Diệp Ngọc Tinh trở lại phòng ngủ, cậu không dám bật đèn mà chỉ dùng chăn quấn mình lại rồi trốn vào góc phòng khóc thút thít. Cả người cậu chỗ nào cũng đau, hiện tại miệng vết thương trên cổ còn đang chảy máu, mắt cá chân nơi bị Moore túm lấy giờ đã bầm tím, trên mặt vẫn còn dấu răng do hắn để lại.
“Cạch.”
Là tiếng vặn tay nắm cửa, Diệp Ngọc Tinh lập tức bịt miệng để giấu đi tiếng khóc của mình, trái tim như treo ở cổ họng, trong bóng tối, cậu im lặng nấc lên. Cậu cảm thấy có người vén chăn trên đầu mình lên, Diệp Ngọc Tinh nín thở, ngay khoảnh khắc này cậu ước gì mình là một người trong suốt.
Một giây sau, đèn trong phòng được bật lên, Diệp Ngọc Tinh có thể nhìn thấy rõ người đứng trước mặt mình.
—— là Tần Hạc Minh.
Nhưng nhìn sơ thì tình trạng của Tần Hạc Minh không được tốt lắm, trên mặt anh đầy những vết bầm tím và vết máu, quần áo cũng bị rách nhiều chỗ, rồi còn bị máu trên người nhuộm thành màu đỏ sẫm nữa. Tần Hạc Minh ngồi xổm xuống, cánh tay trái yếu ớt buông thõng bên hông chạm xuống mặt đất, hình như đã gãy rồi. Anh dùng tay phải còn nguyên vẹn sờ vào vết răng trên má Diệp Ngọc Tinh, nở nụ cười dịu dàng, bảo rằng:
“Bảo bối, là anh.”
Lúc này Diệp Ngọc Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cậu hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại, lo lắng liếc nhìn tay trái của Tần Hạc Minh:
“Tay của anh bị sao vậy?”
“Không sao cả đâu, qua một thời gian sẽ ổn thôi.”
Tần Hạc Minh dùng cánh tay phải không bị thương bế Diệp Ngọc Tinh lên, để cậu ngồi trên cánh tay mình:
“Đi thôi, anh đưa em đi khám bác sĩ.”
Diệp Ngọc Tinh muốn xuống, rồi lại sợ trong lúc giãy giụa sẽ đụng phải miệng vết thương của Tần Hạc Minh:
“Tôi tự đi được, tay anh không đau sao?"
Tần Hạc Minh:
“Bảo bối ngoan, để anh ôm em một cái đi mà.”
Anh cười có chút nghịch ngợm:
“Không đau, cho dù có đau thì chỉ cần em hôn một cái, anh sẽ không đau nữa.”
Diệp Ngọc Tinh khựng lại, cậu nhớ lại những hành vi ác liệt mà Tần Hạc Minh đã làm với mình trước đây, nhưng nhìn anh vì cứu mình mà cơ thể đầy vết thương, cậu không thể giận được, đành phải quay đầu không nhìn anh nữa.
Tần Hạc Minh tiếc nuối thở dài một hơi:
“Em còn giận anh hả?”
Diệp Ngọc Tinh hừ một tiếng:
“Anh gạt tôi!”
Tần Hạc Minh mỉm cười nhìn cậu:
“Tiểu bảo bối, xin lỗi, anh bảo đảm lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
Diệp Ngọc Tinh liếc nhìn Tần Hạc Minh, ánh mắt mịt mờ:
“Anh còn…… Anh còn phải bảo đảm không đụng vào mông của tôi nữa!”
Tần Hạc Minh nhướng mày:
“Cái này thì không được, cho dù được quay lại lúc đó, anh cũng sẽ làm như vậy. Chậc, nếu được quay lại thật, anh khẳng định sẽ lừa em vào tròng trước Percy.”
Diệp Ngọc Tinh giận mà hung hăng “hừ” một tiếng, phớt lờ anh một cách rõ ràng.
Nhưng da mặt của Tần Hạc Minh dày như tường thành vậy, miệng lưỡi trơn tru hỏi:
“Bảo bối ngoan, không hôn anh thật hả?”
Anh ghé sát vào mặt Diệp Ngọc Tinh, phản ứng đầu tiên của cậu là trốn, nhưng nghe thấy Tần Hạc Minh phát ra một tiếng "rít" đau đớn thì chợt ngừng lại, rồi bị anh thừa dịp hôn vào bên mặt một cái chụt.
Diệp Ngọc Tinh tức giận nắm lấy tóc Tần Hạc Minh:
“Thả tôi xuống!”
“Không muốn.”
Tần Hạc Minh ngửa đầu nhìn cậu một lúc, nở nụ cười dung túng nhìn Diệp Ngọc Tinh vì giận mà gò má trở nên ửng hồng. Diệp Ngọc Tinh giận đến nỗi quên sợ luôn.
Anh trìu mến dụi dụi mặt cậu:
“Lần sau đừng ra ngoài vào buổi tối nữa nha. Em còn sợ không? Hửm?”
Diệp Ngọc Tinh bị Tần Hạc Minh trêu chọc, một lúc lâu sau mới nhớ lại dáng vẻ muốn ăn thịt người của Moore, cậu không cầm lòng được mà cơ thể khẽ run lên:
“Moore…… Tại sao anh ta lại trở nên như vậy?”
Tần Hạc Minh:
“Cậu ta bị thiết lập nhân vật game của mình khống chế. Lần sau đụng mặt cậu ta nhớ phải chạy nhanh lên.”. Đam Mỹ Trọng Sinh
Nói tới đây, anh dừng một chút:
“Thôi quên đi, em có chạy nhanh thì cũng không thể nào nhanh bằng cậu ta được.”
Không biết Tần Hạc Minh đã nghĩ đến điều gì, sắc mặt chợt tối sầm lại:
“Mặc kệ như thế nào, con game chết tiệt này cũng sẽ để em gặp phải cậu ta. Lần sau mà còn đụng mặt thì……”
Tần Hạc Minh mấp máy môi, không nói ra nửa câu sau, anh im lặng một lúc rồi nói tiếp:
“Rốt cuộc là người nào đã kéo em, một bé ngốc đáng yêu đến chung một chỗ với bọn anh chứ.”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy quái lạ mà lặp lại:
“Các anh?”
Tần Hạc Minh nhìn cậu, ý tứ sâu xa nói:
“Đúng vậy, bọn anh.”
Diệp Ngọc Tinh cảm giác có thứ gì đó chợt lướt qua trong đầu, nhưng cậu lại không bắt được:
“Trước khi vào trò chơi, chẳng lẽ anh với mấy người khác có quen biết nhau hả?”
Tần Hạc Minh suy nghĩ một chút, trả lời cậu:
“Anh biết gần hết bọn họ, nhưng vài người trong số họ thì chỉ mới nghe tên chứ chưa có gặp bao giờ.”
“Tại sao vậy?”
Diệp Ngọc Tinh vừa cảm thấy kỳ quái vừa cảm thấy có gì đó không ổn:
“Vậy anh có biết ai là dị tộc không?”
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, từ đầu trò chơi đến giờ, có ông công nào trong này chưa từng nói dối không nhỉ?
- Hết chương 25-