huyentrang138
Ánh mặt trời chói mắt mà ấm áp, thì ra cả đời là lâu như vậy.
Cuối cùng không thấy được phía cuối con đường, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
***
Giờ khắc này Thi Dạ Diễm mới hiểu được ám hiệu của Lôi Khải khi đó, người phụ nữ này không đơn giản, không phải là bởi vì con người cô mà là bối cảnh sau lưng của cô. Thì ra một nguyên nhân nữa khiến cho Lôi Khải trì hoãn thời gian xuống tay đối với Chử Dư Tịch là đây.
Ông trời thật là bắt đầu trò đùa lớn với anh.
Bỗng dưng, anh khẽ cười ra tiếng, “Ở trong điện thoại em nói có chuyện muốn nói với anh, để cho anh suy đoán, là muốn nói cho anh biết em là chị của Thái Tử, hay là nói cho anh biết em và Đường Lạp An chưa dứt tình cũ muốn nối lại tình cảm, trước khi phủ nhận làm phiền em đem những chứng cứ tượng trưng cho tình dục che đi đã, như vậy còn có chút sức thuyết phục.”
Du Nguyệt Như không chịu khuất phục nâng cao cằm, “Nếu như em nói mọi chuyện không phải là như anh nghĩ, anh nguyện ý tin tưởng em sao?”
Thi dạ diễm mím môi, nội tâm tranh đấu, “Trước tiên hãy trả lời anh một vấn đề, sợi dây chuyền anh đưa cho em rốt cuộc sao lại vứt đi?”
“A!” Đường Lạp An chợt mở miệng, từ trong ngực lấy ra một sợi dây chuyền, hoa tai giữa không trung bập bềnh một đường vòng cung hoàn mỹ, “Anh nói là vật này? Ừ, quả thật dùng rất tốt…”
Anh cố ý ngay trước mặt Thi Dạ Diễm đem sợi dây chuyền đeo lên cổ Du Nguyệt Như, hôn nhẹ trên trán cô, “Cảm ơn em Du Nguyệt Như.”
Du Nguyệt Như giống như rơi vào hầm băng, từ lòng bàn chân phun lên phía trên tới cả người đều lạnh thấu xương. Đã mất hết sức lực chỉ trích những rắp tâm cùng hãm hại của Đường Lạp An, ánh mắt lướt qua Đường Lạp An nhìn thẳng về phía Thi Dạ Diễm, cô không hiểu đáy mắt Thi Dạ Diễm phát ra ánh sáng ngọc lưu ly màu hổ phách đại biểu cho cái gì. Vì sao giống như là ngọn lửa dập tắt trước lúc bùng lên cuối cùng…
Cô không tự chủ được hai chân bắt đầu bước đi, cô cảm thấy lạnh lẽo, nhưng cô biết người có thể cho cô ấm áp đang cách cô vài bước chân. Nhưng Đường Lạp An đi đến chỗ đó, con ngươi chợt léo sáng, kéo cô đồng thời nhìn như không cẩn thận kéo thắt lưng áo choàng tắm của cô. Đầu cô ong một tiếng, vội vàng bọc kỹ mình, hai tay run rẩy thắt lại dây lưng, xoay người lại cho Đường Lạp An một cái tát.
“Đường Lạp An! Anh tên súc sinh này rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa!”
Với khả năng của anh né tránh cái tát này rất dễ dàng, nhưng anh lại yên lặng chịu đựng, chà xát chà xát khuôn mặt đau đớn, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, “Thật xin lỗi, tối nay anh không nên như vậy với em.”
Bách Vĩ nhìn thấy những vết hôn tím bầm kia nhìn thấy mà giật mình. Anh đã không còn gì để nói, chỉ để ý cẩn thận sắc mặt Thi Dạ Diễm.
“Là tôi cưỡng ép cô ấy.” Lúc Đường Lạp An quay lại nhìn về phía Thi Dạ Diễm vẻ mặt kia rõ ràng là đắc ý và khiêu khích.
