Chỉ là giờ phút này, ngay cả con bé cũng không hiểu, tại sao đột nhiên cảm thấy cực kỳ… Hận cha.
***
Thi Dạ Hướng tắt máy, Bách Vĩ cách Thi Dạ Diễm rất gần nên lỗ tai rất
thính, đương nhiên nghe được yêu cầu của Thi Dạ Hướng. Sắc mặt anh trầm
xuống, “Không phải anh muốn đi một mình đến đấy chứ?”
Du Nguyệt Như nắm lấy cổ tay Thi Dạ Diễm, giống như anh là cây lương thực cứu mạng cô, “Mang em đi!”
Thi Dạ Diễm nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa đáy mắt hốt hoảng gần như
biến mất không còn, chỉ còn sót lại một sự bình tĩnh đáng sợ. Đột nhiên
anh chế trụ gáy Du Nguyệt Như cúi người xuống hôn , giọng khàn khàn nói
thầm, “Em thật… đã sinh con gái cho anh?”
Anh vẫn không thể hết kinh ngạc mà đối mặt, để miệng cô xác nhận lại lần nữa.
“Con bé có đôi mắt giống như ánh mắt của anh.” Du Nguyệt Như hai mắt đẫm lệ
cầu xin anh, “Thi Dạ Diễm, ngàn vạn lần đừng để con bé xảy ra chuyện
gì…”
Con gái của anh, có đôi mắt giống anh như đúc…
Đôi
mắt Thi Dạ Diễm rét lạnh, rút con dao ra đánh vào gáy cô, Du Nguyệt Như
không có phòng bị ngất đi. Thi Dạ Diễm đỡ lấy thân thể đang dần dần
trượt xuống của cô giao cho Bách Vĩ, “Trông chừng cô ấy, đừng để cho cô
ấy rời rỏi nơi này nửa bước.”
“Eric.” Bách Vĩ cả kinh, lập tức ngăn cản anh, chặn cửa xe lại, “Anh điên rồi sao?”
“Đây là mệnh lệnh, mau tránh ra.”
“Thực hiện mệnh lệnh của anh, nếu mạng anh cũng không còn lấy cái gì bảo tôi
thực hiện!” Miệng Bách Vĩ không ngừng ngăn cản khiến cho một người luôn
luôn nghe lệnh làm việc như Tiểu Thủy bị dọa cho sợ đến gần chết. Thi Dạ Diễm thì thái độ lại khác thường không giận ngược lại còn cười, vỗ vào
vai Bách Vĩ, “Vậy tôi và cậu thương lượng, thay tôi chăm sóc cô ấy một
lát, chờ tôi trở lại sẽ xóa tên Tiểu Thủy khỏi thầm đường (một nơi hắc
ám), như thế nào?”
Tiểu Thủy kinh ngạc che miệng thở gấp, con
ngươi Tiểu Thủy mở thật to. Vẻ mặt Bách Vĩ ngưng lại, trong nháy mắt sắc mặt biến thiên vạn hóa. Thi Dạ Diễm nhân cơ hội ngồi vào vị trí lái
khởi động xe rời đi như mũi tên lắp vào cung phóng đi.
Tiểu Thủy chạy đến trước mặt Bách Vĩ túm cổ áo anh, “Anh mau đuổi theo đi! Tại sao lại để cho anh Diễm đi một mình!”
Bách Vĩ cúi đầu nhìn người phụ nữ này gấp đến độ giơ chân, âm thầm oán
trách, Eric, nếu như anh nói mà không giữ lời, tôi lập tức cuốn gói từ
chức!
Nơi ở của Thi Dạ Hướng và anh ở hai thành phố khác nhau,
Thi Dạ Diễm đạp kịch chân ga dùng tốc độ kinh người xuyên qua dòng xe
đang chạy. Trên suốt đường đi cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhưng
anh không dao động dù chỉ một chút, liên lụy đến tính mạng cũng sẽ không để con gái gặp chuyện không may.
