Hoắc Diệc Phong cảm thấy cô nói rất có lí, anh phải nhìn cô bằng một con mắt khác.
Trương Vinh Hiển bị coi là tài xế: “…”
“Chẳng phải cậu vẫn luôn thích làm anh hùng cứu mĩ nhân sao, trong tình huống khi nãy, sao cậu lại không cứu?”
Tô Tú Song nói.
“Tôi biết nhìn người, người phụ nữ đó vừa nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì, không hợp khẩu vị của tôi.”
Trương Vinh Hiển mở miệng nói: “Tân Du Du cũng nổi tiếng trong giới giải trí là ngủ với đàn ông, đàn ông chính là bước đệm dưới chân cô ta, cô ta không muốn ở bên đàn ông không có tiền, không có quyền”
Tô Tú Song chớp chớp mắt, cô đã hiểu ra.
Chiếc xe dừng lại ở nhà họ Hoắc.
“Anh có cần vào nhà uống ngụm nước không?” Tô Tú Song mời theo phép lịch sự.
“Không cần đâu, không cần đâu, tôi đi trước đây.”
Nhà họ Hoắc là nơi mà loại người như anh vào được sao?
Trương Vinh Hiển lại lén nhìn trộm mấy cái, không hổ là danh gia số một thủ đô, biệt thự hào hoa như một cung điện vậy.
Anh lại nghĩ tới việc ban đầu mình đã bắt cóc Tô Tú Song và Hoắc Diệc Phong, lúc này anh rất hối hận chỉ muốn cho mình ăn đòn.
Hoắc Diệc Phong thiếu kiên nhẫn xua tay, ra hiệu bảo anh rời đi: “Thế nào, đàn em này thu nhận không tôi chứ?”
Tô Tú Song nhìn anh hai cái, không nói gì.
Ánh đèn trong phòng khách rất sáng, Hoắc Dung Thành ngồi trên sô pha, đôi chân dài vắt chéo nhau, trước mặt có đặt một xấp tài liệu dày.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, ngẩng đầu lên liếc nhìn hai người một cái.
“Anh hai, em có hơi mệt, em lên tâng ngủ đây”
Vừa nhìn thấy Hoắc Dung Thành, Hoắc Diệc Phong liên như chuột nhìn thấy mèo, anh bước lên tầng.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
“Vẫn chưa làm xong việc sao?” Tô Tú Song nhẹ nhàng hỏi “Ừm”
Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành khẽ cử động.
Trong đầu cô xuất hiện lời nói của Mộ Tư Đồng, cô nhận lấy cốc nước, ngồi xuống ở bên cạnh người đàn ông: “Anh có muốn ăn chút gì không, tôi nấu cho anh ăn.
Tâm tư dao động, Hoắc Diệc Phong híp mắt lại, ánh mắt trở nên tối sâm lại, anh nói: “Không cần đâu, cô đã uống rượu sao?”
“Chỉ uống một ly thôi”
Tô Tú Song nói, rồi uống hai ngụm nước nóng.
Cô vừa đặt cốc nước xuống, thì Hoắc Dung Thành liền tiện tay nhận lấy, anh dùng ngón tay dài nhìn rõ thấy đốt bê cốc nước lên, uống nốt nửa cốc nước còn lại”
Tô Tú Song ngồi ở bên cạnh, hai má ửng đỏ, phát nóng, trong lòng có một cảm giác khác lạ dâng trào: “Đây là nước tôi uống còn thừa”