Thi Dạ Diễm không nổi trận lôi đình, mà là cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống anh. Chỉ có Bách Vĩ biết anh đã tức giận đến mức cực hạn, không khỏi ném cho Đường Lạp An ánh mắt thông. Mặc dù là nối lại tình xưa nhưng lại bị anh ta cưỡng ép, Đường Lạp An chết chắc.
Thi Dạ Diễm ham muốn chiếm giữ mãnh liệt đến mức biến thái. Đường Lạp An đụng vào Du Nguyệt Như, chỉ có một con đường chết. Bách Vĩ nghĩ rằng Thi Dạ Diễm một là sẽ đem súng giết anh ta hoặc là hành hạ anh ta từng chút một đến chết, hiển nhiên anh nghiêng người về phía sau.
Thi Dạ Diễm cúi đầu con mắt híp lại, tay ném súng cho Bách Vĩ. Không nhanh không chậm cởi cổ áo áo khoác ra, xắn ống tay áo lên, cả quá trình trầm mặc làm người ta không thở nổi. Lúc ngẩng đầu sát ý trong mắt không chút nào che giấu, giọng nói giống như gió đêm đông lạnh thấu xương.
“Lúc cậu hôn cô ấy ở Canada, tôi đã tha cho cậu một cái mạng, không ngờ trí nhớ của cậu không tốt như vậy lại lần nữa khiêu khích tôi, cậu vừa nói yêu cô ấy, được, tôi để cho cậu mang cô ấy đi cho cậu cơ hội đoạt lại trái tim của cô ấy, là chính cậu đã không nắm lấy, hiện tại không chịu nổi cô ấy thay đổi tình cảm yêu người khác, sử dụng thủ đoạn nham hiểm với cả tôi, khôn thành vấn đề, tôi không còn lời nào để nói. Người phụ nữ này coi như tôi không cần cũng không tới lượt cậu đụng đến! Nhưng hôm nay cậu không phải là muốn tìm đến cái chết sao, tôi sẽ thành tòan cho cậu.”
Thi Dạ Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Thái Tử, “Tôi không ngại các cậu hai đấu với một.” Lời anh nói lúc này cũng chưa từng nhìn qua Du Nguyệt Như.
“Ngại, tôi để ý.” Thái Tử thờ ơ buông tay, “Đừng làm hỏng những thứ kia, hai vị xin cứ tự nhiên.” Đem Du Nguyệt Như kéo sang một bên, “Cảnh đặc sắc như vậy thật hiếm có.”
Du Nguyệt Như cau mày không nói, bụng vẫn không ngừng đau đớn nhưng cô chỉ có thể mạnh mẽ kiên trì giữ vững tinh thần.
Đường Lạp An giống như chờ đợi ngày này đã lâu rồi, khi anh bỏ xuống lớp ngụy trang khí thế thô bạo tản ra không kém gì Thi Dạ Diễm. Bản thân đã rơi vào trạng thái điên cuông không cách nào kiềm chế, mỗi một nơi thần kinh của anh đều kích động, trong con ngươi màu đen lóe lên tia sáng mang theo hận thù.
Chỉ là trong mắt Thi Dạ Diễm cảm thấy cực kỳ buồn cười, anh nhếch khóe miệng cười tà, không quên bày ra vẻ mặt giễu cợt, càng làm cho ý chí chiến đấu của Đường Lạp An bị kích thích. Du Nguyệt Như lo lắng đề phòng những cơn sóng ngầm liên tục giữa hai người đang ông này.
Hai người di chuyển đến gần nhau thử thăm dò đối phương, quyền cánh tay chạm nhau là lúc cả hai cùng động thủ. Đường Lạp An ra nắm đấm đầu tiên về phía khuôn mặt kia, tiến sang trái đánh quyền tiếp theo. Tốc độ nắm đấm của anh rất nhanh nhưng vẫn bị Thi Dạ Diễm nghiêng người mà lách qua, mấy hiệp trôi qua nhưng chỉ đánh trúng ngực Thi Dạ Diễm một quyền. lqd
Đó là cảm giác gì vậy, Đường Lạp An không hình dung ra, trong lòng chỉ cảm thấy nổi điên dã thú khi đánh nhau.