Vào giờ phút này, Thi Dạ Hướng
đang nhàn nhã tự đắc ngồi trong vườn hoa ở nhà mình, khóe miệng hiện lên một sự cân nhắc, trên ngón út tay trái quấn một con rắn nhỏ. Thi Duy Ân an vị ở bên cạnh anh ta, mở to đôi mắt trong sáng theo dõi con rắn nhỏ
trên tay anh ta. Không nhìn ra nửa điểm sợ hãi, thậm chí vẻ mặt còn mang theo một chút hưng phấn.
“Cháu không sợ sao?” Thi Dạ Hướng không nhịn được liền hỏi, Thi Duy Ân nháy mắt mấy cái, “Cháu có thể hỏi một
câu được không? Bác định nuôi nó lớn rồi sẽ ăn thịt?”
“…”
“Ừm, cháu nhớ ngoài lọc ra rồi rang, còn có thể đem hấp cách thủy, mùi rất
tuyệt đó, còn có thể…” Thi Duy Ân cau mày suy tư, một lát sau ánh mắt
sáng lên. “A, còn có thể bài độc!” (đúng là con anh Diễm @_@)
Trác Nhiên thường lén mang con bé đi ăn rắn hổ mang hoang dại, nói cho con
bé một ít kiến thức về phương diện này. Thi Dạ Hướng rất im lặng, dáng
vẻ đắc chí của con bé khiến cho anh dở khóc dở cười, “Cái này không phải nuôi để ăn, mà là để chơi.”
Không nghĩ tới Thi Duy Ân nghe xong
liền đưng thẳng vọt lưng lên một cái, đôi mắt phát sáng giống như rất
sùng bái, “Hóa ra thực sự là thú cưng nhỏ nha!”
“…”
“Nó có tên không ạ?”
“… Không có.”
“Ừm…” Thi Duy Ân còn hơi chần chừ mở miệng, “Bác, cháu có thể sờ nó không? Cháu đảm bảo sẽ rất cẩn thận!”
huyentrang138 - diendanlequydon.com
Sau khi được người làm chỉ dẫn Thi Dạ Diễm đi đến vườn hoa, lúc mắt nhìn
thấy Thi Dạ Hướng bên cạnh một đứa bé nhỏ gầy gầy kia, dù cho anh cảm
thấy mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng ở giây phút đó hô hấp vẫn cứ
chậm lại.
Cô bé kia mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, mái tóc dài
tết đuôi sam được ghim chéo ở đầu, dây nơ màu tím theo sợi tóc rủ xuống. Rõ ràng còn nhỏ như vậy, lại khiến cho Thi Dạ Diễm đau đớn không cách
nào hình dung được, bất kể là thị giác hay trong lòng.
Anh không
lên tiếng, chậm rãi đến gần con, thậm chí không dám chớp mắt, giống như
trước mắt chỉ là ảo giác, sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Cái bộ dạng này của anh vẫn là lần đầu tiên Thi Dạ Hướng nhìn thấy, không khỏi cười nhẹ, cục diện này đúng là thú vị, lực chú ý của Thi Duy Ân hoàn toàn bị con rắn nhỏ trên tay hấp dẫn, không phát hiện ra ánh mắt đằng sau lưng
một chút nào.
“Chơi rất vui sao?” Thi Dạ Hướng vuốt cằm hỏi Thi Duy Ân, mà tầm mắt cũng đang dừng lại trên người Thi Dạ Diễm.
“Vâng!” Thi Duy Ân gật đầu, hai tay đang cầm con rắn nhỏ cẩn thận trả lại cho Thi Dạ Hướng, “Cảm ơn bác!”
“Ta có thể cho cháu.” Thi Dạ Hướng rất hào phóng, mà Thi Duy Ân không chút do dự lắc đầu cự tuyệt, “Mẹ không thích cái này.”
“Oh, vậy mẹ cháu thích cái gì?”
Thi Duy Ân cười hì hì, dùng bàn tay nhỏ che miệng, “Mẹ thích cha.”
