Hành động của Thi Dạ
Diễm tốc độ quá nhanh, Thái Tử căn bản không còn kịp ngăn cản nữa, muốn
đạp cửa, nhưng bị Bách Vĩ ngăn lại, hai người đôi co biến thành đánh
nhau. Tất cả việc này đều bị ngăn cách ở ngoài cửa.
Du Nguyệt Như tinh thần còn chưa phục hồi lại, bị anh ôm thật chặt, nụ hôn của anh
tựa như mưa rơi trên đôi má cô, trên trán và trên môi. Cô càng im lặng
anh càng có cảm giác mất mát, một thứ gì đó ở trong trái tim anh bắt đầu chảy ra, anh không thể làm gì.
Anh không thích cảm giác này, bóp chặt cằm của cô, “Nói chuyện! Du Nguyệt Như!”
Du Nguyệt Như chậm chạp nhìn anh, giật giật cánh môi, “Thế nào lại là
anh…” Thái Tử từng nói Hi Nhĩ không sắp xếp người nào bên cạnh mình
không phải chính là muốn bắt được hung thủ đứng đằng sau chuyện này, thế nào cũng không nghĩ tới là anh.
Thi Dạ Diễm cắn chặt hàm răng,
Du Nguyệt Như thấy anh trầm mặc đã lấy được đáp án, chậm rãi cúi đầu vô
lực tựa vào trong ngực anh, hưởng thụ sự ấm áp cuối cùng trên người anh, “Ngay lúc đó anh đã biết ân oán giữa em và Hi Nhĩ, phải không.”
Cô giễu cợt châm chọc, nước mắt bỗng chốc liền chảy xuống, nhỏ xuống áo sơ mi của anh tạo thành một vết đậm. Đem mặt chôn ở trước ngực anh, từ
trên người anh gỡ khẩu súng đã dùng để ở bên thắt lưng anh xuống, “Phái
mấy trăm người vây đánh cậu ấy, nếu không phải Thi Dạ Hướng ra tay cứu
giúp, anh quyết tâm đưa cậu ấy vào chỗ chết đúng không?”
Thi Dạ
Diễm không nói gì đem cô ôm chặt hơn, hôn lên tóc cô, cảm thấy một mảng
áo trước ngực kia dần dần thấm ra một tầng ẩm ướt, là nước mắt của cô.
“Thái Tử là em của em, cậu ấy đối với gia đình em, đối với em quan trọng biết bao nhiêu anh có hiểu không, hiểu không?” Giọng nói của cô nghẹn ngào,
thân thể bởi vì kiềm chế mà khẽ run nhẹ, “Có thể nói cho em biết trừ lần đó ra anh còn chuẩn bị bao nhiêu lần ám sát nữa?”
“Anh không
biết quan hệ của bọn em, không biết sẽ gặp em ở chỗ Hi Nhĩ. Anh cảm thấy vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội được gặp lại em thì em lại cứ như vậy
xuất hiện trước mặt anh, Tiểu Như, nếu như không phải là em tìm Hi Nhĩ
báo thù anh không cách nào tưởng tượng còn phải chờ đợi mấy cái tám năm
nữa mới có thể gặp được em.”
Du Nguyệt Như chợt đẩy anh ra, nước
mắt không ngừng tuôn ra, “Anh muốn em khen anh anh minh uy phong sao?
Thi Dạ Diễm, cậu ấy là em của em, là người quan trọng nhất trong cuộc
đời này của em! Lúc em khó khăn nhất nếu không có cậu ấy em đã phát
điên! Em không nhớ rõ dáng vẻ mẹ đẻ, nhưng em biết rõ Tân Tiệp chính là
mẹ em, không có bọn họ, cũng sẽ không có em! Em thà hy sinh bản thân
cũng muốn bảo vệ thân thể cậu ấy được an toàn nhưng anh lại hết lần này
đến lần khác âm thầm ám sát cậu ấy!”
“Vậy còn anh?” Trong mắt Thi Dạ Diễm quằn quại thất vọng tổn thương không dễ nhận ra, “Em đem anh… đặt ở vị trí nào?”
Đường Lạp An vĩnh viễn là người yêu đầu tiên của cô điều này không thể chối
cãi, bất kể trước kia đã từng cho cô ngọt ngào hay là đau khổ. Thái Tử
và Tân Tiệp là người quan trọng nhất trong sinh mạng cô, như vậy, Thi Dạ Diễm anh thì sao? Trong hai mươi năm cuộc sống của cô, anh chỉ coi cô
là ngoài ý muốn lúc còn trẻ sao? Chỉ cần đưa cô ấy thoát khỏi cái bóng
mà Đường Lạp An đã mang lại cho cô sao?