Thi Dạ Diễm giọng giễu cợt cười một tiếng, đã nắm chắc phần thắng. Trước đây lần đó thiếu chút nữa là đánh nhau, anh cho rằng Đường Lạp An là một nhân vật rất khó đối phó, tuyệt đối không thể khinh thường địch, sự thật đúng là như thế. Mà bây giờ anh chỉ có thể nói, tâm trí Đường Lạp An rối loạn, không chịu nổi một đòn.
Trừ Du Nguyệt Như công phu gà mờ, những người khác đã sớm nhìn ra kết quả thắng bại. Thân thể Thái Tử dựa vào phía sau thả lỏng, dùng âm lượng không lớn không nhỏ chế nhạo Du Nguyệt Như.
“Chị có thể xoay người lại được rồi.”
Du Nguyệt Như không rõ nguyên nhân, khuôn mặt Thái Tử chứa một chút sảng khoái được trả thù, “Anh ta thua rồi.”
Đường Lạp An phá tan hình tượng giả tạo cao cao tại thượng lạnh nhạt khinh thường, tình cảm của Du Nguyệt Như đối với Thi Dạ Diễm để cho mình cuối cùng ở trước mặt anh ta chuyển bại thành thắng. Hơn nữa lại bại dưới tay Thi Dạ Diễm, có thể trình độ võ thuật của hai người ngang nhau nhưng Đường Lạp An đã mất đi ưu thế, chính là Du Nguyệt Như.
Dù cho Du Nguyệt Như đối với anh còn nửa điểm lưu luyến, cũng không dễ dàng đến nỗi dễ dàng bị thua như thế.
Nếu như nói vừa rồi coi như là Thi Dạ Diễm nóng ruột, thì giờ phút này anh mới chính xác rơi vào trạng thái như vậy. Người đàn ông này tàn bạo có thể ngay cả Thái Tử cũng không theo kịp. Thi Dạ Diễm vuốt lại mái tóc ngắn chỉnh tề, con ngươi màu hổ phách trong nháy mắt bắn ra sắc bén làm cho người ta sợ hãi.
“Đường Lạp An, cho cậu mười giây đồng hồ cùng cô ấy rời đi.”
Đường Lạp An cười lạnh, đếm từ số một thu lại mười ngón tay ở trước mặt nắm thành quyền, “Nên rời đi, là anh mới phải.”
Lời còn chưa dứt thân thể đã ra tay.
Nắm đấm nhanh như gió đã bay tới, Thi Dạ Diễm ra tay trước lướt qua Thái Tử một cái. Thái Tử bĩu môi, một tay đã ôm Du Nguyệt Như đem đầu cô úp vào trong ngực, ngăn cản tầm mắt của cô, đè chặt hai tay đang giãy giụa của cô. “Đừng nhìn, chị sẽ khoog chịu nổi đâu.”
Ít nhất ở phương diện này Thái tử và Thi Dạ Diễm cùng nhau đạt được suy nghĩ chung, không muốn để cho cô nhìn thấy thứ bạo lực quá nhiều máu tanh. Du Nguyệt Như còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy những âm thanh liên tiếp cực kỳ kinh khủng.
Đó là cú đánh nặng nề ở ** trên và kèm theo tiếng xương gãy đứt, mặc dù ở trong ngực thái tử nhưng vẫn nghe được rất rõ ràng. Thân thể cô cứng đờ, là ai? Đường Lạp An… hay là Thi Dạ Diễm!