Thi Dạ Hướng cười khẽ, hất cằm ra phía sau ý bảo bé, “Cháu nhìn phía sau xem, có phải người này hay không?”
“A?” Thi Duy Ân không phòng bị quay đầu lại, rõ ràng phát hiện có một người
đàn ông sau lưng cách mấy bước đang đứng ở bên ngoài, khí chất trái
ngược hoàn toàn so với tinh thần phấn chấn của Thi Dạ Hướng. Anh đứng
ngược sáng, Thi Duy Ân không khỏi nheo mắt lại, khi nhìn rõ dung mạo của anh vẻ mặt vui vẻ của con bé biến mất, khóe miệng hơi cười cũng hạ
xuống một chút, cái môi nhỏ chu lên, trong đôi mắt hiện lên những tia
sáng phức tạp không phù hợp với lứa tuổi của cô bé cho lắm.
Con
người có lúc rất kỳ lạ, rõ ràng là có ý định chấp nhận từ rất lâu rồi,
nhưng khi thành hiện thực tất cả đợi chờ và vui vẻ nên có lúc trước lại
bị ngăn lại không nói thành lời, ngược lại trong lòng lại bình thản như
nước. Thi Duy Ân trước đó đã vô số lần ảo tưởng ra cảnh tưởng cùng cha
gặp mặt, mặc kệ mọi thứ trước tiên sẽ nhào tới khóc gọi cha, nói cho cha biết, Tiểu Trà Diệp và mẹ nhớ cha cần cha đến mức nào.
Chỉ là giờ phút này, ngay cả con bé cũng không hiểu, tại sao đột nhiên cảm thấy cực kỳ… Hận cha.
Thi Duy Ân yên lặng quay đầu đi, không nhìn đến anh.
Thi Dạ Diễm bởi vì hành động nho nhỏ này của con, cổ họng bỗng dưng căng
thẳng, cả trái tim cũng xiết chặt thổn thức. Anh muốn tiến lên lại bị
người của Thi Dạ Hướng đưa tay ngăn lại, Thi Dạ Hướng hứng thú cười một
tiếng, cũng rất giật mình với hành động của Thi Duy Ân, anh ta thu hồi
con rắn rồi bế Thi Duy Ân lên.
“Biết người này là ai sao?”
Thi Duy Ân cúi thấp đầu không nói gì, ngoan ngoãn mặc cho ngón tay hơi lạnh của Thi Dạ Hướng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của mình. Trong lòng không tự chủ được đang suy nghĩ, tay của cha, hẳn là rất ấm.
Nhất định là ấm, mẹ đã nói vậy. Con bé nghĩ vậy, trong mắt chợt ẩm ướt.
“Xem ra con gái cậu dường như không thích cậu lắm.” Thi Dạ Hướng bày ra một
vẻ mặt thật đáng tiếc và khiêu khích, khiến cho Thi Dạ Diễm ở giây phút
kia tức giận đến cực điểm. Nhưng anh không dám đường đột tiến lên, anh
biết rõ bản lĩnh của Thi Dạ Hướng, bao gồm vẻ bề ngoài lãnh khốc vô tình nhìn như vô hại lúc này, cùng bên trong giấu giếm sự thô bạo đều đang
ngầm tuyên bố với anh, anh ta có thể bất cứ lúc nào dùng con gái lấy đi
tính mạng của anh, để cho anh tuyệt đối không kịp ngăn cản.
“Để con bé xuống!” Thi Dạ Diễm nắm hai quả đấm thật chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, dữ tợn đáng sợ.
“Đừng dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi, tôi cũng sẽ không thương con bé
chút nào.” Thi Dạ Hướng ngắm ngía bím tóc Thi Duy Ân, “Thật không nghĩ
tới Du Nguyệt như vậy mà lén lút sinh cho cậu một đứa bé, hay là dưới
xuất thân của cô ta cậu không muốn, người phụ nữ này đối với cậu quả
đúng là tình thâm ý nặng, đúng rồi, cảm giác lâu ngày xa cách được gặp
lại thế nào, nhìn dáng vẻ của cậu trải qua tối hôm qua rất vui sướng.”