Anh thương yêu cô cưng
chiều cô dung túng cô, đơn giản chỉ hy vọng mình có thể có được vị trí
đặc biệt trong lòng cô. Anh cảm giác mình giống như tên ăn mày ăn xin
cầu xin cô bố thí tình yêu cho anh. Trái tim anh cao ngạo lạnh lùng
không chịu gò bó như thế, nghĩ muốn cái gì có thể liều lĩnh đi cướp đoạt chiếm lấy, chưa bao giờ từng quan tâm suy nghĩ của người khác, nhưng
lại hết lần này tới lần khác đối với cô ngoại lệ, anh muốn có trái tim
của cô, muốn cô lệ thuộc vào anh, bất kể kẻ nào cũng không thể thay thế.
Là bắt đầu từ khi nào, trong sinh mệnh của anh có sự tham dự của cô, anh
càng muốn can thiệp vào sinh mệnh của cô, thay thế được Đường Lạp An
khiến cô trở nên tin tưởng không thể rung chuyển. Con người thường ích
kỷ và tham lam, anh chính là muốn có tất cả của cô. Mặc dù điều này là
rất khó. Có một điều không thể nào vượt qua Đường Lạp An. Người yêu đầu
tiên tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến của sống của cô ấy, cho dù kết quả như thế nào, đó đều là đáy lòng cô vĩnh viễn không cách nào chạm đến
cũng không cách nào xóa đi những thứ đó. Điều đó là không thể khống chế, cô có thể cho anh, vĩnh viễn bởi vì mất đi một Đường Lạp An.
****huyentrang~dien~dan~le~quy~don****
Du Nguyệt Như tức cười, lòng bàn tay che ở trước mắt. Ánh mắt của anh quá
nóng rực quá áp lực, giống như chiếc lưới bao phủ lấy cô, một lần nữa
buộc chặt cô, cực kỳ sắc bén đâm vào lòng cô. Loại đau lòng đã lâu này
khiến cho cô khó chịu phát điên.
Nhưng cô gắt gao cắn môi, đem
một chữ yêu cắn nát trong răng. Cô phải tỉnh táo. Nếu như cô dễ dàng bỏ
qua như vậy, vậy thì trước khi gặp Thi Dạ Diễm tất cả nỗ lực cùng hy
sinh của cô là vì cái gì? Cô không phải là cô gái nhà người bình thường, làm trưởng nữ nhà Hoàng phủ vậy cô cũng phải có trách nhiệm gì đó, cô
không thể nào bỏ qua lập trường. Ban đầu Hoàng Phủ Dận lựa chọn lợi dụng cô đơn giản là nhìn thấy lý trí và sự kiên cường của cô khác với người
thường.
Tân tiệp đã từng nói, có thể một mình chống đỡ vượt qua
tất cả khó khăn chính là tình yêu, mà cũng không phải là tình yêu. Trong tình yêu người phụ nữ vĩnh viễn luôn là người yếu hơn, nhưng chắc chắn
là người mạnh mẽ hơn.
Trog tình yêu có quá nhiều thứ không thể ngăn
nổi thường thường làm cho người ta tứ cố vô thân, chỉ có một mình kiên
trì, mới sẽ không bị lạc.
Cô đã từng liều lĩnh như vậy, kết quả
thất bại thảm hại, ngây ngốc liều lĩnh đổi lại là hiện thực tàn nhẫn
giày vò thân thể con người ta đến chết.
Cô vẫn im lặng hồi lâu, để mặc Thi Dạ Diễm trầm mặc giữa một bầu không khí trống trải.
“Anh bằng lòng từ bỏ không?” Cô chợt cúi đầu mở miệng, “Từ bỏ tranh quyền
đoạt vị, từ bỏ thân phận địa vị, từ bỏ… tất cả mọi thứ nhà họ Thi.”
Không tranh không giành? Đem tất cả khom lưng nhường cho Thi Dạ Hướng sao?
Con rắn độc đó sao? Làm như vậy chỉ có một kết quả. Anh sẽ chết rất
thảm, không chỉ có thất bại dưới Thi Dạ Hướng dễ dàng như vậy, mất đi sự kính nể của mọi người, khẳng định sẽ mất đi sự khen ngợi của Thi Thác
Thần, mất đi sự kiên trì cùng tin tưởng từ đầu đến cuối của anh, mất đi ý nghĩa cuộc sống. Mọi người sẽ chỉ nhớ nhà họ Thi có một Thi Dạ Hướng,
cũng chỉ nhớ anh là con trai Thi Thác Thần, cũng không khác gì so với
người bình thường. Đem toàn bộ tự tôn cùng tất cả cố gắng bị người ta
giẫm xuống chân, chỉ bởi vì anh là Thi Dạ Diễm, là con thứ nhà họ Thi.
Nhưng anh là người đàn ông, sao có thể cho phép mình có cuộc sống thất bại
như vậy! Lúc đó hai bàn tay trắng lấy tư cách gì để yêu cô!
Du
Nguyệt Như biết như vậy đối với anh không đơn giản chút nào, nhưng chỉ
có như thế cô mới có thể cùng nhau từ bỏ những thứ khác, chỉ vì tình
yêu.
Thi Dạ Diễm rất nhanh vung hai quả đấm, “Em là đang ép anh, không từ bỏ những thứ này sẽ phải từ bỏ em, đúng không?”
“Cứ cho là vậy đi, em không cần mọi thứ của anh.”