Thái Tử không khỏi nhắm mắt, anh chưa từng cùng người bên cạnh Thi Dạ Diễm giao thủ bao giờ, không nghĩ tới tốc độ của Thi Dạ Diễm còn nhanh hơn Đường Lạp An. Chỉ thấy anh tránh thoát được đòn tấn công của Đường Lạp An đồng thời bắt cổ tay anh ta kéo về phía trước, dùng tốc độ cực nhanh tự mình siết chặt cổ tay anh ta từ phía sau dùng lực mạnh xoay từ bên phải vòng qua bên trái, khiến cho chỗ cánh tay kia bị gãy. Đồng thời khúc khuỷu tay đánh về phía sau gáy anh ta, Đường Lạp An không chịu nổi thân thể nhanh như chớp tàn bạo đáng sợ của anh ta lại bị anh ta lôi cánh tay sắp đứt kia kéo lại, nâng đầu gối đá bụng dưới của anh ta, đau nhức khiến cho thân thể anh ta trở nên chậm chạp, tất cả đánh trả đều bị hóa giải hoàn toàn.
Thi Dạ Diễm không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào thở dốc, đạp đứt xương ống chân trái của anh ta, túm cổ áo nhấc thân thể anh ta lên trước khi anh ta không chống đỡ nổi mà ngã xuống, liếc đến ngực anh ta hung hăng đánh. Đường Lạp An phun ra một ngụm máu tươi, Thi Dạ Diễm kịp thời nghiêng mình né tránh, anh cũng không muốn làm bẩn y phục.
Nhưng như vậy vĩnh viễn chưa đủ, quay ngược thân thể anh ta về phía sau thậm chí trong quá trình hạ xuống, Thi Dạ Diễm hai quả đấm hai bên thay nhau đánh ở trước ngực anh ta, tốc độ nhanh như bay, hoa cả mắt làm tim con người ta đập nhanh. Cú đấm của anh quá nặng, gần như mỗi một lần xuống tay cũng có thể nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, cho đến khi lưng anh ta đụng vào mặt tường, Thi Dạ Diễm rút lại toàn bộ một đòn cuối cùng vừa nặng vừa nghiêm trọng khi đầu anh ta đã nghiêng sang một bên.
Thân thể Đường Lạp An xụi lơ như bùn nhão chảy xuống mặt đất, hai mắt Thi Dạ Diễm dĩ nhiên đã dính vào nhân tử khát máu, trong mạch máu xao động chém giết cực đoan, giống như rơi vào một trạng thái không một ai có thể phá vỡ, mặc kệ sống chết của đối thủ, anh chỉ nhớ là phải giết.
Lần này Bách Vĩ đã sớm dự đoán được trước, vẫn không khỏi nuốt nước miếng. Vẻ mặt Thái Tử vậy mà nhẹ nhõm không thay đổi, bất tri bất giác buông lỏng lực đạo, Du Nguyệt Như đẩy cánh tay của anh ra quay đầu lại nhìn thấy chân tay rõ ràng đều đã biến dạng lại thêm cả người Đường Lạp An toàn là máu, thở hổn hển kịch liệt.
Thi Dạ Diễm nhấc thân thể Đường Lạp An gần như mất đi ý thứ lên, nắm lấy tóc anh ta tiến tới gần mặt anh, vẻ mặt tàn nhẫn nham hiểm, ánh mắt giết người đáng sợ như muốn đem người này nghiền xương thành tro, “Tôi cũng cảm thấy đau xót cho cậu, cậu là người đầu tiên có được thân thể cô ấy, nhưng cuối cùng trước khi chết cũng chỉ có thể nhận được oán hận cùng không thể tha thứ của cô ấy. Cậu lợi dụng cô ấy hãm hại tôi như vậy cũng không sao, nhưng cậu ngủ với cô ấy chính là tự tìm đường chết. Đường Lạp An, đời này cậu bỏ qua cô ấy, kiếp sau nữa cũng đừng hy vọng lấy được cô ấy, cậu không có tư cách.”
Thi Dạ Diễm định nâng quả đấm thép lên cho một đòn trí mạng chấm dứt tính mạng của anh ta, chợt thấy bên hông bị ôm chặt, một đôi tay mềm mại mảnh khảnh gắt gao cuốn lấy anh, sau lưng truyền đến âm thanh nức nở của Du Nguyệt Như.