“Anh muốn thế nào nói thẳng đi, tôi không muốn nói những chuyện vô ích này.” Thi Dạ Diễm từ trước đến nay luôn thẳng thắn, rất ít khi lãng phí thời
gian nói chuyện khách sáo đạo đức giả. Thi Dạ Hướng trầm ngâm chốc lát,
để cho thuộc hạ bên cạnh mang Thi Duy Ân đi chơi.
Thi Dạ Hướng
thu lại vẻ mặt vui vẻ, nụ cười lạnh lẽo nhuốm vào con ngươi, “Trong ấn
tượng của tôi, trước mặt tôi cậu chưa từng gọi một tiếng anh trai .”
Thi Dạ Diễm cười nhạt, khinh thường cười lạnh, “Có nhất thiết phải như vậy
không, vị trí giữa tôi và anh từ trước đến nay không phải mối quan hệ
anh em, chỉ là đối thủ, anh có thể phủ nhận sao?”
Thi Dạ hướng
cũng không phủ nhận, hai người đều cực kỳ chú trọng quyền thế, mạnh hơn, không chịu thua, trong quan niệm của bọn họ, chỉ có duy nhất một người
thắng, ai cũng không muốn là người thua, hơn nữa đối tượng là anh em
ruột thịt có huyết mạch giống nhau, tranh đấu lẫn nhau gần như đã thành
bản năng.
Thi Thác Thần bày tỏ rõ ràng muốn thoái vị nhượng lại
quyền, hôm nay thế lực Thi Dạ Diễm lại nổi lên một lần nữa, người nào có tư cách trở thành người cuối cùng nắm quyền đã quá khó phân thắng bại,
quan hệ của hai người đã xung khắc đến nỗi như nước với lửa, sớm muộn
cũng phải có một người bị hủy bởi người còn lại.
Đó không chỉ là
mất hết quyền lợi, mà còn mất đi tin tưởng, ngưỡng mộ và tự tôn, không
ai có thể chấp nhận một thất bại như vậy. Thi Dạ Diễm không thể, mà anh
ta lại càng không thể.
“Eric, cậu đã đấu với tôi hơn hai mươi
năm, cậu không thấy mệt mỏi sao?” Thi Dạ Hướng đi đến trước mặt anh,
nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy thô bạo của anh. Nhìn thấy anh, giống
như nhìn thấy một người khác mình, cái cảm giác đó vô cùng kỳ diệu.
“Nếu anh mệt mỏi hãy nói với tôi một tiếng, tôi có thể hạ thủ lưu tình cho
anh thời gian lấy lại sức lực.” Thi Dạ Diễm nói ra một câu giễu cợt.
“Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra cậu quan tâm Du Nguyệt Như nhiều như thế
nào, cho dù cậu có trốn kỹ đến đâu, bốn năm trôi qua cuộc sống của cậu
ra sao tôi thấy có phải nhất thanh nhị sở (ý nói sống trong sạch, không
động đến phụ nữ), hiện tại cậu lại có được cô ta, trải qua tối hôm qua
cậu cảm thấy mình có thể buông cô ta ra nữa sao? Hơn nữa giữa hai người
còn có một đứa con gái đáng yêu như vậy.”
“Việc này không liên
quan gì đến anh, anh rốt cuộc muốn nói gì?” Thi Dạ Diễm cực kỳ không
thích cái cảm giác bị người ta nhìn thấu tất cả như thế này.
Thi
Dạ Hướng châm điếu thuốc hít một hơi, thâm trầm rồi tùy ý cười to, “Tôi
muốn khiến cho cậu, từ bỏ quyền thừa kế, rời khỏi nhà họ Thi.”
Thi Dạ Diễm chợt nheo mắt lại, “Nếu như tôi nói không?”
