời gian không có anh, cô chỉ dựa vào một câu
nói cưới cô kia, cùng ánh mắt lưu luyến dây dưa của anh lúc này, còn có
đáy mắt đã sớm để lộ ra những khổ sở sắp phải chịu đựng này để trải qua.
Thi Dạ Diễm đặt cô xuống, hôn liên tiếp lên trán cô."Chờ anh quay lại."
Anh xoay người rời đi, Du Nguyệt Như nhìn bóng lưng anh lưu luyến cắn đầu ngón tay, trong lòng gợi lên vô số ngọt ngào.
Chia ly, cuối cùng không phải thật sự chia ly, mà là vì để gặp lại.
****
Sau khi Thi Dạ Diễm đi dường như cuộc sống của cô lập tức thay đổi, cô
không muốn về nhà, lái xe thẳng về nhà cũ. Đã lâu không gặp Tân Tiệp,
thậm chí Du Nguyệt Như còn suy nghĩ có muốn nói chuyện tình yêu của mình với bà hay không.
Đáng tiếc Tân Tiệp không có nhà. Du Nguyệt Như để thuốc bổ và quà tặng
vào trong phòng Tân Tiệp rồi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên phía sau lưng
truyền đến một giọng ẩn chứa ý tứ trêu tức của một người đàn ông.
"Xem ra tâm trạng của chị cũng không tệ lắm."
Du Nguyệt Như nhịn xuống tiếng hét chói tai, hốt hoảng xoay người, sắc
mặt trở nên xanh mét. Người đàn ông ở phía sau ngậm thuốc, dáng vẻ lười
biếng mà phóng túng, cà vạt tháo xuống treo trên cổ, áo mơ mi mở rộng
khoe ra cơ bắp rắn chắc bên trong, dáng người mê người khiến cô không
tránh khỏi nhìn thêm vài lần.
Người đàn ông này không phải ai khác, mà chính là Thái Tử gia vừa từ Nhật Bản về của nhà bọn họ.
"Cậu dọa chết người, trở về lúc nào?" Du Nguyệt Như ôm ngực trừng mắt nhìn anh ta.
Thái Tử cầm điếu thuốc, chậm rãi nhả vài vòng khói, cười như không cười
nhìn cô chằm chằm."Hôm nay bay, vừa đến nhà, thấy không, còn chưa thay
quần áo nhé."
Trong lòng Du Nguyệt Như hồi hộp, mặt bình tĩnh bước lên tháo cà vạt cho anh ta."Tiểu Tịch ở Nhật Bản phát triển rất tốt, không uổng công cậu
nâng niu cô ấy như thế."
Thái Tử khẽ cười một tiếng, bắt lấy cổ tay cô, nâng cằm cô lên."Xe em
theo suốt một đường mà chị cũng không phát hiện ra, trong đầu chị đang
nghĩ đến ai thế?"
"Cái gì mà ai..." Cô giả ngu, tay Thái Tử hơi dùng sức khiến cô cảm thấy đau.
"Ở sân bay em không muốn quấy rầy chị, dáng vẻ lưu luyến không rời kia
của hai người, đã phát triển tới mức độ nào rồi? Đã làm đến mức nào rồi? Chị của em, chẳng lẽ Lôi Khải không thỏa mãn được chị sao? Vẫn còn muốn thêm một Thi Dạ Diễm nữa sao? Hay là ba người cùng một lúc?"
Ánh mắt tức giận của thái tử càng lâu càng mãnh liệt, trong giây lát Du
Nguyệt Như không lên tiếng, trong lòng nâng lên nỗi sợ hãi vô cùng...