Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 209: Bẩn không cách nào tẩy được




An Nhiên cúi đầu tự nhìn lại bản thân, cảm thấy mình không làm điều gì khuất tất, cũng không mang tâm hại người, cho nên không có gì phải xấu hổ. Vốn dĩ cô cũng không muốn mang tiếng nịnh bợ trợ lý Diệp để cô ta ở trước mặt Hạ Cẩm nói tốt cho cô vài câu mà chẳng qua vì mối quan hệ của Diệp Luận và Diệp Phong mà thôi.
Cô biết vụ màn hình máy tính chắc chản bị hai người này tính kế, ban đầu cũng không định làm ầm, không ngờ Tường Vi lại nhất định không buông tha nên mới thành ra bung bét như vậy.
‘Vừa đúng lúc cửa thang máy mở ra, Tống Thành vội vã đi tới, đột nhiên lại dừng bước chân, ánh mắt thâm trầm rơi xuống hình ảnh An Nhiên đang ủ ê đứng trước cửa phòng trợ lý Diệp.
Nếu hắn mà biết vợ nhỏ của mình bị chụp cho.
cái mũ chợ búa, nham hiểm, chắc chắn sẽ ôm bụng cười sẵng sặc. Cái loại người lúc nào cũng như con đà điểu rúc đầu vào cát nóng như cô mà có thể ấp ủ cái âm mưu gì?
An Nhiên buồn bực, chờ đến khi trợ lý Diệp cúp máy mới đẩy cửa đi vào. Vừa thấy cô, trợ lý Diệp liền khách sáo nở nụ cười công nghiệp: “Có chuyện gì vậy.” Khuôn mặt cô ta vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt như nhiều năm nay vẫn vậy, phẳng phất có nét từa tựa Hạ Cẩm. Có lẽ ở chung lâu ngày, cô ta vô thức học được phong thái đó từ bà chủ mình.
An Nhiên cũng không vì thế mà cúi đầu lui bước. Cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Luận, nói rõ ràng: “việc Tường Vi phun thuốc vào màn hình có sự cho phép của trợ lý Diệp phải không?”
Diệp Luận sửng sốt một hồi, đột nhiên vỡ ra vì sao An Nhiên lại có kết quả be bét thế. Chẳng lẽ…
Thấy trợ lý Diệp biến đổi sắc mặt, cũng không.
nói gì, chẳng thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, An Nhiên cũng hiểu rõ, lại càng thêm phẩn nộ. Bàn †ay cô nấm chặt, run nhè nhẹ: “Trợ lý Diệp, đối phó với tôi cũng nên đứng thẳng người, không nên tiếp tay cho mấy trò tiểu nhân. Chẳng lẽ chị nghĩ làm cho tôi bị điểm F thì có thể đuổi được tôi đi?
Chẳng lẽ chị không nghĩ đến một ngày mẹ của anh ấy chấp nhận tôi, chị sẽ xấu hổ đến nhường nào?”
Diệp Luận lạnh mặt, đập mạnh tay xuống mặt bàn, quát: “Cô nói cái dï? Ai tiếp tay cho tiểu nhân? Điểm của cô thế nào chính là trình độ của cô như vậy.
Nếu cô không phục thì làm một cái đề khác. Cô đạt tiêu chuẩn, tôi sẽ lập tức từ chức”
An Nhiên bị nghẹn, không nói lại được. Không sai, dù lần này là Tường Vi hại cô, nhưng nếu làm lại bài sát hạch lần nữa, chưa chắc cô đã đạt yêu cầu Ngoài cửa, Tống Thành thấy vợ mình bị người khác làm cho á khẩu, hẳn chẳng nghĩ thêm nhiều, lập tức co chân nhắm thẳng cửa.
“Tôi có lời muốn nói với mẹ chồng mình. Nhờ trợ lý Diệp ghi âm lại rồi gửi cho bà ấy” Tiếng An Nhiên đột ngột bay đến làm cho cái chân dài của Tống Thành khựng lại giữa không trung.
Cô ấy muốn nói gì với mẹ hẳn?
Trợ lý Diệp sau một giây ngỡ ngàng, cuối cùng cũng kiêu căng đáp: “Cô nói đi. Nếu là cầu xin lòng khoan dung của bà chủ, tôi sẽ không giúp cô chuyển lời. Bà chủ không tiếp nhận cô, cầu xin vô ích”“
An Nhiên cười nhạt: “Chị yên tâm, ngoại trừ chồng tôi, tôi chưa từng cầu xin ai”
Một tiếng “chồng tôi” làm cho Tống Thành dễ dàng thỏa mãn hư vinh.
Tích một tiếng, trợ lý Diệp ấn nút ghi âm.
An Nhiên âm thầm lấy giọng, vẫn còn chút run rẩy khi cất tiếng nói: “Mẹ không chấp nhận con cũng không sao. Con đã hứa với Tống Thành sẽ ở cùng anh ấy đến khi nào anh ấy không cần con nữa. Hiện tại tình cảm của vợ chồng chúng con rất tốt đẹp, anh ấy đối với con rất tốt. Muốn bắt con rời khỏi anh ấy là điều không thể, trừ cái chết. Không, thậm chí nếu có chết, con cũng sẽ theo anh ấy, phù hộ cho anh ấy cả đời bình an, hạnh phúc.