“Em muốn anh từ bỏ tất cả! Nhưng em chưa từng nghĩ đến cảm giác của anh, được!”
“Nhưng anh có em, như vậy chưa đủ sao?”
“…”
Lúc ánh mắt hai người giao nhau, Thi Dạ Diễm rõ ràng nhìn thấy ánh mắt tàn
khốc dứt khoát của cô, trong nháy mắt anh cực kỳ tức giận, thuận tay di
chuyển đến thân thể của cô hôn lên môi cô tựa như cắn xé.
“Đừng
ép anh có được không, em sẽ không hiểu được tình cảnh của anh, đó là
những thứ từ khi anh sinh ra đã bắt đầu theo đuổi. Anh là một người đàn
ông anh không thể ——”
“Chỉ cần nói cho em có chịu hay không.” Cơn đau đớn trong bụng cô ép buộc cô phải tàn nhẫn.
“…” Thi Dạ Diễm hung hăng cãi lại, từ trong kẽ răng khó khăn nặn ra một
câu, “Thế giới của anh không có hai chữ từ bỏ, nhưng anh yêu——”
Môi của cô bỗng dưng chặn lại lời nói đằng sau của anh, giữ chặt cổ anh
cùng anh hôn sâu, đầu lưỡi thăm dò bên trong cùng anh hôn dây dưa tùy
tiện, cứ như thế vừa kịch liệt lại triền miên.
Nhắm mắt lại dùng
đôi môi cảm thụ ngũ quan anh tuấn vô cùng quyến luyến của anh, nhiệt độ
cùng hơi thở của anh. Đầu ngón tay miêu tả đường nét của anh, dường như
muốn đem tất cả của anh in sâu vào tâm trí cô. Lôi kéo tay anh vuốt ve
gò má cùng thân thể của mình, một đường trượt xuống dưới bụng…
Cuối cùng cô không nhịn được khóc ra thành tiếng, nhưng vẫn là đè nén làm
cho người ta đau lòng. Thi Dạ Diễm anh cảm nhận được không? Đây là con
của anh, con của chúng ta, tương lai nhất định là một cô con gái xinh
đẹp đáng yêu, đó là mong đợi chung của bọn họ.
“Đáp ứng em bốn việc.” Môi cô chống đỡ để trên môi anh, nhìn sâu vào trong đáy mắt anh, giọng nói nghẹn ngào.
“Bắt đầu từ bây giờ trong vòng một năm, đừng động vào Thái Tử.”
“… Được.”
“Thả Chử Dư Tịch.”
“Được.”
“Cố gắng đạt được những gì anh muốn.”
“Được.”
“Không được chết.”
“Được.”
“Như vậy được rồi.” Khi anh nhìn chăm chú xuống dưới ánh mắt sáng rực, Du Nguyệt Như nhẹ nhàng đẩy anh ra, xoay người, mở cửa.
Đồng thời Thái Tử và Bách Vĩ cùng nhau dừng tay, lực chú ý rơi trên người
cô, cô cúi đầu mạnh mẽ lau đi nước mắt, mỗi một chữ nói ra đều là nước
mắt tuôn như suối.
“Anh tiếp tục làm thiếu gia nhà họ Thi của anh đi, em sẽ trở về làm Hoàng Phủ Nguyệt Như, chúng ta…”
Đột nhiên cô không cách nào nói ra nửa chữ nữa, cắn mu bàn tay ngăn tất cả
lời nói lại, hạt nước mắt giống như một loại thủy tinh rơi trên sàn nhà, phá vỡ nền nhà yên ắng mù mịt.
Thi Dạ Diễm nhìn bóng lưng quật
cường khẽ run của cô, hai quả đấm bóp răng rắc vang lên, trong đôi mắt
lộ ra ánh sáng gần như tuyệt vọng.
“Nếu như đây chính là câu trả lời em cho anh, sự lựa chọn của em, anh không phục nhưng anh đồng ý, anh tôn trọng em.”
Thái Tử không rõ nguyên nhân, nhưng mà nhìn dáng vẻ hai người hình như muốn
chia tay. Thi Dạ Diễm liếc mắt nhìn cô thật kỹ, mặc cô đi sát qua người
mà ra khỏi phòng, rời khỏi cái nơi cô từng lưu luyến.
Bước chân
anh cứng ngắc nặng nề, bước từng bước một, trái tim lại yên lặng trống
trải. Tự tôn của một người đàn ông khiến anh không thể ăn nói khép nép
mà năn nỉ cô lại, càng không quay đầu lại nhìn cô liệu có hối hận không
đây.
Anh yêu cô, có thể cô cũng thương anh. Ai cũng không thể không quan tâm đến nhau, giữa bọn họ có cái gì đó ngăn cách quá lớn.
Bọn họ người nào cũng không chịu buông tay người nào, nhưng có quá nhiều thứ cần phải nắm lấy, mà bọn họ còn quá trẻ tuổi…
Tiểu Như không phải là anh từ bỏ em.
Hãy để cho thời gian chứng minh, anh vẫn yêu em rất nhiều.