“Được thôi, vậy thì hiện tại tôi chỉ có thể ngay lập tức giết chết con gái
cậu cùng người phụ nữ của cậu.” Thi Dạ Hướng vừa dứt lời, huyệt thái
dương liền bị một khẩu súng lạnh như băng chạm đến, ngón trỏ Thi Dạ Diễm để ở cò súng, bất cứ lúc nào cũng có thể cho anh ta một phát súng chí
mạng.
“Anh thử xem?” Con ngươi Thi Dạ Diễm lộ ra tia hung ác đến
cực điểm, mà Thi Dạ Hướng chỉ khẽ mỉm cười, “Cậu nên biết, khi cậu cầm
súng chĩa vào người tôi cũng là lúc có một khẩu súng nhắm vào tim con
gái của cậu, không tin, cậu cứ thử xem.”
Thi Dạ Diễm chợt lơ
đãng, vừa lúc đó, Thi Dạ Hướng nhân cơ hội nghiêng đầu né tránh họng
súng, khuỷu tay mau lẹ đánh về phía anh, tay còn lại của anh ta cầm súng ngón tay linh hoạt khẽ động trong nháy mắt đã lên đạn, xoay người thoát khỏi anh, rút ra một đòn nặng.
Cùng lúc đó, anh ta rút súng bên
người ra, chỉ chớp mắt đã có không dưới năm họng súng đen ngòm nhắm
thẳng muốn giết chết Thi Dạ Diễm.
Thi Dạ Hướng giơ đạn lên, rút
từng viên đạn một ném lên mặt đất, “Cậu có cơ hội giết chết tôi, nhưng
rất đáng tiếc hiện tại cơ hội đó không còn, mà tôi chỉ cần hạ một lệnh…” Anh ta đưa mắt rơi trên người Thi Duy Ân cách đó không xa, “Vậy thì
việc tốt đẹp đầu tiên chính là sinh mệnh nhỏ trước mặt cậu sẽ biến mất,
cậu vừa mới nhìn thấy con bé mấy phút mà thôi.”
Toàn thân Thi Dạ
Diễm không cách nào ức chế được sát ý tàn ác đầy dữ dội, hai quả đấm nắm răng rắc vang dội, cả cơ thể rối hết lên, giữ sức chờ bùng phát, “Thi,
Dạ, Hướng! Anh không có tư cách động vào con bé!”
“Tư cách là cái gì, Eric, tôi thẳng thắn nói cho cậu biết, giữa chúng ta hôm nay nhất
định phải kết thúc. Có hai con đường cho cậu, một là, từ bỏ quyền thừa
kế, vĩnh viễn rời khỏi nhà họ Thi. Hai là, chúng ta tiếp tục tranh đấu,
cái giá phải trả là nhìn thấy hai người quan trọng nhất của cậu chết
trước mặt cậu, người đầu tiên chính là con gái của cậu. Đừng trách tôi
lòng dạ độc ác, càng đừng cảm thấy tôi không thể ra tay.”
Trên
mặt Thi Dạ Hướng cười một cách tàn nhẫn, khi anh ta căm tức nhìn xuống
từ trong ngực móc ra khẩu súng tự chế mang theo bên mình, được trang bị
ống hãm thanh, sau đó nhắm thẳng bụng anh không chút do dự bóp cò.
Một âm thanh ngắn ngủi.
Viên đạn ở cự ly gần bắn vào trong cơ thể Thi Dạ Diễm, trong nháy mắt cơn
đau dữ dội ập đến, thậm chí nghe được mùi vị đáng sợ của da thịt bị
thiêu đốt.
Tay Thi Dạ Diễm ôm vết thương chân mày cũng không cử
động một cái, ánh mắt cũng trở thành một ác ma ăn thịt người, đó là loại ánh mắt muốn đem người nghiền nát xương thành tro.
Thi Dạ Hướng
thu lại nụ cười, đem họng súng nhắm vào Thi Duy Ân cách đó không xa đang không biết điều chút nào, khóe miệng nhếch lên, là nụ cười Thi Dạ Diễm
chưa từng thấy qua, bén nhọn ác độc.
“Đi, hay ở lại, cho tôi đáp án, ngay bây giờ.”