“Dừng!” Trợ lý Diệp tái mặt, vội vã ấn nút tắt Đúng là đứa con gái mặt dày vô liêm sỉ, những lời này mà dám nói, bà chủ nghe thấy thì tức đến thổ huyết mất!
Ngoài cửa, Tống Thành bị dọa một phen đến trợn cả mắt. Lần đầu tiên hắn nghe thấy vợ hẳn lớn tiếng khẳng định tình cảm của mình trước mặt người khác, không cần hắn dùng mĩ nam kế ép buộc. Trái tim Tống Thành như được một đám mây bông vừa mềm vừa ấm đắp lên, dịu dàng ôm lấy. Hắn âm thầm đặt tay lên ngực mình, nơi đang hồi hộp đập như một chàng trai mới lớn, tất cả đều đầy ắp hình ảnh của một người.
An Nhiên, vợ của hẳn, cô đã dũng cảm theo.
hắn, hẳn cũng dũng cảm bao bọc cô cả đời, yêu thương, chiều chuộng, không cách nào chia cắt được Cái gì mà chết sẽ theo phù hộ? Chừng nào hản còn thở, hắn sẽ giữ cô an toàn dưới đôi cánh của mình. Nếu cô chết, hẳn… Đột nhiên, Tống Thành ngừng thở.
An Nhiên… chết?
Khuôn mặt hắn rúm ró như bị hàng trăm lưỡi dao chọc vào kinh mạch. Ý nghĩ khủng khiếp đó khiến hản kinh hãi, sợ đến không thở được.
Sợ?
Cả đời Tống Thành chưa từng nghĩ mình sẽ thấm thía chữ này. Hắn sinh ra trong nhung lụa, lớn lên giữa xa hoa. Tuổi trẻ ngông cuồng tung hoành khắp chốn, sau đó nhập ngũ cũng vài phen vào sinh ra tử cho thỏa chí nam nhỉ Hắn chưa từng sợ.
Đời này, chắc chn trái tim của hẳn, thân thể.
của hẳn, tất cả của hắn đều thuộc về một người con gái duy nhất: Nguyễn An Nhiên.
Bên trong phòng, An Nhiên và trợ lý Diệp vẫn còn nói qua lại nhiều lời. Vì ngại mặt mũi Tống Thành, Diệp Luận cũng không dám nặng lời với An Nhiên, chỉ tìm cách đuổi khéo.
“Dù thế nào, việc cô có con từ lúc tuổi còn nhỏ như vậy cũng khiến bà chủ phản cảm, không cách nào tiếp nhận được con dâu như vậy. Cho nên lúc này cô nói gì cũng vô ích. Thôi, cứ về trước đi đã”
An Nhiên thở dài, biết là không có cách nào, đành quay người. Không ngờ vừa đi chưa được mấy bước đã nhận được điện thoại.
“Vâng?” Cô ảo não nhấc máy.
“Là tôi, Hạ Cẩm” Giọng nói chắc chắn, có uy vang lên từ đầu dây bên kia.
A… An Nhiên vẫn có chút giật mình, lần đầu nhận được điện thoại của Hạ Cẩm, không tránh khỏi ấp úng.
“Mẹ…”
“Đã nói tôi không phải mẹ cô” Hạ Cẩm không hổ danh là bà chủ bao nhiêu năm, dù trong lòng chán ghét cùng cực cũng không biểu hiện rõ nét mặt, giọng điệu.
“Vâng..” An Nhiên đành nhún một bước.
Hạ Cẩm lạnh nhạt nói nói chuyện”
“Vâng, thưa mẹ” An Nhiên phát hiện mình lại buột miệng nói ra, bèn ngượng ngùng chống chế.
lỗi mẹ, con gọi giống chồng con. Anh ấy gọi thế nào, con cũng sẽ gọi như vậy.”
Hạ Cẩm thống khổ đỡ trán.
Bị bà chị chồng áp bức, tâm tình đã không tốt. Giờ phút này làm sao còn nhịn được, liền nói: “Muốn làm con dâu nhà tôi cũng không khó, giàu nghèo sang hèn gì cũng được, chỉ cần là trinh nữ sạch sẽ. Cô có phải không? Nếu phải, tôi nhận cô làm con dâu. Nhưng cô lại không phải, sớm đã phá hỏng trinh tiết, còn đòi hỏi cái gì?
Đã sớm phá hỏng trinh tiết. Những lời này ìm chỗ vắng người nghe thật tàn nhãn.
Bị lời nói chọc đến chỗ đau nhất trong lòng, bao nhiêu hăng hái trong lòng An Nhiên đều bay sạch. Ánh mắt thất thần, đôi môi tái nhợt, khuôn mặt không còn sinh khí. Cho dù cô có thuyết phục cỡ nào cũng không thể bắt người ta xóa bỏ được sự thật hiển nhiên rằng mình đã có con Thân thể này đã bị người khác cưỡng ép làm nhục, bẩn đến không cách nào tẩy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.