“Đủ rồi, Thi Dạ Diễm, đừng đánh nữa, anh sẽ đánh chết anh ấy…”
Trái tim của anh bỗng dưng run lên, ký ức nhiều năm trước ở Prague (thủ đô cộng hòa Séc) bỗng chốc ùa về trong đầu anh, khi đó cô cứ như vậy đem anh giữa lúc mất khống chế kéo trở về. Cơn mưa nhỏ dai dẳng rí rách ấy, đêm hôm đó tựa vào nhau cùng sưởi ấm, cả đêm ôm lấy nhau lặng lẽ di chuyển xuống phía dưới bắt đầu tình cảm chân thực…
Bàn tay đầy ấm áp, bàn tay nhỏ bé của Du Nguyệt Như đặt lên nắm đấm nhẹ nhàng vuốt ve giữ nguyên tư thế chờ sự thay đổi của anh, làm tiêu tan đi một ít lệ khí (khí chất tàn bạo) quanh người anh, gọi lý trí của anh trở về.
“Thi Dạ Diễm…”
Cô gọi anh từng tiếng nhẹ nhàng, dùng mặt cọ xát lưng anh, chậm rãi quấn lấy toàn thân bắp thịt cứng ngắc của anh. Cũng chính giọng nói vô cùng lưu luyến này của cô khiến cho Đường Lạp An tỉnh táo lại từ trong cơn đau nhức tra tấn, giọng nói này rõ ràng là phải thuộc về anh, hiện tại lại gọi tên của người khác.
Anh giật giật khóe miệng, muốn mở miệng nhưng trước đó lại ho khan ra từng ngụm máu tươi.
Không ai biết anh có nhiều hối hận có nhiều không cam lòng, không ai biết khi bức cô đến tuyệt vọng tim của anh cũng đang chảy máu, không ai biết cô ở chung một chỗ cùng người đàn ông khác trong lòng anh đau đến chết lặng, không ai biết trong đôi mắt tuyệt vọng pha lẫn hy vọng của cô khiến cho anh suy nghĩ rất nhiều bất chấp tất cả ôm cô vào lòng.
Cũng không ai biết anh đều yêu cô hơn bất cứ người nào trên thế giới… Anh đã từng có tất cả mọi thứ của cô, mà nay anh lại hai bàn tay trắng. Cô ấy không còn yêu nữa, mới là nguyên nhân thực sự khiến anh trong phút chốc thất bại hoàn toàn.
“Anh cho rằng… cô ấy yêu anh… Các người có thể ở cùng nhau sao?” Mỗi một từ Đường Lạp An nói, thì có lượng máu lớn trong miệng phun ra.
“Nguyệt Như… Hi Nhĩ không phải là chủ mưu tập kích sát hại Thái Tử, thật ra phía sau màn độc thủ là… anh ta!”
Giọng nói của anh cực kỳ yếu ớt, người khác không nghe được nhưng Du Nguyệt Như và Thi Dạ Diễm lại nghe rõ từng từ một.
Chấp nhận nhắm mắt lại, lại mở ra, đây là chuyện sớm muộn cô ấy cũng phải biết, Thi Dạ Diễm không ngăn cản Đường Lạp An nói ra sự thật này. Du Nguyệt Như chậm rãi buông anh ra, từ từ lui về sau mấy bước, không dám tin đưa mắt nhìn Thi Dạ Diễm.
Cô buông tay khiến cho trong lòng anh giống như gai châm, Thi Dạ Diễm xoay người lại một tay kéo cô ôm vào trong ngực hai ba bước tiến vào phòng ngủ đem cửa khóa trái lại, đem cô đến trên cánh cửa nâng cằm cô lên hung hăng hôn.
“Nói em yêu anh, nói em yêu anh, nói em sẽ không vì vậy mà rời bỏ anh, Tiểu Như… Cầu xin em.”